Phần 123
Trời về đêm, lạnh hơn khi nhiệt độ như thể đang hạ xuống nữa, nó lạnh thổi rít qua hai con người đang lang thang giữa lòng đường vắng, dần dần chúng tôi đã không bị ánh đèn và tiếng ồn của chỗ náo nhiệt kia đuổi theo nữa, cả hai im lặng, cho đến khi tôi nghe những tiếng xuýt xoa của nhỏ từ sau lưng. Chắc nó lạnh lắm, biết được điều đó nên tôi cũng dừng xe rồi tấp vào vỉa hè, đoạn đường ban nãy náo nhiệt tiếng xe máy, giờ này chỉ còn lại hai đứa và một vài xe qua lại, tôi vuốt lại tóc đã khô cứng vì giá lạnh. Nhỏ hồng ngạc nhiên.
– Còn lạnh nữa không? [Tôi hỏi]
Nó ôm ghì lấy con hổ Bông rồi tủm tỉm.
– Anh mới lạnh đó, tay anh đang run kìa hì hì…
– Ừ! Tại ban nãy quên đem bao tay…
Nói xong tôi đặt tay lên mặt xoa mạnh rồi hà hơi một cái để lấy lại hơi ấm, tôi không biết là phải đứng đây bao lâu…
– Anh nè?
– Gì thế?
– Ừ! Anh đã chọn ngành cho mình chưa? – Còn em kỳ thi đại học sắp tới em sẽ chọn ngôn ngữ anh…
– Em giỏi vậy? Anh cũng chưa biết nữa…
– Vậy thì sau này anh thi đại học… anh sẽ học ở trong nam hay ở Hà Nội thế?
– Anh nói là anh chưa biết mà.
– Nhưng em muốn biết…
– Mà em biết để làm gì chứ?
Chần trừ một vài giây sau, con bé nói với tôi bằng một giọng buồn, nó giải thích.
– Tại em sợ…
– Hử! Em sợ gì? Em sợ không đủ sức thi vào trường em mong ước hả?
– Không phải ạ!
– Chứ sao?
– Em sợ vào đại học rồi… em… em sẽ không được gặp anh nữa…
Tôi bất ngờ không dám nhìn vào người đứng cạnh, phút im lặng của cả hai, lúc này tôi cũng không muốn giải thích gì hết, bất chợt con bé khoác lấy tay tôi rồi siết khá chặt. Tôi khổ sở nói một câu như trách…
– Anh có gì mà em phải gặp? – Chuyện nhà em giúp mẹ anh, không biết là khi nào anh mới trả hết được chứ. – Anh không đáng để em yêu quý…
Nó lắc đầu trên vai tôi sụt sịt như sắp khóc.
– Em không cần anh trả! Em chỉ cần anh thôi…
Nói rồi nó buông tay tôi ra khẽ đặt hai bàn tay lạnh ôm trọn gò má của tôi, có lẽ chưa bao giờ tôi tôi thấy mình bối rối như thế này, e ngại và khó sử, tiết trời đêm lạnh lẽo như điểm lên khuôn mặt khả ái của nhỏ, mắt nó long lanh và mở tròn xoe, bờ môi hồng khẽ mở như đang chuẩn bị nói với tôi “em đẹp lắm”
– Em… em thích anh…
Giọng nói yếu ớt vang vọng bên tai tôi, như thể quên đi mình đang ở đâu, nhỏ nhún chân rồi hôn tôi thật lâu, hai bàn tay bé bỏng mơn trớn bóp mạnh vào khuôn mặt tôi, rồi sau đó là xoa nhẹ mái tóc tôi, đôi mắt nó nhằm nghiền, cả người nhỏ như toát ra một mùi hương, nhẹ nhàng và mặn nồng, thơm lắm, em hôn ngọt lắm, tôi rùng mình như thể sắp đông cứng lại.
Chúng tôi đã đứng ở đây bao lâu rồi nhỉ? Cơn gió lạnh thổi lúc mạnh lúc nhỏ khiến tôi bừng chợt tỉnh mà thoát ra khỏi cơn mê này – tôi chưa bao giờ thấy mình như thế này, một tay khẽ đẩy nhẹ em ra, tay còn lại thì siết chặt.
Như hiểu được những gì tôi đang suy nghĩ, nhỏ dừng lại, nói với tôi.
