Phần 7
Sau khi đoạt được hiệp ước với Nhất Đăng đại sư, Dương Khang nào dám nấn ná ở Lục gia trang? Để tránh đêm dài lắm mộng, gã kéo Lý Mạc Sầu chạy tuốt.
Lý mạc sầu thấy Dương Khang kéo mình chạy như bay bèn hỏi:
– Tặc tử, vị hòa thượng đó lợi hại lắm sao? Vì sao được lời hứa giúp đỡ của ông ta ngươi mừng như bắt được vàng vậy?
Dương Khang cười ha hả:
– Bắt được vàng chưa đủ khiến ta mừng rỡ như vậy đâu. Nàng có biết vị đại sư đó là ai không?
– Là ai?
– Là Đoàn Nam Đế.
Lý Mạc Sầu há hốc miệng kinh ngạc:
– Là Nam Đế trong võ lâm ngũ bá ư? Ông ta không phải là hoàng đế đại lý sao? Tại sao lại trở thành một hòa thượng rồi?
Dương Khang cười:
– Việc này nói ra thì rất dài. Bất quá, ta giúp nàng hả giận rồi, nàng phải báo đáp ta thế nào đây?
Lý mạc sầu ngơ ngác:
– Ngươi muốn ta báo đáp sao?
Dương Khang cười hì hì, bất ngờ đưa miệng tới, hôn mạnh vào bờ môi kiều diễm của nàng.
Lý Mạc sầu bị Dương Khang bất ngờ tập kích, đôi mắt phượng trợn tròn vì ngạc nhiên, lúc này, cái lưỡi của Dương Khang đã tách bờ môi của nàng, mơn trớn vào bên trong.
Lý Mạc Sầu võ công vốn trên Dương khang một bậc, thế nhưng môi nàng vừa chạm vào môi Dương Khang, cả người nàng như bị tê dại, một cảm giác đê mê từ bờ môi nhanh chóng truyền đến khắp thân thể, thay vì đẩy Dương Khang ra, nàng lại đưa lưỡi ra, quấn lấy lưỡi gã, cuồng nhiệt hưởng ứng.
Dương Khang thấy vậy thì nào chịu bỏ qua thời khắc ngàn vàng này, miệng vừa đá lưỡi, tay gã đã nhanh chóng lần sờ xuống đôi bồng đảo của nàng, không ngừng xoa nắn.
Lý Mạc sầu tâm tình đê mê, chẳng chút phản kháng, ưỡn bờ ngực ra hòa theo nhịp tay của Dương khang.
Chỉ trong thoáng chốc, trên người nàng đã không còn một mảnh vải.
Dương Khang nhìn thấy hai quả đào tiên mơn mởn trắng sữa trước mặt, gã không sao tự chủ được, đưa hai tay hứng lấy đôi gò bồng đảo mà xoa nắn, Lý Mạc sầu rên khẽ lên một tiếng rồi lại chủ động đưa mặt tới, bắt chước Dương Khang ngậm lấy môi gã mà bú. Dương Khang say mê hôn trả lại, lùa lưỡi vào miệng nàng, vừa mân mê cặp vú rồi lấy hai ngón tay se se đầu vú đỏ hồng của nàng. Vò bóp một lúc, gã đưa tay mơn trớn dọc vùng bụng của nàng rồi sờ đến vùng cấm địa với đầy đủ khe nguồn cây lá mà sờ mó. Vừa xoa bóp vú săn cứng, vừa mồm mẫm cái lồn mềm mại với lông tơ, vừa say sưa nút lưỡi, Dương Khang như lọt vào tiên cảnh, gã đút hai ngón tay vào.
Lý Mạc Sầu rên lên hừ hừ, nàng trở nên bạo dạn, mút lưỡi của Dương Khang mạnh hơn, hai đầu vú se lại, nước lồn rỉ ra nhiều hơn, lỗ lồn co bóp.
Dương Khang cười một tiếng rồi đẩy ngửa nàng nằm ra đất, Lý Mạc Sầu đang cơn sướng khoái bị gã đẩy ngã ra, chỉ biết ngơ ngác nhìn gã, Dương Khang lại cười đểu một tiếng, chẳng nói chẳng rằng, ôm lấy bờ mông của nàng, vục mặt vào lồn nàng mà bú mút.
