Phần 115
Nó đi cạnh tôi mà không nói đến một câu, vậy là sao? Tôi hồi hộp và lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, bước đi vội vàng, tôi không thể nhìn rõ được nét mặt của nó lúc này. Cừ lầm lì mà đi. Mãi cho khi về đến nhà nó cứ vẫn như thế. Quần áo cả ba đứa nhàu nát vì những cành cây tán lá, chỉ có thằng minh là tội nhất, nó chạy nhanh quá không để ý bị rách áo. Phát hiện, dì hoa vẻ mặt giận dữ.
– Mấy đứa đi đâu về mà sao dơ tèm nhem vậy?
Tôi lớn nhất, nên nói thay cho hai đứa.
– Dạ, tụi con đi bắt tổ ong, chẳng may bị ngã…
– Haizz… Con lớn rồi chứ có còn là trẻ con nữa không hả Dương, lần sau thấy thằng minh nó rủ con phải cản nó chứ?
– Dạ! Con biết rồi ạ…
– Thôi! Ba đứa vào tắm rửa rồi ăn cơm…
Con tre nó không quan tâm đến chuyện mà tôi đã làm với nó hơn nữa nó như thể làm ngơ mà hồn nhiên như những ngày bình thường, rửa chén, giặt đồ, rồi lại đi học, nhưng với tôi thì lại khác, Nụ hôn mà tôi dành cho nó không phải là vô ý, tối cố tình làm như thế mặc dù vẫn chưa tìm được lý do tại sao mình lại làm như thế, tôi chỉ có thể nhớ rằng khi đó đầu óc rỗng tuếch, chỉ với một luồng suy nghĩ thúc dục bản thân. Nhiều lúc tôi nghĩ rằng, nó thật khác biệt và khó hiểu, trái tim nó thật trong sáng như trang giấy trắng, ấy vậy mà tôi lại vô tình vẽ một vết mực nhơ nhác vào tim nó. Tôi chấp nhận hết, tôi sẽ chịu trách nhiệm về tất cả những gì mình làm. Nhưng có một điều tôi vẫn tin, đó là dù tôi có hôn hay không hôn con tre thì tình cảm mà tôi đã dành cho nó luôn là chân thật.
Nhưng! Các bạn biết không? – Có vẻ những ngày bên nó tôi lại quá lo xa chăng, cảm giác như nó chỉ coi tôi là một người anh lớn không hơn không kém, nó vẫn cứ hồn nhiên khiến nhiều lúc tôi muốn nổi giận. Tôi lo xa chuyện sẽ làm dơ bẩn tâm hồn nó, lo xa sẽ vô ý chuốc thuốc độc vào tình yêu mới chớm nở và ngắn ngủi của cả hai, lo xa cả chuyện nó còn quá nhỏ, nó vẫn là đứa con gái, là con gái ngây thơ cho đến cả bàn tay, đôi mắt bồ câu, tuổi thơ của nó là những ngày cực khổ và tủi hờn, nếu ngày ấy tôi không chịu làm bạn với nó, thì cũng có lẽ suốt cả cuộc đời này nó chỉ có thể có hai người bạn là bé quỳnh và thằng minh. Và có thể là lấy chồng sớm…
Biết tôi dạy kèm miễn phí, một số hàng xóm họ gửi gắn hết cho tôi, riết giờ cái bàn tôi dạy ngày ấy giờ trở thành một lớp học bé xíu chỉ vẻn vẹn với 25 đứa học sinh, lớp học cũng phải dịch ra ngoài sân và được nối thêm đèn huỳnh quang. Vậy là từ đó, tôi vô tình trở thành một giáo viên toán anh và vật lý, một giáo viên hành nghề không giấy phép. Tuy nhiên làm giáo viên rất khó, tôi hiểu được cái cảm giác khi chúng nó không hiểu bài mà không dám hỏi, miệng thì vẫn nói không hiểu chỗ nào thì nói, nhưng! Với cương vị là một người dạy, tôi hiểu được là được mấy ai đủ can đảm mà đứng lên nói với thầy rằng nãy giờ em chẳng hiểu gì cả, nên thành ra tôi đành phải giảng từng li từng chút.