– Về thôi anh, không mọi người chờ…
Khi đó chúng tôi mới chỉ là học sinh, bố tôi thường mắng là tình yêu của chúng mày chỉ như tình yêu bọ xít, xài điện thoại và biết yêu sớm là một trong những điều mà ông ấy cấm kỵ, ông sợ tôi lơ đãng học hành, yêu rồi cái khốn khổ sẽ nảy sinh và ông nói tôi vẫn chưa đủ lớn để hiểu hết. Nhưng rồi cho đến khi tôi hỏi ông…
– Người mà bố yêu đầu tiên là ai? Có phải mẹ không? Bố có chắc với con là ngày xưa khi còn đi học là bố không thích ai?
Rồi Ông im lặng không nói gì, chỉ hắng giọng, ánh mắt lơ là đi nơi khác, chắc là tôi đang đi guốc trong bụng rồi nên thế, mẹ vẫn hay nói với tôi rằng mỗi khi nói dối, ông thường hay chớp mắt để che dấu sơ hở.
Giờ thì khi không còn ông ấy bên cạnh thì ai sẽ ngăn cản tôi chứ, có lẽ là quá sớm để nói nên từ yêu, con bé hồng! Nó không giận tôi, nó nói là nó biết tôi có người yêu ở quê mẹ, hôm đó nó đã thấy tôi nắm tay con tre, khoảnh khắc đó chắc nó cũng nhận ra tất cả những lời mà tôi nói dối chị vân và rời Hà Nội mà không nói một lời tất cả cũng vì con tre – tôi không bào chữa gì với hành động của mình vì biết đó là sai mà giờ tôi chỉ thấy thấm nhuần cái lời mà bố dặn từ 6 năm trước…
Sắp tết ta rồi, ngoài đường người ta đi như dạ hội, áo mới, thiệp lì xì, những cành hoa đào bán đầy đường, ai cũng ra đường với khuôn mặt hạnh phúc, nhanh quá! Nó làm tôi nhớ đến khi mình còn nhỏ mỗi năm tết đến là hai túi quần khi nào cũng rủng rỉnh tiền lì xì, ăn mứt, bánh kẹo ê hề, uống coca, mải miết chạy theo đứa này đứa kia mà khoe. Thấy nhớ ghê!
Tối nay là giao thừa, nhà bác nam nấu bánh tối nay, so với ngày xưa và bây giờ, tôi vẫn còn háo hức hóng chờ pháo hoa lúc 0h, và ngồi canh canh bên bếp lửa đỏ rực, tôi thích nghe cái tiếng tanh tách từ đống củi lửa phát ra, đã bao lâu tôi không ngồi đây rồi nhỉ? Đã bao lâu tôi không được ngồi như thế này trông nồi bánh chưng rồi vậy nhỉ…
Và hôm nay cũng thế, tôi cũng không ngồi đây với nồi bánh chưng nữa, sẽ chỉ có hai bố con bác nam và nhỏ hồng thôi vì cách ngày giáp canh một tuần mẹ con tôi và chị vân cũng đã rời khỏi nhà, mẹ tôi muốn đi thăm người thân trong khoảng thời gian quý giá này, chuyến đi này có lẽ sẽ là chuyến đi đáng nhớ nhất và cũng là chuyến đi cuối cùng của bà, mẹ tôi dặn không được nói với ai về bệnh tình của mẹ bời vì bà không muốn trong những khoảng thời gian này bà phải sống trong sự thương hại và day dứt.
Con bé hồng chỉ đứng cạnh tôi hồi lâu, nó khẽ nắm nhẹ tay tôi rồi trấn an, nó chúc tôi lên đường bình an và không quên nói là tôi hãy về sớm.
Về quê, bên nội nhà tôi, giờ đã tập trung ở quê bố,”quảng nam” sau quảng nam sẽ là quê mẹ, tôi tần ngần khoác trên vai chiếc balo nặng trịch, lòng thấp thỏm vì với những ý nghĩ rằng mẹ tôi, bà đi trước không biết có nhận ra được đám mây ám đang vây quanh tôi khi này…
– Nếu thấy mệt mẹ phải nói con đấy!
