Phần 94: Đập nồi dìm thuyền
“Tô Huyên tiểu thư, phương án của TR tôi đã xem, nói thật, thật sự rất tốt, nhưng…”
Mắt thấy đối phương lộ ra khó xử, Tô Huyên lập tức hiểu ra.
“Tôi cam đoan, ký xong phương án này, sau khi bàn giao xong tất cả, tôi liền rời khỏi chức vụ, hoặc là, anh giúp tôi hỏi Cố tổng một chút, phải như thế nào mới có thể, nếu anh ấy không muốn nhìn thấy tôi, tôi có thể an bài người khác theo sau…”
Nghe nàng nói như vậy, Trịnh Kỳ Nhiên trầm ngâm một lát, đột nhiên chuyển đề tài:
“Cô có thể nói cho tôi biết, vì sao hai người lại náo loạn thành cứng nhắc như vậy, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua, Quân Diệc hắn, giống như bây giờ…”
Nàng có thể nói gì? Nói Cố Quân Diệc sau khi bị nàng bỏ rơi còn quay đầu muốn níu kéo lại? Nói rằng nàng ấy đã đội lên đầu anh ấy vô số mũ xanh?
Tô Huyên có chút xấu hổ, nửa ngày chỉ có thể nghẹn ra một câu: “Dù sao, cũng là lỗi của tôi”
… Bạn đang đọc truyện Nữ nhân Tô gia tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2022/12/nu-nhan-to-gia.html
Công ty Nhật Thăng, văn phòng chủ tịch cấp cao nhất.
“Tôi đã chấp nhận kế hoạch của TR”
Khi Trịnh Kỳ Nhiên nói ra những lời này, người đàn ông ngồi sau bàn làm việc đột nhiên ngẩng đầu, mày kiếm nhíu lại, tựa hồ vô cùng kinh ngạc:
“Anh nói gì?”
Quả nhiên, bất cứ lúc nào, chỉ cần nhắc tới chuyện liên quan đến Tô Huyên, khí thế trên người Cố Quân Diệc đều rất đáng sợ, hoàn toàn không giống Cố tổng giám đốc cơ trí bình tĩnh, làm cho giới kinh doanh cực kỳ kiêng kỵ. Trịnh Kỳ Nhiên hít sâu một hơi, dưới uy áp của đối phương, cắn răng nói ra những lời càng quá đáng hơn:
“Không chỉ như thế, tôi còn cố ý yêu cầu, Tô Huyên tiểu thư làm người tiếp nhận, trực tiếp đến công ty chúng ta làm việc, cho đến khi toàn bộ dự án hoàn thành.”
“Trịnh Kỳ Nhiên, có phải anh đã quên anh chỉ là phó tổng không?! Hay là anh cũng bị mỹ nhân kế mê muội hoa mắt?”
Ánh mắt Cố Quân Diệc lạnh lùng, hiển nhiên có nghe thấy chuyện gần đây Tô Huyên gặp gỡ Trịnh Kỳ Nhiên.
Trong lúc giương cung bạt kiếm, Trịnh Kỳ Nhiên từ trước đến nay dễ nói chuyện, lần đầu tiên lấn giọng Cố Quân Diệc.
“Rốt cuộc là ai bị mê hoặc?! Cố tổng, có phải anh đã quên hay không, hạng mục này vốn là do tôi phụ trách, ngày đó nếu không phải chuyến bay bị chậm trễ, giai đoạn đầu của một hạng mục, làm sao phải dùng đến anh tự mình xử lý… Còn nữa, lúc trước chúng ta thảo luận, rõ ràng đã đạt được sự đồng thuận, phương án TR có lợi nhất cho sự phát triển trong tương lai của Nhật Thăng, hiện tại anh đang làm cái gì vậy, việc công và việc tư, không phân biệt được sao?”
Lời này rất có sức mạnh, ngay cả Cố Quân Diệc cũng có chút nói không nên lời.
Trịnh Kỳ Nhiên nói xong những thứ này, đem văn kiện cần ký đặt trên bàn, trước khi đóng cửa lại, quay đầu lại nói câu cuối cùng:
“Quân Diệc, có một số vết thương, không phải anh làm bộ không thèm để ý chút nào là có thể quên, thay vì như vậy, còn không bằng đối mặt. Hoặc là chữa lành, hoặc là, cắt nó đi!”
Con người luôn luôn như vậy, đến khi hoàn toàn mất đi, mới biết rằng nó quý giá đến mức nào.
Tô Huyên không quên được năm năm trước, khi nàng ở đêm giao thừa đầu năm đó, trước mặt Cố Quân Diệc nói ra chuyện mình ngoại tình, biểu tình trên mặt đối phương không thể tin được.
Có lẽ là quyết tâm đập nồi dìm thuyền, Tô Huyên đem tất cả mọi thứ nói rất rõ ràng, bao gồm cả căn bệnh nghiện làm tình của nàng, chuyện nàng ngoại tình với mấy người.