Những ngày mưa thì nghỉ học, tôi dạy tất cả những phần trọng tâm nhất, chăm chút cho những em nhỏ lớp 6 và nghiêm khắc với những thằng quỷ điển hình là em trai mình.
Nhiều lúc tôi cũng thỉnh thoảng nhìn sang con tre, nó ngồi im lặng lắng nghe tôi giảng. Nhiều lúc tôi cũng bồi hồi cảm xúc bối rối mỗi khi chạm mắt nó.
Kết thúc gần hai tháng hè tôi biết là thời gian không còn dài, lòng tôi rối bời như có ai vò, thời tiết miền trung thay đổi lúc mưa, khi là gió bão, việc học thêm cũng vì thế mà gián đoạn, tôi còn nhớ sau một trận mưa lớn, sấm sét xé toạc cả mảng trời đêm, gió thổi mạnh, cây cối ngả nghiêng trong bóng tối, riêng tôi thì vẫn còn ngồi đánh cờ với cậu. Sáng hôm sau thì có một cái cây khá lớn đổ ngã chặn đường ra đồng của mọi người, có lẽ là gió mạnh đã làm bật rễ từ tối ngày hôm qua, người thì có thể qua, nhưng chỉ có trâu bò là đứng yên một chỗ, mỗi người một tay, tôi về nhà lấy một chiếc rìu đem ra phụ. Gần 20 con người, cái cây rất lớn, nhưng không hiểu tại sao gió mạnh cấp mấy thì cũng khó làm nó bật rễ, cả sáng hôm đó cũng vì chuyện này mà không ai làm được gì, chỉ có tiếng chặt, chém của dao và rìu va chạm mạnh vào thân cây…
Tôi làm hăng nhất, từng nhát chặt như thể xả giận, cái cây có vẻ lâu năm tuổi, thân cứng nhiều vòng tròn tuổi in trong lõi, cho đến khi hai đôi tay đã mỏi ra thì tôi cũng hoàn thành công việc của mình, thở phì phò, tôi dựa hẳn vào cái cây ven đường, cuộc sống nông thôn sao cơ cực quá, sáng dậy sớm ra đồng, trời không một gợn mây, nóng như lò thiêu, năm nắng mười mưa. Dì hoa nuôi bản thân đã khó, rồi mai đây khi thằng minh và bé quỳnh vào cấp ba, khoảng tiền đóng học là không hề nhỏ.
– Anh Dương uống nước đi nè hì…
Con bé tre từ đâu xuất hiện, nó hồn nhiên nhìn tôi…
– Ừ! Sao nay em không đi học hả?
– Hì anh say nắng rồi hả?
– Anh say nắng khi nào…
Nó không trả lời câu hỏi của tôi mà hướng ánh mắt lên trời nắng, à, thì ra mặt trời lúc này cũng đã lên tới đỉnh đầu, con bé đã tan học từ lâu mà tôi không biết. Quả là tôi đã bị say nắng thật, hay cũng có thể là say nắng vì sự xuất hiện của nó chăng.
– Anh đổ mồ hôi kìa!
Nó hồn nhiên ánh mắt với tôi, nó quấn khăn ướt nhẹ nhàng lên trán tôi từng chút.
– Em về trước đây, anh nhớ về ăn cơm sớm nhé.
Thời gian trôi nhanh, tôi không muốn như vậy, những buổi học đám học trò không chịu ngồi yên, chúng nó hối thúc tôi nghỉ sớm, chúng hỏi tôi đi máy bay bao giờ chưa, hỏi tôi ở thành phố nhiều xe oto6 lắm hả? Và cuối cùng là chúng hỏi tôi chòm sao của tôi là gì, chúng nói mỗi một người sẽ có một chòm sao của riêng mình trên đó, nó quyết định vệnh mệnh của chủ nhân, nhưng câu trả lời của tôi là không biết, bởi vì tôi không bao giờ tin vào những chuyện đó, thật sự nó quá hư cấu, nếu tương lai được sắp đặt từ trước thì chẳng lẽ việc tôi đến với con tre là sai, tôi chỉ tin vào thành quả mà mình làm, những gì mình hứa, những gì mình hạ quyết tâm làm, không cần ai đó công nhận.
