Phần 12
“Các ngươi ở lại đây ngày mai cùng thiếu chủ đi từ hôn, ta bây giờ sẽ trở về bẩm báo với chưởng môn về việc hôm nay” Nhị trưởng lão nói xong ánh mắt trở nên lạnh lùng, lão nhìn mọi người xung quanh, trầm giọng:
“Việc ngày hôm nay không ai được tiết lộ ra bên ngoài, nếu không giết không tha, rõ chưa?”
“Đã rõ nhị chưởng lão” Cả đám đồng thanh kêu.
Nhị trưởng lão khẽ gật đầu hài lòng, đấu khí hóa cánh liền bay đi trong đêm.
Ở đỉnh núi không xa, thân ảnh mặc áo bào đen xuất hiện trong đại sảnh Vân Lam tông ban nãy giờ đang đứng đấy, từng cơn gió thổi qua làm áo bào hắn khẽ tung bay.
“Sư phụ, nhiệm vụ ngài đưa con đã làm chuẩn bị xong, mai sẽ theo lời sư phụ mà bắt đầu” Một thân ảnh thiếu nữ váy tím hiện ra sau lưng hắc bào nhân, nàng cúi đầu cung kính nói.
“Tốt, con đi đi, ngày mai cứ theo kế hoạch mà làm” Hắc bào nhân nói, tay hắn cởi hắc bào rộng thùng thình bên ngoài ra, khuôn mặt điển trai có phần gian tà hiện ra, hiển nhiên đây là Hàn Phong.
“Nhưng mà sư phụ, làm như vậy có quá…” Thiếu nữ váy tím níu tay Hàn Phong, giọng nói có phần khẩn cầu.
“Đàm Uyển Nhi, con không nghe lời ta nói sao?” Hàn Phong nhíu mày.
Đàm Uyển Nhi cúi đầu, nhỏ giọng: “Con… con xin lỗi, nhưng con không thể không lo lắng cho sư phụ”
“Chỉ là bị con đâm xuyên ngực thôi mà, có gì đâu chứ” Hàn Phong khẽ vuốt má Uyển Nhi, nhẹ nói:
“Tại sao con lại lo lắng cho ta?”
Uyển Nhi nhìn vào ánh mắt sư phụ, mím môi kiên quyết nói: “Tại vì con yêu sư phụ”
“Nhưng con nên biết, cô gái sắp tới đối với ta rất quan trọng, nếu con không chịu đựng được ta ở với cô gái khác thì con có thể rời đi” Hàn Phong khẽ cười.
“Không… con không quan tâm, con sẽ cố gắng hết sức để giúp sư phụ đạt được cô gái sư phụ muốn, cho dù là tất cả phụ nữ trên đại lục này” Đàm Uyển Nhi nhìn Hàn Phong, kiên quyết nói.
“Ha ha ha… Con có biết không, bây giờ ta chỉ muốn lột sạch con ra thôi, con làm ta rất hài lòng” Hàn Phong cười lớn.
“Nếu… nếu sư phụ muốn… chúng ta làm ở đây cũng được” Đàm Uyển Nhi đỏ mặt, tay nhẹ kéo khóa váy xuống, để lộ ra mảng thiên nhiên trắng bóc bên trong.
Hàn Phong liền ngăn cản Đàm Uyển Nhi, hắn nhỏ nhẹ nói: “Con đi về đi, ta bây giờ có chuyện cần làm, ta sẽ đến thăm con sau”
Nói rồi hắn liền kéo khóa váy nàng lên, che đi bộ ngực trắng nõn. Đàm Uyển Nhi khẽ gật đầu, nói nhỏ: “Vậy sư phụ cứ làm đi, Uyển Nhi sẽ chờ ngài trở về”
Dứt lời, nàng liền rời đi, ánh mắt Hàn Phong khẽ nhìn ra xa, tâm thần hắn lúc này mới chú ý tiếng nói hệ thống vang lên trong đầu.