Lý Mạc Sầu tuy trải qua cơn khoái lạc với Dương Khang trước đó nhưng lần đó quá nửa là nàng chủ động, lại bỏ qua màn dạo đầu thì làm sao biết được cảm giác được bú lồn ra sao? Nàng sướng muốn tê người, toàn thân vặn vẹo theo nhịp lưỡi của Dương Khang.
Dương Khang thấy nước lồn của nàng phun xối xả thì càng hứng chí, gã liếm cả vành trong, vành ngoài, trên mu, dưới đít, nhiều lúc còn banh mông vạch mép của Lý Mạc Sầu để đút lưỡi sâu thêm vào lỗ lồn của nàng khiến nàng phải rít lên từng hồi.
Khi cảm thấy con cặc của mình cứng quá không chịu được nữa, Dương Khang đứng lên, cầm con cặc đỏ ửng mà đút vào lồn nàng. Lý Mạc Sầu rú lên một tiếng, nàng cảm nhận con cặc nóng hổi của Dương Khang đi sâu vào lồn.
Lý Mạc Sầu uốn éo không ngừng nhưng toàn thân vẫn di động theo nhịp địt của Dương Khang. Dương Khang địt tới, Lý Mạc Sầu uốn từ trên xuống, mồ hôi Dương Khang toát ra cả người, hơi thở của gã dồn dập như chạy đua. Gã nhìn xuống thưởng thức hình ảnh con cặc cứng đỏ của gã nằm giữa hai khe háng của Lý mạc Sầu thụt ra thụt vào trong cái lỗ lồn hồng hào bao phủ bởi đám lông đen mụn, Dương Khang ôm lấy hai chân nàng mà húc mạnh háng mình vào mông nàng như đẩy xe, hăng hái, miệt mài.
Lý Mạc Sầu sướng đến trống rỗng đầu óc nhưng nàng bất chợt đẩy ngã Dương Khang xuống rồi nàng nhào lên, dạng hai chân, đưa tay hướng con cặc của Dương khang chui tọt vào lỗ lồn của nàng.
– Để thiếp…
Nàng chỉ kêu hai tiếng như muỗi kêu rồi dập mạnh y như cưỡi ngựa, Dương Khang nhổm dậy ôm lấy Lý mạc Sầu, mặt ép sát vào ngực nàng, há miệng ra mà bú vú hoặc cặc đầu vú của nàng, Lý Mạc Sầu ôm lấy đầu Dương khang mà xiết mạnh vào ngực mình, thi thoảng lại cúi xuống tìm đôi môi của Dương Khang mà nút, nàng dập lồn xuống cặc của Dương khang đến khi lên đến tột đỉnh, dâm thủy xuất tràn trề như suối phun.
… Bạn đang đọc truyện Tân anh hùng xạ điêu tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/02/tan-anh-hung-xa-dieu.html
Dương Khang nằm ôm lấy Lý Mạc Sầu, tay không ngừng vân vê đầu vú của nàng. Bất chợt gã thì thào:
– Ta không hứa rằng trọn đời trọn kiếp chỉ yêu một mình nàng.
Lý Mạc Sầu đôi mắt đã long lanh lên, nhưng nàng chẳng nói chẳng rằng, chỉ ư ử rên nhẹ.
– Nhưng ta lấy sinh mạng ta mà thề, đời này kiếp này ta nhất định sẽ dùng toàn bộ cuộc đời ta để đem lại hạnh phúc cho nàng.
Lý Mạc Sầu trầm ngâm hồi lâu rồi quay người trở lại, nàng vít đầu gã xuống, hôn mạnh lên môi của gã.
Hồi lâu, Lý Mạc Sầu buông môi của gã ra nói:
– Tạm biệt chàng. Ta sẽ không theo chàng đâu.
Dương Khang ngạc nhiên:
– Nàng đi đâu?
Lý Mạc Sầu lắc đầu cười thảm:
– Ta sẽ trở về Cổ Mộ thỉnh tội với sư phụ.
Nàng nhìn ra nỗi lo âu trong mắt của Dương Khang, chậm chậm đưa tay vuốt má của gã rồi cười:
– Chàng yên tâm, ta sẽ không có việc gì đâu. Tuy lần này ta gây ra lỗi lầm nhưng Cổ Mộ chỉ còn bốn người, sư phụ trách phạt cỡ nào cũng không quá nặng đâu.