Một cuộc gọi điện thoại, của chị vân, là chị ruột của tôi, chị mở một cửa hàng cafe ngoài Hà Nội, công việc bận rộn, chị ngỏ ý muốn trong những thời gian rảnh này, ra Hà Nội phụ chị làm kế toán lo việc giấy tờ. Không một chút gượng ép, và cũng không một chút gò bó, tôi biết chị đang rất mệt mỏi, thành ra không do dự, tôi sẽ đi vào hai ngày nữa.
Biết tin từ sáng, dì hoa nửa vui nửa buồn thiu, nhưng rồi dì cũng mỉm cười vỗ vai tôi…
– Ừ! Con đi đâu cũng được, nhưng nhớ là phải giữ gìn sức khỏe nghe không?
Dì hoa dặn dò…
– Dạ con biết rồi…
Không kiềm được dì ôm lấy tôi, tôi chẳng biết nói gì ngoài đè nén cảm xúc, tin tức nhanh chóng lan đến tai thằng minh, bé quỳnh, chỉ có riêng con tre là tôi chưa nói. Thấy tôi sắp đi, hai đứa em khóc tu tu…
– Hức! Anh Dương nhớ về sớm rồi chơi với chúng em nhé! Anh đi rồi, ai bảo vệ em khỏi bắt nạt đây hahaha…
– Đi sớm vậy anh… quỳnh giận anh luôn…
Tôi chẳng biết nói sao, lòng rối như ai đó vò. Hai đứa em quý tôi quá, chúng không nỡ một chút nào, tôi thở dài, xoa lên bờ vai gầy gò của thằng minh, ôm luôn cả hai đứa vào lòng, tâm trạng nghẹn ngào yêu thương vô thời hạn.
Tôi trước khi đi vào ngày mai, dì hoa giết gà làm xôi tiễn tôi đi. Không còn sớm, khi thấy con tre vừa mới về, tôi chặn đường, và ngay sau đó là chở nó đi đến một nơi vô định nào đó.
Những ngày mưa trôi qua, hôm nay trời trong, đầy sao lấp lánh, gió lạnh mang theo hơi ẩm luồn lách qua áo tôi, còn con tre ngồi sau, nó cũng không biết là tôi đang chở nó đi đâu, thế là ra biển, tôi chống xe một chỗ…
Gió thổi mạnh hơn, tóc con tre phất phơ có lúc hất bay vào tai, mặt của tôi, nó biết vậy nên gượng một tay giữ cho tóc đỡ rối, nó vẫn không biết rằng lòng tôi giờ này như rối bời, khung cảnh của biển làm tôi nhớ đến cái ngày quá khứ vô tình làm tổn thương con tre chỉ vì lời trêu chọc của đám con nít…
Giờ thì khác, tôi biết con tre, nó xinh đẹp hơn tôi nghĩ, không ai biết điều này trừ tôi ra. Càng gần nó tôi lại càng ngộ nhận ra tình cảm của minh với nó là yêu đương, ngày tôi càng lún sâu vào bùn lầy tình yêu, nó giống như lúc tôi còn bì bõm dưới bùn lầy ngoài đồng, càng di chuyển mạnh sẽ càng lún sâu hơn, nếu vô ý sẽ bị ngã. Không có cách nào thoát ra khỏi đôi mắt ma mị của nó.
Tôi nói nó đứng ở đây, lấy từ sau một chiếc tai phone, đeo vào hai tai của nó, bài sad violin. Nhìn vẻ tập trung và thích thú của nó khiến cho tôi thấy thương vì cuộc sống thiếu thốn nơi này.
– Anh rủ em ra đây làm gì?
Tôi thở dài nghe tiếng con tre trong gió.
– Anh xin lỗi chuyện lúc đó nhé!