[KENG… Phát hiện nữ chính]
[Nữ chính: Nạp Lan Yên Nhiên]
[Độ xinh đẹp: 95% Cực phẩm mỹ nữ]
[Thân phận: Thiếu chủ Vân Lam tông, con gái một của Nạp Lan Túc]
[Độ thiện cảm với ký chủ:
– 30%, Vô cùng sợ hãi thiếu chủ]
[Tính cách: Là người có tính cách độc lập, cô chán ghét khi phải đi con đường mà người khác sắp đặt, đặc biệt là con đường tình duyên của mình]
[Điểm yếu: Cô sẽ không thể chịu nổi khi thấy Vân Lam tông hoặc Nạp Lan gia bị tổn thương]
Hàn Phong cau mày, căn cứ theo lời hệ thống nói, nếu muốn tán đổ Nạp Lan Yên Nhiên thì không được đụng vào điểm yếu của cô là Vân Lam tông hay Nạp Lan gia, nếu không, đến lúc đó hắn chưa tán được Yên Nhiên thì đã bị cô thù ghét rồi.
Mặc dù kiếp trước hắn không có chút cảm tình nào với Vân Lam tông, nhưng qua kiếp này hắn không thể cứ giữ hư lấy cái suy nghĩ nông cạn như thế, hắn phải vì đại cục mà suy nghĩ.
Mà hắn còn biết thêm một chuyện, đó là mặc dù hắn dùng thôi miên đan lên Yên Nhiên làm nàng nghe lời hắn, nhưng điểm thân mật của Yên Nhiên đối với hắn không tăng lên chút nào, điều đó chứng tỏ điểm thân mật không thể dựa vào đan dược phụ trợ mà tăng lên được.
Với lại việc để Yên Nhiên như một con rối nghe lời hắn, hắn cảm thấy không thoải mái chút nào, cái hắn muốn chính là chính trái tim nàng, lúc đó nàng sẽ thành thật mà yêu hắn, không hề bị hắn ép buộc.
Lúc này, đột nhiên trước mặt hắn hiện lên một cô thiếu nữ nhỏ nhắn trong trang phục màu đỏ, nàng vô cùng đáng yêu bay vòng quanh hắn.
“Nàng là ai?” Hàn Phong giật mình, lùi ra sau vài bước, trong lòng thầm hoảng sợ, cô bé này hiện ra quá nhanh, ngay cả khí tức nàng hắn cũng không hề cảm nhận được.
Cô bé thấy vậy liền lấy tay che miệng cười khúc khích, đôi mắt to tròn dễ thương nhìn hắn, hỏi: “Ngươi sợ ta sao?”
“Nàng hỏi đùa, nàng xuất hiện đột ngột như thế, nó không làm ta sợ mới lạ, may mà ta không bị bệnh tim đấy, nếu không nàng đền không nổi mạng ta đâu” Hàn Phong phản bác.
“Ngươi thật là hài hước” Cô bé che miệng cười.
Hàn Phong phất tay, liền hỏi: “Mà nàng là ai? Ta không thích kết giao với người ẩn danh đâu”
“Ta là hệ thống, hệ thống là ta, cho nên ngươi có thể gọi ta là hệ thống” Cô bé sờ môi, giọng nói phát ra vô cùng êm tai.
“À, thì ra cô bé là hệ thống hóa hình” Hàn Phong gật gù, nhưng hắn nghĩ lại thấy gọi cô bé là hệ thống có hơi kỳ kỳ, liền hỏi:
“Này cô bé hệ thống, ta thấy ngươi nếu đặt tên là hệ thống có hơi kỳ kỳ, ngươi có đồng ý để ta giúp ngươi chọn một cái tên hay không?”
“Ta vốn dĩ là hệ thống nên tên là hệ thống thôi, kỳ gì chứ” Ánh mắt cô bé nhìn hắn chăm chú, liền nói:
“Thế ngươi muốn đặt tên ta là gì? Hứ, ngươi đừng vội đắc ý, tên xấu thì ta sẽ giận ngươi”
“Tên ta đặt tất nhiên sẽ không xấu” Hàn Phong chắc nịch nói, hắn liền xoa cằm suy nghĩ, cô bé hệ thống ngước ánh mắt chờ đợi nhìn hắn, sau một hồi hắn nói:
“Ta nghĩ ra rồi, ngươi xuất hiện vào lúc đêm trăng tròn, vậy coi như ngươi sinh ra vào đêm trăng đi, vậy tên ngươi sẽ là Nguyệt, ta sẽ gọi ngươi là Nguyệt nhi”