Phần 2
Sau khi lồm cồm bò lên, Dương Khang phát hiện ra mình đang ngồi bên một miệng giếng.
Nếu xét theo cốt truyện đây là thời điểm sau khi Mai Siêu Phong lừa Mã Ngọc dạy tâm pháp của Toàn Chân Giáo nhưng học hành chưa đến nơi bị tẩu hỏa nhập ma bị liệt hai chân rồi lưu lạc đến Triệu Vương phủ của Hoàn Nhan Hồng Liệt đồng thời nhận Hoàn Nhan Khang tức Dương Khang làm đệ tử truyền thụ Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.
Không biết trong bản gốc, thằng trời đánh Dương khang làm sao để bái Mai Siêu Phong làm sư phụ, liệu có phải nhờ Tevez thần công như mình không? Móa Kim Dung, lần sau có miêu tả thì cũng miêu tả kỹ kỹ một chút cho thiên hạ nhờ chứ.
Từ giờ cho đến khi Quách TĨnh nhập quan còn hai năm nữa. Cũng là lúc cuộc đời của của Dương Khang bước sang một trang mới trở thành kẻ người căm trời ghét.
Đương nhiên đó là Dương Khang của Kim Dung, còn khi bản thân mình đã trọng sinh vào thân thể này, Dương Khang tuyệt đối sẽ không đi theo con đường dở hơi ấy. Cho dù không thể trở thành đại anh hùng như Quách Tĩnh cũng tuyệt đối không trở thành Dương Khang như trong nguyên tác.
Từ giờ đến khi Quách Tĩnh và Hoàng Dung xuất hiện còn hai năm thời gian, trong khoảng thời gian này Dương Khang hạ quyết tâm làm một số chuyện.
Đầu tiên, tự tay kiến tạo một gian mật thất trong phòng mình, với những kiến thức từ thế kỷ XXI của mình, gã tin rằng trên dưới Triệu Vương Phủ, thậm chí Khưu Xứ Cơ có bước vào phòng của gã cũng tuyệt đối không phát hiện.
Bước kế tiếp đón Mai Siêu Phong lên mật thất, tuy mỗi ngày đều truy hoan một lần nhưng bớt cho Dương Khang phải chịu mùi hôi tanh từ Mai Siêu Phong, đồng thời tranh thủ thời cơ gần gũi với ả, đương nhiên học thêm càng nhiều càng có lợi.
Vấn đề là Mai Siêu Phong đối với võ công của Đào Hoa Đảo cực kỳ bảo thủ, vì chưa xin phép ý kiến của Đông Tà nên nhất mực không truyền thụ của Dương Khang, từ đầu đến cuối chỉ dạy võ học trong Cửu Âm Chân kinh.
Dương Khang thầm ngao ngán trong lòng, đây vốn là phiên bản lỗi của Cửu Âm Chân Kinh. Không có quyển thượng có cố học cũng chỉ là chuốc vạ vào thân, trở thành người không ra người, ma không ra ma như Mai Siêu Phong và Trần Huyền Phong. Hoàng Lão Tà dù khao khát Cửu Âm Chân Kinh như điên nhưng thà giam Chu Bá Thông mấy chục năm ở Đào Hoa Đảo cũng chẳng buồn học, Mai Siêu Phong không biết điều đó, nhưng Dương Khang lý nào không biết?
Chẳng qua Mai Siêu Phong cũng không thể đắc tội, thôi cứ học trước, sau này sớm muộn gì chân kinh cũng rơi vào tay Quách Tĩnh, tên ngốc này lại cực kỳ tốt với Dương Khang, bảo hắn truyền cho chắc không thành vấn đề.
Vấn đề thứ hai, hắn tạm thời tránh xa Hoàn Nhan Hồng Liệt, thân cận hơn với Bao Tích Nhược. Điều này khiến cả hai hết sức lạ lùng nhưng sau khi ngẫm lại Dương Khang cũng tới tuổi dậy thì, biến đổi tâm sinh lý cũng là điều bình thường.
Vấn đề cuối cùng, phải tranh thủ lão sư phụ cực kỳ thiếu chuyên nghiệp là Khưu Xử Cơ, lão đạo sĩ chết băm này mang tiếng là sư phụ người ta vậy mà hai, ba tháng mới ghé một lần, đã vậy dạy võ lại chỉ tập trung chiêu thức, đương nhiên mục đích là sau này để Dương Khang tỷ võ thắng Quách Tĩnh. Thực sự quá thiếu đạo đức nghề nghiệp.
Hiện giờ Mai Siêu phong bị liệt cũng là vì luyện sai tâm pháp Toàn Chân, Dương Khang lúc đầu vốn chẳng quan tâm đến điều này, chỉ muốn giữ Mai Siêu Phong ở bên cạnh càng lâu càng tốt. Nhưng sau khi tiếp xúc, phát hiện ra Mai Siêu Phong bề ngoài hung dữ thậm chí có xu hướng bạo dâm thế nhưng ả cũng là một phụ nữ cực kỳ đáng thương.