Chị vân nhẹ nhàng đỡ mẹ tôi xuống ghế…
– Mẹ biết rồi, con đừng lo…
Ổn định một chút, tôi ngồi đối diện bà và chị vân, lòng ngổn ngang, có lẽ đây là cái tết tồi tệ nhất của cả ba người. Tàu chạy được một hồi…
– Mẹ ơi! Năm nay me bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
Tôi hỏi, làm bà giật mình rồi mỉm cười…
– Cái thằng này! Sao lại hỏi vậy, em không nhớ hả Dương…
Tôi không nhớ thật mà, tôi gãi đầu cười khì khì…
– Mẹ em gần 50 rồi đấy, chỉ biết chơi thôi chẳng nhớ gì hết, tại sao tôi lại có đứa em trai vô phúc thế này.
– Chị có cần nói quá như thế không? – Chị cũng lo mà lấy chồng đi chứ, sau này già rồi có cho cũng chẳng ai thèm đâu…
– Một là cưới hai là ở vậy, giờ thì chị cũng chẳng thấy quan trọng nữa rồi em à.
Rồi mẹ vuốt tóc chị trìu mến…
– Con gái thì phải lấy chồng chứ con, đừng có sống như vậy con sẽ tiếc nuối đấy…
– Hừ tiếc gì chứ! Con không muốn giống như bố mẹ sau này đâu…
Rồi chị làm nũng trên vai mẹ líu ríu như trẻ con…
– Con không muốn sau này phải suốt đời làm nô dịch rồi phải chăm sóc người ta đâu mẹ, chán lắm, con không lấy chồng đâu.
– Ai nói với con là lấy chồng phải như vậy? Con bé này, mày biết mày bao nhiêu tuổi rồi không?
Rồi chị phồng má làm ngơ…
– Con thấy mấy bà chị con quen toàn than chuyện chồng con, họ nói ngày nào cũng làm bạn với cái bếp, rồi lại cãi nhau nữa chứ, lấy chồng khổ sinh con nhanh xấu lắm mẹ ơi! Con không lấy chồng đâu.
– Thì thế trước khi quen nhau con phải tìm hiểu kỹ chứ, hôn nhân là chuyện hệ trọng cả đời người mà…
Chị vẫn ương bướng lắc đầu nguây nguẩy…
– Kệ! Con chỉ thích ở với mẹ, sau này vẫn vậy…
Lý do mà chị vân đưa ra làm tôi và cả mẹ phải phì cười…
– Gái một con trông mòn con mắt chị không nghe à?
– Nói xạo, chị hổng tin…
Tiếng nói dần bị nuốt chửng bởi giờ ăn trưa, xa quá! Từ Hà Nội về quảng nam mà cứ như tôi đã đi được gần một vòng trái đất vậy. Hồi hộp có, lo lắng có.
Quảng nam! Đến rồi, hai chân tôi nặng nề như đeo chì. Cả ba người đứng chờ xe chở về làng, tôi chẳng nhớ gì hết, ký ức về quê bố chỉ là những ngày còn bé trước gia đình tan vỡ, có khi tôi ảo tưởng và nghĩ ngợi lung tung rằng lần về quê này sẽ gặp lại bố.
Xuân, hạ, thu, đông tôi chẳng thích mùa nào mà chỉ thích mùa bắn bi mùa thả diều, đầu nhìn đi nhìn lại chẳng nhận ra gì là quen thuộc, thoáng chốc cứ nhìn đám con nít đang chạy theo xe lại hồi hộp, ngoài mẹ, chị vân, mọi ký ức của 6 năm về trước nay chẳng còn lại gì, cứ ngỡ tôi như vị khách lạ ghé thăm lại làng xưa. Nhưng chỉ có mẹ tôi là nhớ nhất, bà vẫn nhớ như in mọi thứ từ ngày vào quảng nam sinh sống và lập nghiệp với dì hoa, tuổi thanh xuân của bà vẫn còn vương vấn ở nơi này, giờ chỉ còn lại là nếp nhăn, thời gian đi đâu mất rồi.
– Cái Xuân đó phải không?
Tiếng của bà nội tôi vang vọng nhẹ nhàng…
– Dạ là con…
Mẹ kìm nén cảm xúc ngăn không cho mình được khóc.
– Ta nhớ con lắm, ta rất xin lỗi chuyện của hai đứa vì vậy mà làm cháu của ta khổ.
– Ta rất xin lỗi vì đã để con phải khổ, nó là đứa bất hiếu.
Ông nội tôi cũng đã mất cách đây rất lâu, trong nhà thiếu tiếng trẻ con, bà nội sống chung với bác sáu, tiện thể chăm sóc cho người già, dáng bà nội đi thoăn thoắt nhanh nhẹn vẫn thường hay giấu chìa khóa không cho tôi ra ngoài, bà sợ tôi cảm nắng, sợ tôi chạy nhảy không có ai trông rồi ngã, còn bây giờ… tôi có lỗi rất nhiều và rất nhiều.
