Phần 3: Sự cố
– “Tao đã nói gì?”
– Đức: (. – .)・・・
– “Tao. Đã. Nói. Gì?”
– Đức: “Ba dặn… ba dặn Tân Hà phải biến mất” Hắn lúng túng trả lời.
– “Biến mất. BIẾN MẤT. Mày hiểu tiếng Việt không? Sao nó vẫn còn sống, còn lòi đâu ra thêm một con Tân Hà Phẩy nữa?”
– Đức: “Nhưng… nhưng cổ “biến mất” thiệt mà, 15 năm rồi có tung tích gì đâu? Mà khoan đã, ba cài máy nghe lén con?”
– “Mả cha mày, tao không nghe lén con tao hổng lẽ tao đi nghe lén thư ký đi địt dạo? Có nghe thì mới biết mày làm ăn ra sao, sai chỗ nào tao còn cứu, lý do vì sao mày chưa được kế nghiệp gia tộc đó con: Mày quá lụy tình.”
Thư ký: Á à, chính miệng ông thú nhận đó nha chủ tịch!
Trong lòng có nghĩ thế nào đi nữa thì nàng cũng không quên cong cái mông tròn căng lên cho chủ tịch tha hồ nắn bóp vuốt ve.
Lụy tình thì sao, tui mê gái mê đụ thôi chớ có cờ bạc hút chích phá gia chi tử gì, mắc mớ gì tới gia tộc đâu, trong đầu nghĩ vậy nhưng ngu gì cãi lại, Đức kiếm cách văn vở:
– “Dù gì cũng từng yêu đương, con không muốn xuống tay. Cũng lâu quá rồi ba, lo gì nữa.”
– “Lâu ông nội mày! Thời hạn truy nã dài 20 năm, vẫn còn 5 năm để dì dượng, chú bác, tao với anh em trong nhà đi tù rục xương! Chỉ vì lòng dạ đàn bà mà mày sẵn sàng đẩy cả gia tộc lên pháp trường, đi tù chung thân! Mày còn gì để nói không, thằng ngu?”
– Đức: “Con tin cổ…”
Ông già, ông bị khổ dâm đúng không, cứ chửi bậy là đem chính mình với cha mình ra chửi, Đức lau giọt mồ hôi không tồn tại trên trán, sở thích tình dục của ba mình thật đặc biệt a.
– “Chỉ có gia đình và người chết là tin được! Nó không phải người nhà mình, mày nghe rõ chưa, tao không chấp nhận một mối rủi ro tồn tại trên đời!”
– Đức: “Để… để con phái người giám sát…”
– “Đàn bà! Ủy mị! Đừng quên mày đang phải “im hơi lặng tiếng”. Chỉ cần bất kỳ “người ngoài” nào theo dõi hành tung của mày là sẽ nắm được đầu mối, lúc đó bọn nó bắt được ả là xong đời. Xong hết, mày hiểu không?”
– Đức: ( ̄﹃ ̄)
– “Ba sẽ lo tới cùng, ba lái ôtô đưa con tới bệnh viện liền, phải không? Rồi người ta bắt được má con thì cả lô cả lốc nhà nội con đi tù, phải không?” Giọng bố già nhái eo éo mỉa mai khiến Đức nổi cả da gà.
– Đức: ( ̄﹃ ̄)
– “Từ giờ, tao cấm mày dính dáng gì tới nó, còn không thì tao từ mày luôn. Tao sẽ “giải quyết êm thấm”. Không có ba ba con con, con Hà gì hết, mày nghe chưa?”
– Đức: ( ̄﹃ ̄)
– “Mày. Nghe. Rõ. Chưa?”
– “Dạ.”
– “Tốt.”
Hừ lạnh một tiếng cúp máy, liếc nhìn vẻ mặt chán ngán của ông con mãi mãi 8 tuổi qua màn hình laptop, gia chủ đầy quyền lực Hoàng Đình Long ghét bỏ ném cái màn hình qua một bên. Tay vệ sĩ mắt híp nhanh nhẹn bắt lấy, bộ vest lịch sự khó che giấu nổi từng nét cơ bắp căng phồng, đối lập với bờ vai lực lưỡng là gương mặt nhỏ thó hèn hạ tiểu nhân, đôi bàn tay to bè sần sùi lại vô cùng khéo léo, xoẹt một tiếng, cái màn hình rời đã yên vị vào đế bàn phím, hắn liếc em thư ký thật nhanh đầy ẩn ý, liếm môi thô bỉ. Cô em thấy thế nào, anh có khéo léo không, em là màn hình còn anh là đế lap, chúng mình cùm cụp vào nhau, có muốn thử một phát nhớ đời không.
Nhìn vẻ dâm tiện hoang tưởng, cô nàng thư ký âm thầm lắc đầu, mơ đi con cóc ghẻ, chị đây chỉ chơi trai đẹp, không thì phải có tiền, có rất nhiều tiền như “anh” chủ tịch đây. Liếc nhìn chủ tịch đầy ẩn ý, để ông ra lệnh đuổi cổ thằng tay sai đi khám nhà, giết người, nàng giơ chiếc giày cao gót đè mạnh vào cái bụng béo phì với đũng quần căng phồng, ông chủ tịch đáng kính đỏ mặt, thè lưỡi ra liếm láp đôi tất mỏng, vẻ rất hưởng thụ, hiện nguyên hình con pet già thèm bị hành hạ.
– Long: (UwU)
– Đức: Phúc Dâu, bây giờ tôi mới biết ông là cha già có nết như thế này!