Cuối cùng, vì lợi mình lợi người, Dương Khang quyết định nài nì Khưu Xử Cơ dậy mình tâm pháp Toàn Chân.
Đêm hôm ấy, khi đang quấn lấy Mai Siêu Phong, Dương Khang đột nhiên nhỏm dậy đè Mai Siêu phong xuống giường, vục mặt vào lồn ả khoắng lưỡi liên tục.
Khi Mai Siêu Phong mặt đã đỏ như tôm luộc vì sướng, còn đang định đẩy Dương Khang lên nắm con cặc của hắn kề miệng lồn, Dương Khang đột nhiên rút ra, cười đểu:
– Sư phụ, hôm nay đồ nhi có một yêu cầu.
Đang cơn nứng đến tận óc, Mai Siêu Phong chỉ thiếu điều muốn đập chết tên tiểu tử xỏ lá này, ả kêu lên:
– Muốn gì mau nói?
– Hôm nay ta muốn làm ngựa cho sư phụ cưỡi.
Thời gian qua, trừ lần đầu bị cưỡng bức, Dương Khang đều giữ lấy quyền chủ động vì Mai Siêu Phong di chuyển bất tiện, có cưỡi ngựa cũng không sướng như khi Dương Khang địt. Nay gã chủ động đưa ra đề xuất này, Mai Siêu Phong thoáng ngẩn người:
– Ngươi lại bày trò gì đây?
Dương Khang đột nhiên nói một câu chẳng ăn nhằm gì:
– Hai chân xếp bằng, ngũ tâm hướng lên.
Mai Siêu Phong nghe 8 tiếng đó tựa như bị sét đánh, quên cả cái lồn đang âm ỉ nước. Ả kêu lên:
– Ngươi… ngươi sao ngươi lại biết… biết 8 câu này?
Dương Khang cười hăng hắc:
– Người không phải không biết ta còn một sư phụ khác chứ? Thật tình cờ và thật bất ngờ, ông ta là Trường Xuân Tử Khưu Xử Cơ của Toàn Chân Giáo.
Mai Siêu Phong mừng như điên kêu lên:
– Hay… quá hay… Nhưng sao ngươi lại biết được ta cần chỗ nào?
Dương Khang lúng túng móa, chả lẽ nói là do Kim Dung bảo ta?
– Điều ấy không quan trọng, quan trọng là nội công này có phải thực sự hiệu quả với sư phụ không?
Mai Siêu Phong gật đầu như bửa củi:
– Đúng… Đúng rồi… ngũ Tâm hướng lên trên là gì?
– Hai lòng bàn tay, hai lòng bàn chân, và đầu…
Mai Siêu Phong ngẩng mặt lên trời trầm ngâm rồi cười khanh khách:
– Hay lắm… Hảo đồ nhi. Hảo đồ nhi.
Dương Khang còn chưa kịp phản ứng, Mai Siêu Phong đã chồm tới, đè ngửa gã xuống nắm lấy con cặc của gã bú mút điên cuồng.
– Sư phụ…
Mai Siêu phong nhả con cặc của gã ra nói:
– Để vi sư trả ơn cho ngươi. Hắc hắc…
Dương Khang thầm kêu hỏng bét, mụ trời đánh này, mỗi khi tâm tình thoải mái đều lên cơn bạo dâm.
Quả nhiên, Dương Khang bị Mai Siêu Phong sạch đến giọt tinh cuối cùng, xuất liền đến 5 lần. Nhưng trong đó chưa một lần được đút con cặc vào lồn ả. Cuối cùng phải khụy gối xin tha.
Mai Siêu Phong gần như chỉ còn chờ như vậy rồi giơ chân sút gã bay khỏi mật thất để tập trung tu luyện.
Dương Khang bị vắt sạch tinh trùng, hai chân thiếu điều muốn sụm đi, lảo đảo bước ra khỏi phủ, thầm rủa Mai Siêu Phong độc ác.
Vừa bước qua cửa trước, đã thấy một nhà sư tướng mạo đường đường, tuổi chừng ba mươi đang đứng ngoài cửa khất thực…
Dương Khang thuận tay quăng luôn túi bạc bên người cho ông ta rồi quay bước đi, đột nhiên nhà sư nói:
– Thí chủ, xin dừng bước.
– Có chuyện gì vậy đại sư?
– Tiểu tăng Giác Viễn của Thiếu lâm Tự. Thí chủ, tiểu tăng nhận thấy…
Dương Khang vừa nghe Giác Viễn Thiếu Lâm Tự, đã giật nẩy mình quay phắt lại:
– Giác Viễn, ông là Giác Viễn đại sư của Thiếu Lâm?
– Chính là bần tăng.
Giác Viễn ở Xạ Điêu Tam Khúc chỉ xuất hiện hai lần, đối với người ở thời đại này là một lão tăng vô danh không đáng kể thế nhưng Dương Khang lại biết Giác Viễn tuyệt đối là một người cực kỳ bản lĩnh.
Sư phụ của Trương Quân Bảo – Trương Tam Phong, ngoài Trương Vô Kỵ là người duy nhất luyện hoàn chỉnh Cửu Dương Thần Công.