– Chuyện gì?
– Chuyện anh hôn em.
Nó nghe câu đó xong thì im thin thít, tôi bật cười thành tiếng lắc đầu khẽ.
– Ngày mai anh phải đi rồi!
Mắt nó tròn xoe không thể to hơn được nữa, một cảm giác hụt hẫng nặng nề lộ rõ trên khuôn mặt của nó.
– Hả… sao… sao anh nói là hết hè thì anh mới đi mà…
Ngay lúc này thì tôi phát hiện ra giọng nó nghẹn lại, có tiếng nấc nhẹ, nó sắp mếu…
– Anh có chuyện! Anh xin lỗi tre nhé…
– Nhưng em đừng lo nhé, anh se quay về sớm thôi hì…
Tôi cười trấn an nó…
– Hức! Anh nhớ về sớm, không có anh, em chỉ biết vào rừng với thằng minh và quỳnh thôi…
Đôi mắt nó lúc này đong đầy nước mắt, đáng yêu biết nhường nào. Đến khi vài giọt lệ lăn dài trên má. Tôi nghe như trong tim rạn vỡ, thấy thương nó quá trời, tôi chưa bao giờ lo cho ai nhiều như thế này trừ mẹ và chị vân.
– Em… em có thích anh không?
– Có… có… em thích anh lắm… thích lắm huhu [vội vã và hấp tấp]
Nó òa lên. Ngay lúc đó, tôi tính ôm nó vào lòng thì bất ngờ, con tre bối rối, nó rụt cổ nói trong tiếng khóc…
– Anh… anh Dương…
– Sao vậy em?
– Sao anh lại thích em? Anh sẽ khổ nếu anh thích em đấy, anh sẽ rất thiệt thòi.
Lúc này thì tôi mới thở phào ra, mỉm cười ôm lấy nó ghì đầu nó vào vai mình.
– Chỉ cần em thích anh là được rồi…
– Nếu sau này anh gặp ai rồi anh có còn nghĩ đến em không?
– Anh vẫn chỉ thích mình em!
Tôi nghe từng lời nó nói, quá ngây thơ và cả tin, trong đầu dần hình thành lên từng đợt sóng lớn, tôi đang hứa với một con bé, và tôi sẽ giữ lời hứa, không yêu ai chỉ mình nó.
Sáng ngày mai, khi em còn ngủ say thì anh cũng đã rời khỏi đây, anh xin lỗi vì nói dối với em rằng sẽ về sớm, anh xin lỗi vì điều đó, chuyện gia đình đã khiến anh quá mệt mỏi rồi, cảm ơn em đã xuất hiện trong tâm trí anh suốt những khoảng thời gian qua, anh trân trọng điều đó. Ở lại nhớ chăm sóc bản thân, đừng để sốt cao rồi lại bà em phải vất vả chăm sóc, nghe lời bà, nghe lời anh, anh rất muốn nói là em đẹp lắm, nhưng anh không biết nói sao. Anh thật vụng về…
Mặc dù là người miền bắc, nhưng đây là đầu tiên tôi ra Hà Nội. Nửa tỉnh nửa mơ, tôi miên man trong cơn mê, đôi lúc giật mình khi nghe thấy tiếng con tre vang vọng đâu đó trong tâm trí, rồi thỉnh thoảng đầu va mạnh vào cửa kính tôi tỉnh cả ngủ, tai kêu ù ù như có ruồi bay bám.
Mệt quá. Chân tôi tê cứng vì ngồi xe lâu, mãi lảo đảo một hồi mới đi lại được như bình thường, mùa hè ở Hà Nội thật sự là nóng thật, chỉ đứng không làm gì mà cũng đầm đìa mồ hôi, hai tay hai vali hành lý, balo khoác vai, tôi đi xe ôm đến hẳn nhà chị vân, thật ra không phải là nhà, mà là nhà thuê, vốn đầu tư chị đã đốt hết vào quán cafe. Kinh doanh không để ý sẽ vô tình bị rủi ro, nhưng chị vân thì lại khác, ước mơ của chị cũng chỉ có vậy, chị thích Hà Nội, thích phong cảnh Hà Nội, và mở một quán cafe là giấc mơ mà chị ấp ủ từ rất lâu.
