Phần 139: Diễu cợt
Bất ngờ, bốn chữ “Thích hợp kết hôn” hiện lên trong đầu, ngữ khí Tô Huyên cũng theo đó mang theo chút hừ lạnh:
“Hạ tiểu thư thật hào phóng, trách không được ngày đó ở trong thang máy gặp cũng không xé rách da mặt với tôi, chậc chậc, hiền thê lương mẫu. Đáng tiếc đáng tiếc, lại không phải là loại Cố tổng thích!”
Sắc mặt cô gái trước mắt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, Tô Huyên cảm thấy mình thật sự là một nữ phụ xấu xa mười phần, nàng chẳng những không dừng lại, ngược lại còn tiếp tục nói:
“Cố tổng nha, chỉ thích loại tiện nữ yêu diễm như tôi!! Cô biết gì không? Chúng ta ở dưới mí mắt cô đã làm không ít chuyện xấu, không chỉ ở lần cô đến nhà anh ta, mà lần trước, khi cô đến văn phòng anh ta, tôi cũng ở đấy ~~~”
“Chính là sau khi ngày hai người quyết định đi xem phim, tôi đang trốn dưới bàn làm việc, lúc cô ngồi ở ghế sô pha lựa chọn nhà hàng hẹn hò, cô đoán xem tôi và anh ấy đang làm gì?”
Trên mặt Tô Huyên lúc này cũng hiện lên một tia mập mờ mơ hồ, dùng lời nói cùng vẻ mặt như vậy để miêu tả, bất luận kẻ nào cũng có thể đoán được, tuyệt đối là một ít cảnh 18+.
Hiển nhiên Hạ Nhuế Nhuế cũng nhớ rõ ngày đó, trong mắt hiện lên kinh ngạc cùng không thể tin, hốc mắt đều bắt đầu biến thành màu đỏ.
“Đúng rồi, cô mua trà sữa cho anh ta, cũng là tôi uống, tôi nhớ rõ là xa lý tử đúng không, uống rất ngon ~~”
Lần này người kia không chỉ sắc mặt trắng bệch, người cũng khe khẽ run lên, có loại cảm giác liễu yếu đào tơ.
“Không, không có khả năng!”
Tô Huyên bĩu môi, căn bản không có nửa điểm ý tứ thương hương tiếc ngọc:
“Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn ở trong căn hộ của anh ấy, mỗi ngày chúng ta đều rất sung sướng a, khoái hoạt tựa như lúc ở trong tủ quần áo ngày đó, lại nói tiếp, ngày đó Hạ tiểu thư thiếu chút nữa đã mở cửa tủ ra, tôi ở bên trong rất sợ nha, dù sao… tôi chính là cái gì cũng không mặc cả mà~~~”
Tô Huyên nói đến đây còn cố ý nháy mắt mấy cái, lộ ra biểu tình hoài niệm:
“Hạ tiểu thư, tôi còn có rất nhiều chi tiết nhỏ về Cố tổng muốn chia sẻ với cô một chút ~ ~”
Đến lúc này, Tiểu Thanh Mai đã bị nàng nói không nên lời, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia tràn đầy thương tâm.
Tô Huyên khẽ vỗ vỗ vào miệng, chợt cảm thấy không có ý nghĩa: “Quên đi…”
“Đủ rồi!”
Một đạo thanh âm kiên định từ phía sau truyền đến, trong nháy mắt cắt đứt lời Tô Huyên.
“Quân Diệc ca ca!”
Cô gái nhu nhược trước mặt hướng về phía người nọ mắt lệ lưng tròng, cho dù là ai nhìn cũng sẽ cảm thấy nàng vừa chịu ủy khuất rất lớn.
Tô Huyên cũng xoay người nhìn người nào đó đang “tăng ca”, âu phục được cắt may vừa vặn, thương vụ mà chuyên nghiệp, trên gương mặt anh tuấn vẫn như cũ là biểu tình lạnh băng như ngày thường, chẳng qua mặt mày mơ hồ có thể thấy được chút mệt mỏi.
Quả nhiên đúng như Hạ Nhuế Nhuế nói, cả người cũng gầy đi một chút, cũng có chút tiều tụy, trách không được làm cho tiểu cô nương nhà người ta đau lòng như vậy.
Kế tiếp nên thế nào? Vì Tiểu Thanh Mai bị nàng khi dễ nên ra mặt? Tô Huyên lẳng lặng chờ.
Nhìn thấy hộp thức ăn trên tay nàng, tầm mắt người đàn ông hơi rụt lại, đáy mắt thoáng hiện lên một chút cảm xúc không nắm bắt được, biểu tình có chút khó coi mở miệng:
“Cô tới đây làm gì vậy?!”