Phần 144: Phú nhị đại đỉnh cấp
Trước đó đã nói, nữ nhân nhà họ Tô thân thể đặc thù, mẫu thân Tô Huyên tuy không đặc biệt bằng thân thể Tô Huyên, nhưng cũng là đại mỹ nữ tao nhã xinh đẹp, bản thân khí chất xuất chúng, xuất thân cũng không kém, cùng thanh mai trúc mã của mình yêu nhau nhiều năm, hôn nhân càng thêm hạnh phúc mỹ mãn, quả thực chính là nữ chủ được nâng niu trong tiểu thuyết.
Mà vị thanh mai trúc mã kia, chính là Tần An Dục đại danh đỉnh đỉnh.
Sau khi kết hôn, Tần An Dục càng nguyện ý tuân theo truyền thống Tô gia, nữ nhi theo họ mẹ.
Mặc dù con gái Tô gia không dễ mang thai, Tô Huyên lại không muốn tiếp nhận gia nghiệp Tần gia, hai người cũng suy nghĩ rất thông thống, Tần An Dục thậm chí còn nói rõ, nữ nhi của hắn, mặc dù là một phú nhị đại cả đời nằm ăn chờ chết, cũng không sao cả.
Tô Huyên cũng không phải là người thích khoe khoang, càng không thích các loại giao tiếp xã giao, kết quả là, cơ hồ tất cả mọi người đều biết Tần An Dục có một đứa con gái duy nhất, phi thường sủng ái, lại chưa bao giờ biết đến tên nàng, càng chưa từng gặp qua chân nhân.
Chỉ tiếc mẹ Tô trời sinh thân thể yếu ớt, phải sinh hoạt ở nơi khí hậu ôn nhuận, nơi vốn là đại bản doanh của Tần gia và Tô gia, hiện giờ lại trở thành điểm dừng chân ngày lễ tết mới trở về, kế hoạch của Tô Huyên cũng là ở thành phố A phấn đấu đến 30 tuổi, sau đó về nhà nghỉ ngơi.
Khụ, là một phú nhị đại đỉnh cấp, nàng còn có tâm tư muốn phấn đấu, mà không phải là trực tiếp ăn bám, đã là cho lão Tần rất nhiều mặt mũi rồi.
Hiện trường yến hội yên tĩnh, không ai nghĩ tới, nữ nhân tâm cơ vừa rồi còn bị khinh bỉ, cư nhiên lập tức trở thành danh phủ đỉnh cấp trong truyền thuyết, mà Tô Huyên cuối cùng cũng chỉ ngón tay về phía mẹ Cố ở bên cạnh, không có chút ý tứ muốn buông tha cho đối phương:
“Đúng rồi, Cố phu nhân, vừa mới rồi bà nói tôi như thế nào ấy nhỉ?”
… Bạn đang đọc truyện Nữ nhân Tô gia tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2023/01/nu-nhan-to-gia.html
Sáng thứ hai, Trịnh Kỳ Nhiên vội vàng chạy tới căn hộ của Cố Quân Diệc, vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy nam nhân kia đã uống say mèm, cả người như vũng bùn.
Rèm cửa che nắng vẫn còn thả xuống, trong phòng tối tăm một mảnh, trên mặt đất tất cả đều là vỏ chai rượu nằm rải rác. Người đang dựa vào góc tường không còn là bộ dáng thanh cao gọn gàng trước kia nữa, áo sơ mi nhăn nhúm, sắc mặt tái nhợt, tóc tai cũng lộn xộn, nhìn phi thường chật vật.
Nghe thấy tiếng mở cửa, đôi mắt mang theo tơ máu đỏ quạch của nam nhân mạnh mẽ nhìn qua, trong mắt đều là chờ mong, nhưng khi thấy rõ người tới, lại giống như là bị thứ gì đó đánh nát, từng tấc từng tấc ảm đạm xuống, cuối cùng lại cầm lấy một chai rượu, không nói hai lời rót vào miệng.
Trịnh Kỳ Nhiên dùng sức bóp trán, bắt đầu hoài nghi lúc trước mình đáp ứng để Tô Tô Huyên tiến vào Nhật Thăng, có phải là một sai lầm hay không.
Trong năm năm này, người khác đều cảm thấy Cố tổng của tập đoàn Nhật Thăng, tuổi trẻ tài năng, tài hoa hơn người, là một kỳ tài thương nghiệp. Nhưng chỉ có Trịnh Kỳ Nhiên biết, Cố Quân Diệc sống như một người máy.
Anh làm việc và sinh hoạt từng bước từng bước một, không có bất kỳ hạng mục giải trí nào, đối với những nữ nhân chủ động tới cửa, lại càng là theo bản năng tỏ ra trào phúng cũng chống đối, từ ý nghĩa nào đó mà nói, anh đã phong bế mình lại.
Ngay từ đầu Trịnh Kỳ Nhiên còn cho rằng, cho dù Tô Huyên tới, với sự kiêu ngạo của Cố Quân Diệc, hơn phân nửa sẽ không ăn cỏ quay đầu.
Cho dù ăn, cũng là Tô Huyên cầu xin đi!
Ai có thể nghĩ rằng…