Đến nhà trọ, trước mắt tôi là một dãy nhà khá cổ kính nhà nối nhà, ở đây người ta khai thác hết diện tích sinh hoạt, loay hoay một hồi, tôi gọi cho chị vân, chị đọc cho tôi số nhà và cứ tìm người là bác nam sẽ biết. Chị em thế đấy, bận cỡ nào mà cũng không dành một chút thời gian ra đón em trai.
Nhà thì cũng đến rồi, đúng nơi, đúng địa điểm, hàng cây ngoài vỉa hè to lớn chạy dài tới cuối đường, tôi lại thở dài, đứng nhìn vào căn nhà, mặt trầm ngâm vì cửa khóa ngoài. Bỗng một lát sau có một giọng nữ từ phía sau lưng tôi…
– Nãy giờ em để ý thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào nhà em! Anh là người quen của bố em hả?
Cô gái hai tay giỏ đồ ăn, chắc là mới đi chợ về, nó nghiêng mái đầu nhìn tôi vẻ không mấy thân thiện. Để tôi tả thử con bé này, thời tiết oi bức, nó đeo khẩu trang đeo kính râm, áo khoác kín mít đến tay. Duy chỉ có phần dưới đôi chân là mặc váy…
– Ừ! Chào chị…
– Em già lắm hay sao mà anh gọi em là chị?
Nó hậm hực. Thì đúng rồi, nó ăn mặc kín mít cả khuôn mặt, thì làm sao mà tôi biết là nó già hay trẻ…
– Ờ không có, ý mình là… mình là em của chị vân…
Tới đây thì con bé cười mỉm, nó như thể thích trêu và chọc người khác là sở thích của mình vậy…
– Chị vân! Chị vân nào? Em không quen!
Nói dối như cuội, nhìn cái mặt là biết…
– Ừ! Nếu bạn không quen chị vân thì thôi!
– Ừ tôi không quen ai là vân hết! Anh tìm nhầm nhà rồi…
Biết nó không ưa, tôi cũng không muốn chấp loại con gái như thế, đành mang hành lý chuẩn bị đi thì có tiếng của một người đàn ông, giọng già dặn tầm tuổi 60.
– Con bé này! Đi vào nhà nấu cơm nhanh lên…
Bác ấy chắc hẳn là bác nam, không hỏi lý lịch, bác nhìn tôi rồi cười hiền…
– Dương đó phải không cháu, bác chờ cháu đến từ sáng tới giờ mà không thấy, cháu thông cảm, con bé nhà bác tính nó vậy…
– Dạ! Không sao ạ…
Tôi cúi đầu chào bác lễ phép, ngay sau đó bác dắt tôi vào nhà, và dắt vào căn phòng của chị vân, tôi biết là có người đang để ý mình.
– Cái vân nó ở đây được gần hai năm rồi, dạo này thời gian công việc, nó cũng không còn ở đây nữa, ăn ở đều sinh hoạt ngoài quán cafe hết.
– Dạ! Cháu biết rồi.
– Ừ! Cứ tự nhiên như ở nhà nhé cháu, cái thằng này nhìn cũng to cao đấy, mày có người yêu chưa?
Bác nam hỏi tôi, nhưng không dám trả lời ngay, tôi hơi ngượng không đáp chỉ gãi đầu.
– Nếu chưa có thì làm con rể bác hahaha…
Biết bác ám chỉ ai, ngay lúc đó, con bé ban nãy xuất hiện…
– Bố lúc nào cũng thế! [Con bé nhăn mặt]
Giờ thì tôi mới có dịp nhìn toàn diện khuôn mặt nó, xinh lắm, khuôn mặt đầy đặn, làn da trắng hồng, nếu tôi nói với người khác rằng tính nó cộc cằn và đanh đá thì đố ai dám tin, tại sao ư, vì đây là nghệ thuật lừa đảo ánh trăng, ai mà biết đằng sau vóc dáng hiền lành kia lại là một đứa con gái cá tính mạnh mẽ.