Ngày tết ở đây cũng khá vui, bọn trẻ mặc áo mới, căn nhà giờ này từ ngoài vào trong, chiếc bàn có dĩa trầu, hộp đựng đầy đủ bánh kẹo, bà cười móm mém ôm lấy tôi và vuốt mái tóc.
– Cháu lớn quá rồi. Lâu rồi không về thăm bà… cháu giận bố chứ đừng giận bà nghe con… tội bà…
– Dạ (tôi khẽ)
– Ngoan lắm bà lì xì cho cháu này…
– Cháu có được không bà?
Chị vân xen vào, hai tay chị chìa ra mỉm cười tíu tít.
– Em trai cháu còn đi học, cháu lớn rồi, cũng phải nghĩ đến chuyện lấy chồng sinh con đi chứ.
– Lại lấy chồng, cả ngày hôm nay con gặp ai cũng nói thế.
Ở đây gần một tuần, cơm canh đạm bạc, có khi là canh hoa thiên lý, có khi là thịt kho. Gà gáy oo, chim kêu từ sáng đến chiều bay lượn trước nhà tôi một khoảng xa trên những cây cao, tôi lúc nào cũng ngồi thừ ở cửa nhà không đi đâu cả, chỉ khi mẹ đi thăm hàng xóm thì tôi mới đi chung. Chuyến về quê lần này không đem lại cho tôi cảm xúc hạnh phúc gì, tôi bắt đầu nhận ra nỗi sợ ấy rồi.
Một buổi chiều. Mẹ vuốt tóc tôi, nói tóc tôi mượt như tóc con gái vậy, bà thủ thỉ.
– Con trai mẹ nghe mẹ hỏi nè?
– Vâng ạ…
– Con có thích con gái của bác nam không?
Tôi giật mình…
– Sao mẹ lại hỏi vậy?
– Trả lời mẹ đi.
– …(tôi im lặng)
Rồi bà lại hỏi.
– Con không thích con bé hồng vì con chưa thích ai hay là vì con đã có người khác.
Bà như đọc được những suy nghĩ của tôi, rất nhanh sau đó khi phát giác ra tôi đang sững sờ với đôi mắt tròn xoe. Bà nhận ra chứ…
– Chị hai con nói mẹ nghe hết rồi…
Tôi ngơ ngác.
– Chị hai nói gì…
Bà cười nhéo má tôi rồi trách thương…
– Nhóc con, giấu mẹ hả? Lần này về quê mẹ sẽ xem mặt con bé làm sao.
Vậy là mẹ tôi đã biết tất cả mọi thứ, chị vân ơi là chị vân, đổi lại với sự giận dữ mà lại là mẹ tôi rất háo hức cho lần trở về này.
Không kịp mất rồi.
– Nhiều lúc chỉ muốn gục mặt vào lòng mẹ khóc thút thít…
– Muốn được thấy mẹ sống bên con một ngày sao khó khăn quá vậy mẹ ơi.
– Con còn chưa đi được nửa chặng đường mà mẹ.
– Mẹ đi rồi… con biết sống sao đây.
– Mơ gặp mẹ trong mộng mị thôi cũng tiếp sức con mà.
– Mẹ ác lắm…
Hết rồi! Mới ngày hôm qua mà giờ đã mất đi một thành viên. Mẹ còn chưa kịp nhìn thấy thằng minh, bé quỳnh mà, con còn muốn khoe với mẹ mảnh ruộng mà con tự tay cấy đó mẹ biết không? Con còn nhiều điều chưa nói mà.
Bố cũng khóc đấy mẹ, người quen mình không ai là không đến…
Lòng tôi quặn thắt, người nóng bừng, suy sụp, đã biết là cũng sẽ đến ngày này, tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất rồi mà… nhưng tại sao…
Cả ngày, tôi như kẻ chết đi, lòng trống trải cả ngày giam mình trong bóng tối, thức trắng cả đêm, đầu tôi đau như búa bổ, tôi ngất xỉu sau khi mẹ mất vài ngày sau đó.
Lần cuối cùng khi tôi tỉnh dậy cũng là khi người ta đem bà đi hỏa táng.
Hết rồi! Thư mẹ gửi cho con khi nào con vào đại học, con sẽ đủ tư cách mở nó.