Dương Khang bèn nói:
– Nếu nàng đã quyết định như vậy thì ta có điều này muốn cho nàng biết. Ở dưới nắp quan tài Cổ Mộ có bí mật rất lớn. Nàng nhân lúc không có ai, thử lật nó lên xem.
Lý Mạc Sầu ngạc nhiên:
– Làm sao chàng biết?
Dương Khang lắc đầu:
– Ta là đệ tử của Toàn Chân Giáo, bí mật này vốn là của Vương Trùng Dương để lại, ta tự nhiên biết. Bất quá… sau này…
Dương Khang chợt cười khổ:
– Ngày sau, liệu chúng ta còn gặp lại không?
Lý Mạc Sầu nhìn gã hồi lâu, rơi nước mắt rồi nói:
– Nếu còn có ngày mai…
Nàng bỏ lửng câu nói rồi vụt biến mất, bỏ lại Dương Khang nằm trơ trọi một mình.
Từ ngoài cửa sổ bay vào một chiếc khăn đẫm nước, Dương Khang đưa tay bắt lấy rồi thì thầm:
– Nếu còn có ngày mai…
Rồi gã vụt đứng dậy đưa hai tay bắt thành loa hét theo hướng nàng:
– Mạc Sầu, chúng ta nhất định sẽ có ngày mai. Hai năm nữa nếu nàng không xuất hiện, cho dù phải đập nát Đoạn Long Thạch, Dương Khang ta cũng sẽ tới Chung Nam Sơn tìm nàng.
… Bạn đang đọc truyện Tân anh hùng xạ điêu tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/02/tan-anh-hung-xa-dieu.html
Bóng Lý Mạc Sầu đã khuất từ bao giờ, Dương Khang vẫn đứng đó, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Cuối cùng, gã thở dài một tiếng rồi giục ngựa bỏ về vương phủ.
Lúc này tâm tình của gã không tốt cho lắm nên cố ý giục ngựa chậm rãi đi từ từ vừa để ngắm cảnh hai bên đường, vừa để khuây khỏa phần nào.
Thoáng chốc, đã đến một tửu lâu, vừa gọi mấy món ăn, mấy cân rượu, đột ngột một lão già to béo ăn mặc hoa lệ bước tới nhìn gã rồi biến sắc nói:
– Thiếu gia này, vừa rồi ở bên ngoài, có phải ngươi đụng phải một tên khất cái hay không?
Dương Khang cau mày, đúng là lúc bước vào tửu lầu, gã đụng trúng một tên ăn mày, nhưng phần vì không để ý, phần vì chẳng buồn truy cứu nên cứ thế cho qua.
Dương Khang chắp tay nói:
– Đúng là có chuyện này, chẳng hay các hạ có gì chỉ giáo.
Lão già nghe Dương Khang nói vậy thì thần sắc ngưng trọng, nào giữ được phép lịch sự, vội vàng tóm lấy cổ tay gã:
– Hỏng bét, tên ăn mày đó gọi là Độc Thủ Phong Cái, là kẻ bại hoại của Cái Bang, công tử xem ra đã trúng độc của hắn rồi.
Dương Khang kinh hãi, ngầm vận nội công kiểm tra, không thấy bất cứ triệu chứng nào thì ngạc nhiên nhìn lão.
Nào ngờ lão cười ha hả, từ đôi mắt của lão xoáy lên những vòng tròn kỳ dị. Dương Khang càng nhìn càng bị cuốn hút, không sao tự chủ mà rời khỏi đôi mắt của lão.
– Bỏ mẹ, bị thôi miên rồi.
Lão già mập mạp cười lên ha hả nói:
– Tiểu tử, trúng phải Nhiếp Hồn Đại Pháp của Bành trưởng lão ta đây còn mong kháng cự sao?
Bành Trưởng Lão không phải chính là kẻ sau này dùng Nhiếp Hồn Đại Pháp lừa bắt Quách Tĩnh và Hoàng Dung sao? Sao hôm nay mình lại xui xẻo làm con dê thế mạng thế này?
Dương Khang chỉ kịp ý thức đến đó, hai mắt trĩu nặng, gục xuống.