Phần 147: Hối hận, áy náy
Khi biết Tô Huyên là người Tần gia, Cố Quân Diệc là lần đầu tiên trong đời hoàn toàn mất đi ý niệm.
Hơn nửa ngày sau, đại não mới khôi phục lại được lý trí, ý nghĩ đầu tiên là, nếu mình là nữ nhân, vậy… trái tim anh liền nguội lạnh, nhưng ngay sau đó, nhiều cảm xúc phức tạp hơn lại nổi lên.
Ngạc nhiên, xấu hổ, áy náy, cuối cùng là hoảng loạn, sợ hãi.
Nếu như tất cả giả thiết trước đó đều bị phủ định, Tô Huyên không ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, nàng cũng không phải bởi vì tiền tài nên muốn tái hợp cùng mình… Vậy, anh đã làm cái gì vậy?!
Mà so với việc ngu xuẩn trong quá khứ, thế cục hiện tại càng làm tim anh chết lặng.
Kỳ thật cho dù Tần An Dục không xuất hiện, anh vẫn sẽ bảo vệ nàng như cũ.
Trong thực tế, khi nói xong câu “Nếu tôi nói có thì sao?” Trong nháy mắt anh đã lập tức hối hận.
Nhưng cũng bởi vì một giây đố kỵ kia, bởi vì muốn nhìn thấy sự quan tâm của nàng, bởi vì muốn để cho nàng nếm thử nỗi đau đã từng của mình, muốn nàng chủ động tìm kiếm sự che chở của mình, anh không lập tức đứng ra, anh đem nàng ép đến tuyệt cảnh, cũng đem mình ép đến tuyệt cảnh.
Nhưng những lời này, bây giờ nói ra ai sẽ tin đây?
Cho dù bây giờ anh thành khẩn xin lỗi cỡ nào, cố gắng bù đắp cỡ nào, tất cả mọi người cũng chỉ nghĩ rằng:
“Ồ, đại khái là bởi vì Tần gia đi”.
Nhưng những thứ này cũng đều không là gì cả, anh cũng không quan tâm đến chuyện bị người khác hiểu lầm, thứ làm cho anh tuyệt vọng nhất, chính là câu nói “Quên đi” của nàng.
Câu “Quên đi” này, cũng không chỉ là nói quên đi trận khôi hài này, mà là quên đi tất cả mọi chuyện giữa bọn họ.
Một khắc kia, nàng nhìn anh một cái, trong con ngươi không có hận, cũng không oán, chỉ có thoải mái.
Ý tứ của nàng quá rõ ràng, nàng nói, hãy quên đi những ngọt ngào năm năm trước, quên đi không cam lòng năm năm vừa qua đi, sau khi gặp lại nhau, yêu hận dây dưa cũng hãy quên đi, đến lúc này, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, mỗi người đều an hảo, không còn quan hệ gì nữa.
Thân thể đột nhiên nặng nề đến cực hạn, chỉ hai chữ này, lại giống như ngàn vạn lưỡi đao, xuyên qua tim anh.
Anh tình nguyện để nàng hận anh, tình nguyện nàng tức giận mắng anh, hoặc là cứng rắn đứng ra đối chọi với anh, không chết không thôi, cũng tốt hơn câu “Quên đi” này.
Đối với thương vụ khai phá Tây thành, Cố thị là một trong những đầu tàu của thành phố A, lại biểu hiện ra lòng nhiệt tình cực lớn, thậm chí nghiêm túc đến mức, một buổi giao lưu bình thường, đều thỉnh cầu chủ động tới cửa báo cáo, còn là do Cố Quân Diệc tự mình giảng giải.
Cùng lúc đó, Tần thị bên kia sau khi nhận được tin tức, không biết tại sao cũng nhanh chóng đồng ý gặp nhau trao đổi còn chưa nói, người tiếp đãi cũng trực tiếp đổi thành Tần An Dục.
Kết quả là, một kế hoạch đơn giản, lại kinh động đến đại boss hai bên, thanh thế hào hùng, ai không biết còn tưởng rằng sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió.
Tòa nhà văn phòng Tần thị.
Trên bàn làm việc bằng gỗ lim thượng đẳng bày ra một bộ dụng cụ uống trà, hơi nước lơ đãng bay lên, mang theo mùi hương thơm ngát lan tỏa khắp nơi, hơi thở cổ xưa này cùng sự phồn hoa san sát bên ngoài cửa sổ sát đất tạo thành một loại tương phản rõ ràng. Giống như hai người, một người ngồi trước bàn, một người ngồi sau bàn, đều là nhân vật phong thần tuấn lãng, không ai sánh kịp, bất quá một người chính là nội liễm thành thục, một người lại mang theo chút ngây ngô nhuệ khí.