Phần 140: Mẹ Cố xuất hiện
Tô Huyên bị những lời này đâm vào lòng một cái, như thế nào, công việc cần “tăng ca” của anh, Tiểu Thanh Mai có thể đến, mình lại không thể đến?
Không đợi nàng nói chuyện, Hạ Nhuế Nhuế trước tiên lơ đãng di chuyển khỏi vị trí cũ, đứng giữa hai người, sốt ruột giải thích:
“Quân Diệc ca ca, anh đừng tức giận, Tô Huyên tiểu thư chỉ là muốn đưa thức ăn cho em, vừa rồi bọn em chỉ là nói chuyện phiếm…”
Tuy ngoài miệng cô nói rằng chỉ là nói chuyện phiếm, nhưng ánh mắt lại càng đỏ lên, con ngươi bị sương mù che khuất kia, ngay cả nhân viên phục vụ đi ngang qua cũng nhịn không được sinh lòng thương tiếc.
Tô Huyên nở nụ cười: “Cô cũng đừng nói lung tung, thức ăn tôi làm, không phải ai cũng xứng đáng ăn ~”
Ánh đèn lấp lánh trước cửa đại sảnh yến hội, nam nhân lãnh duệ tiều tụy, trên mặt có thêm vài phần cười lạnh, sâu trong đáy mắt giống như có thứ gì đó muốn bạo liệt ra, mỗi một chữ đều khiến nhiệt độ không khí chung quanh thấp xuống tám độ:
“Ồ? Tôi không xứng đáng, vậy ai xứng đáng? Từ Hoài? Hay là… Tần An Dục?”
Tên của lão cha nàng bị gọi ra, làm cho vẻ lạnh nhạt trên mặt Tô Huyên nhất thời cứng đờ, cơ hồ là trả lời ngược lại:
“A… ừ… vốn là cho bọn họ”.
“Ha ha, cô thật sự cho rằng gia tộc hào môn dễ bám vào như vậy sao?”
Cổ họng người đàn ông tràn ra một tiếng trào phúng cắt ngang nàng, sắc mặt của đối phương đã không thể dùng hai từ khó coi để miêu tả, môi mỏng mím chặt, vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn, toàn thân đều lộ ra một cỗ áp suất thấp bức người.
Lúc này, Hạ Nhuế Nhuế ở một bên cũng nghe ra chút manh mối, cô che miệng, mặt lộ vẻ kinh dị nhìn về phía Tô Huyên.
“Vị gia chủ Tần gia kia?”
Dường như cô không tự chủ được lẩm bẩm:
“Nghe nói Tần An Dục rất yêu thương vợ mình, tất cả tài sản của nhà họ Tần kỳ thật đều đứng tên vợ ông ấy…”
Hạ Nhuế Nhuế nói đến đây, mặt lộ ra vẻ đồng tình.
Biểu cảm này quả thực là đang nói: “Giỏ trúc múc nước một hồi trống rỗng, ngươi cái gì cũng không chiếm được.”
Nhưng Tô Huyên căn bản không để ý tới Tiểu Thanh Mai, cứ như vậy cùng Cố Quân nhìn nhau, giữa hai người giống như có một loại khí tràng đặc thù, làm cho những người khác đều không thể dung nhập vào được.
Hạ Nhuế Nhuế cắn răng, vừa định nói cái gì đó…
“Nhuế Nhuế, Quân Diệc, các ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”
Lại là một đạo thanh âm quen thuộc, một vị phụ nhân ung dung hoa quý từ trong đại sảnh yến tiệc đi ra, mặt lộ vẻ hoài nghi hướng vị trí của ba người mà đến.
Tô Huyên bóp trán, hôm nay thật đúng là một ngày kỳ lạ, tất cả những người lúc trước chỉ nghe danh đều lần lượt xuất hiện.
Sự xuất hiện của mẹ Cố phá vỡ thế cân bằng giữa ba người, nhưng người phản ứng đầu tiên vẫn là Hạ Nhuế Nhuế.
Đầu tiên cô nói với Tô Huyên: “Tô Huyên tiểu thư, bá mẫu, bác ấy có hiểu lầm với cô, cô nên đi trước đi! “, Lại xoay người hướng về phía Cố Quân Diệc chân tình chân ý nói: “Quân Diệc ca ca, anh đừng tức giận với chị Tô Huyên, không phải còn có hạng mục muốn nói sao? Chúng ta mau đi trước đi”
Tô Huyên cảm thấy buồn cười: “Tại sao tôi phải đi?”
Cố mẫu vừa mới tới gần nghe thấy những lời này, ánh mắt trong nháy mắt sắc bén hẳn lên:
“Là cô?!”