– Thế mày có thích em của chị vân không?
Hình như câu hỏi của bác nam khó quá, con bé nghênh mặt, nó nói như thể tôi không còn tồn tại…
– Ai muốn thích con thì phải đủ tiêu chuẩn thì con mới thích, chứ đâu như ai kia ăn nói kiệm thời, cứ làm như mình lạnh lùng boy như thật ấy, giả tạo…
Tôi cũng không quan tâm, chỉ có bác nam là vẫn vững như bàn thạch, có lẽ những cuộc đối thoại như thế này vẫn xảy ra bình thường ở nhà ngay cả khi tôi là kẻ lạ.
Mất gần một giờ đồng hồ, tôi sắp xếp căn phòng lại, đồ đạc mọi thứ đã trở lại ngăn nắp, bếp cũng được lau chùi sạch sẽ. Tôi mệt rã người, nằm ngủ từ khi nào cũng không hay…
… chuông điện thoại reo…
Báo thức, tôi sực tỉnh dậy thì cũng đã 5h chiều, thay đồ, tôi chuẩn bị đến quán của chị.
Chị vân có để lại cho tôi một chiếc tay ga, đường Hà Nội đi không quen, cứ vài phút là phải xem lại bản đồ, lần mò một hồi thì mới phát hiện ra quán của chị, khá lớn và sang trọng, tôi rất thích thú với hòn non bộ này, hai ông tiên đánh cờ, được trang trí rất tỉ mỉ và công phu trần nhà là những chuông gió lung linh, tiếng nhạc vĩ cầm du dương. Tôi thoải mái bước vào, tận hưởng cái mát mẻ ở đây.
– Đi đường mệt không em?
Là chị…
– Ừ! Mệt lắm, mệt muốn chết luôn!
Nói rồi, chị dẫn tôi vào bàn làm việc…
– Em trai ráng giúp chị hết tháng hè này nhé hì, chị bận quá, lại không có người giúp với lại có em…
– Có em thì miễn phí không phải trả công chứ gì?
Tôi đáp chưng hửng trêu chị, tưởng chọc được cho bà cáu, ai ngờ chị vân cười gian xảo, một lát sau thì tai của tôi đã bị chị véo cho một cái…
– Đùng rồi, có em trai làm miễn phí thì chị phải khai thác triệt để chứ hahaha…
– Thôi! Đừng làm nhục em trước đám đông chứ chị?
– Kệ! Em của chị, chị thích làm gì thì kệ chị!
Biết tôi không thích đùa dai, chị lại xoa đầu rồi dắt tôi vào chỗ làm việc.
– Em ráng hết tháng hè này giúp chị lo chuyện sổ sách nhé!
Tôi nhìn cái xấp tài liệu và sổ sách nhìn mà choáng, nhưng thôi, tôi mỉm cười nhận lấy nó…
– Chị nên cảm ơn vì có một người em trai tốt như em đó…
Mặt chị bỗng chốc ngẩn người không hiểu.
– Này? Em bị sao vậy Dương? Hai tháng hè vừa qua em thích con bé nào hả?
– Hả? Sao chị hỏi vậy?
– Bình thường chị có thấy em như thế này đâu?
– Trước đó khác, còn bây giờ khác!
Tôi đánh trống lảng ôm lấy chồng giấy, nhưng chị nào có tha…
– Con bé nào đấy? Hì, nói cho chị biết có được không?
– Làm gì có ai hả chị?
– Thôi nào, em trai chị mà, nói cho chị nghe đi?
Chị năn nỉ…
– Chị này? Cả cái quán này do chị đầu tư hết hả?
– Có người bí ẩn giúp chị đó…
Nghe tôi hỏi xong thì chị mới ngập ngừng như thể giấu giếm điều gì đó. Mặt chí tái hẳn, nhưng sau này thì tôi mới biết rằng người bí ẩn đó không hề xa lạ với mình. Sẽ nói sau…