Phần 182: Ngoại truyện 7 – Manh mối!
Lúc này Cố Trạch lại đột nhiên dâng lên một cỗ hy vọng xa vời, cậu cũng tưởng tượng mình giống như anh họ, đem người kia ôm vào trong ngực đè xuống, sau đó đem thứ dưới háng khẩn cấp dập vào trong người nàng, cảm tạ sự bảo hộ và quan tâm của nàng, để nàng quên đi tất cả khổ sở, chỉ có thể ở dưới thân mình phát ra tiếng rên rỉ hoan ái.
Khi nhận thấy hai người đang lên lầu, Cố Trạch dùng tốc độ nhanh nhất để trở về phòng, tựa người vào cửa, nín thở không dám nhúc nhích.
Giống như là đột nhiên bừng tỉnh, cậu ý thức được một chuyện, lúc trước mình đã làm gì vậy chứ, cậu thế mà cư nhiên đứng xem trộm người khác làm tình, thậm chí còn tưởng tượng rằng, người đang dùng côn thịt cắm vào hoa huyệt chị dâu kia chính là mình, làm sao có thể có người hèn hạ như mình vậy chứ!!
Ngay khi Cố Trạch muốn đuổi đi toàn bộ tạp niệm trong lòng, từ trên cửa bỗng nhiên truyền đến động tĩnh.
Cánh cửa nhẹ nhàng vang lên, giống như một thứ gì đó đập vào, sau đó là một giọng nói quen thuộc, khàn khàn:
“Đừng làm ầm ĩ, chúng ta trở về phòng… loại chuyện này, không nên làm ở trước cửa người khác…”
Anh họ, anh ấy điên rồi!!!
… Bạn đang đọc truyện Nữ nhân Tô gia tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2023/01/nu-nhan-to-gia.html
Cho đến cuối cùng, ngay cả khi tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ đè nén cùng tiếng va chạm thân thể đều đã biến mất từ lâu, Cố Trạch vẫn trằn trọc mất ngủ cả đêm.
Trong những ngày tiếp theo, cậu cảm thấy như mình sắp phát điên rồi.
Mỗi khi cậu nhìn thấy chị Tô Huyên, trong lòng bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên, trong đầu luôn bay qua một ít tư tưởng không lành mạnh, khi chị Tô Huyên cùng anh họ ân ái, cậu sẽ cảm thấy mất hứng. Khi chị Tô Huyên bị lạnh nhạt, cậu lại cảm thấy không vui.
Nhất là không biết có phải là trùng hợp hay không, anh họ nhiều lần sai bảo cậu đến hỗ trợ đưa tài liệu, mỗi lần đều sẽ gặp được chị Tô Huyên, nhìn thấy đủ loại trạng thái cùng dáng vẻ của chị, cậu càng thêm động tâm, nhưng càng kỳ quái hơn chính là, biểu tình của chị Tô Huyên lại càng ngày càng khó coi.
Cho đến một ngày, chị Tô Huyên gọi cậu lại, trên mặt nàng mang theo một nụ cười, nhưng cũng mang theo sự tức giận: “Cố Trạch, em có thể giúp chị một việc được không?”
Có một số việc một khi nhìn thấy manh mối, sẽ phát hiện ra càng nhiều chỗ không thích hợp.
Kể từ lần đó, sau khi phát hiện Tô Huyên đi công tác lại bị cảm, Cố Quân Diệc bất động thanh sắc bắt đầu điều tra, lúc này anh mới phát hiện ra rằng, mỗi một lần Tô Huyên đi công tác đều sẽ sinh bệnh, cũng phát hiện được rằng, những loại thuốc bổ dùng để điều trị thân thể kia, nàng đều không uống.
Càng ngày càng nhiều manh mối hội tụ trong tay, khiến Cố Quân Diệc vừa tức giận lại vừa kinh ngạc, người mình yêu sâu đậm lại không yêu thương thân thể như thế, đối với anh mà nói, so với tổn thương chính mình càng khó chịu hơn.
Nhưng chờ đến khi anh đi gặp được bà ngoại Tô, phần tức giận kia liền hóa thành thật sâu thương tiếc cùng xót xa, anh nên sớm ý thức được.
Kỳ thật cho tới nay, đối với chuyện Tô Huyên nói nàng có nghiện tính, Cố Quân Diệc cũng từng nghĩ tới, đây có lẽ chỉ là lấy cớ. Về phần cái gọi là trị liệu cùng áp chế tiếp theo, cũng có thể bất quá chỉ là để lừa gạt anh.
Đại khái là khi còn trẻ không cẩn thận bị cám dỗ, hoặc là đã từng yêu anh, nhưng không đủ sâu đậm, trong lúc nhất thời mà lạc lối.
Nhưng vậy thì có quan hệ gì đâu, bây giờ nàng đã là vợ của anh, bọn họ sẽ nắm tay nhau đi hết cuộc đời này, không ai thể thay đổi điểm này.