Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện Teen >> Thời học sinh oanh liệt (Update Phần 188)

Thời học sinh oanh liệt (Update Phần 188)


Phần 134

Quay trở lại với nhân vật là Thành. Từ nay ngôi kể là tôi nhé gì.
Thú thật là ký túc xá ngày đó mà không còn phòng thì tôi chỉ có nước ra đường mà ngủ. Cũng may sao phòng vẫn còn thừa, tới tận lầu 9 lận, xui ơi là xui đã thế ngày đó cái phòng còn đối diện mấy cái thùng rác nữa chứ, Hôi thôi rồi, mặc dù đã đóng cửa ngoài mà vẫn không thể hết được cái mùi khó chịu đó, đã thế, cái nhà tắm kiêm nhà vệ sinh, khóa chốt nghèo nàn đến nỗi phải dùng bằng dây kẽm, gián chuột, ôi thôi, vậy đó, sau khi nhận chiếu và số giường tôi nhanh chóng vào phòng và tươi tỉnh với đám sinh viên không quen kia, cũng may là đứa nào cũng năm nhất hết.

Có người nói ở tập thể trong ký túc xá rất phức tạp, gặp phải người thân thiện thì không sao, chứ gặp phải hổ báo thì khỏi nói, tôi còn nhớ mình đã phải khản cổ như thế nào với quản sinh rằng tôi muốn chuyển phòng bởi muốn sang ở chung với thằng Tài, bịa đủ lý do mà sắc thái trên khuôn mặt dễ ghét của ông ta không một chút thay đổi – “anh có muốn ra ngoài ở hay là ở đây?” – Một người xin sẽ phát sinh thêm nhiều người khác xin xỏ, không nói nhiều, về phòng và nhận chiếu đi.

Ờ! Chuyện là thế đó, cả ngày mà tôi cứ câm như hến, khác hẳn với ở nhà như mọi ngày, nhưng mọi chuyện đã thay đổi từ lúc mà tôi nhìn thấy một thanh niên cao ráo khá là điển trai, nó là Dương, theo số giường thì nó nằm giường trên, tôi nằm giường dưới. Để có một phòng ở mà tất cả đều đoàn kết, tất cả thành viên chúng tôi đã phải trải qua một chuyện không hay. Trong đó có ba chuyện là lớn nhất.

Chuyện 1: Ngày đó, giám thị đi kiểm tra vệ sinh phòng ở của các sinh viên, từ 6h sáng kỳ kèo cho đến 12h trưa, ôi lạy chúa tôi hôm đó lại là thứ 7, tiếng ồn to nhỏ rồi quát mắng dọa đuổi khỏi phòng lan từ lâu trên cho đến lầu trên cùng, công nhận là không cần loa mà mồm quản sinh và giám thị to thật, phòng nào người ta cũng hăng hái dọn dẹp phòng, duy chỉ có phòng tôi là bị được giám thị đặc cách ghé thăm gần chục lần, ông chửi, ông dọa, mà chẳng đứa nào mẩy may, đúng là ghét thật, bởi nghĩ sao nhà vệ sinh đã xuống cấp mà cứ đòi hỏi nhiều, đã thế giấy vệ sinh mà chỉ cho một cuộn lớn xài một tháng, nản! Tôi cũng thế, nhắm tịt mắt mà ngủ thật sâu. Cho đến khi cái bụng biểu tình, tôi là người dậy muộn nhất, thì đập vào mắt mình lúc này, đứa nào đứa nấy cũng lắc đầu ngao ngán khi cửa nhà vệ sinh đang đóng, một người đang dùng, là thằng Dương, ngày đó chúng nó còn ngại nên không dám chửi nhau, thằng nào cũng lầm bầm rủa cái đứa trong đó làm cái gì mà lâu mãi không chịu ra – mọi chuyện dần cũng lên đến đỉnh điểm, khi tôi cũng càu nhàu vì nó làm gì hoài trong nhà tắm mà mãi không ra, chỉ đến khi tôi tính gõ cửa phàn nàn và nhận ra cửa không khóa, bên trong là một thanh niên đang siêng năng kỳ cọ cái nhà tắm dơ bẩn, hóa ra nó bỏ gần nửa giờ đồng hồ để dọn dẹp tinh tươm căn phòng tắm, sau đó là thằng Lộc, Quang… chúng nó cũng thấy hết, có chút gì đó xấu hổ, đều ở tập thể mà chúng tôi đều kỳ kèo với nhau, và từ đó thì chúng tôi cũng thôi lười mà bắt đầu siêng hơn, một tuần chực vệ sinh phòng hai lần.





Chuyện thứ 2: Chuyện này xảy ra cũng khá gần sau cái ngày mà chúng tôi lên thời gian biểu trực nhật, ngày đó những sinh viên phòng bên là sinh viên năm cuối, đứa nào đứa đó cũng to con, chắc là dần tập gym. Đám sinh viên năm cuối đó kéo gần chục thằng vào phòng tôi, thằng cầm đầu lên giọng.

– Chào các em. – Bọn anh làm bên đoàn trường, hôm nay bọn anh phụ trách công việc khảo sát về thái độ của các sinh viên trong ký túc xá…

Mở đầu là với giọng thân thiện vậy đó, chúng đặt ghế cho chúng tôi ngồi, ban đầu tôi và đám bạn cũng không biết rằng chúng lại dở trò dơ bẩn đâu, ai mà biết được, giọng nó ngọt như mía lùi, tất cả chúng tôi đứa nào cũng làm theo, chỉ có thằng Dương là mặt đó nguy hiểm không chịu hợp tác, nó cắn răng khi bị hai gã cưỡng chế – và cho đến khi tôi ngồi hẳn xuống thì mới nhận ra mình thật ngu, mặt thằng cầm đầu rõ nham hiểm khi nhận ra chúng tôi đã lọt bẫy. Tay thằng nào cũng bị trói sau lưng.

– Các anh muốn gì?

Giọng thằng Hưng sợ sệt.

BỐP – muốn này. Tao muốn chúng mày phải nghe lời bọn tao – rầm! Thằng Hưng ngã chúi dũi ra nền sau một đạp vào bụng.

Bây giờ thì chúng tôi mới gồng người gắng thoát nhưng không thể vì hai tay đã bị trói chặt, tất cả bọn giờ như cá trong chậu.

Sau thằng Hưng, là thằng Quang – BỐP – BINH – , – bọn tao thấy lũ tân sinh viên chúng mày thật ngứa mắt nên đánh thôi, ý kiến à. – KHỤC, – Thằng Quang ói ra nước, rú lên vì khó thở.

– Dừng lại! – Tôi nói xong thì ăn một đấm chát chúa vào mặt…
– BỐP! HỰ! – Chưa đến mày phải lên tiếng đâu nhãi ranh. – Kình! Tôi không giữ được thăng bằng ngã hẳn về thằng Lộc.

CHÀNH – BỐP – RẦM! – UI DA – BINH – tiếng va chạm đau đớn cứ thế hòa vào tiếng kêu đau…

Thế đó, tầm gần 10 phút sau – khi đứa nào đứa đó cũng chèm bẹp tả tơi như quần rách thì chúng nó mới chịu thôi, thằng cầm đầu châm điếu thuốc rồi nói cỡn bợt, nó tọng một đạp vào thằng Dương rồi nói…

– Thằng nhãi này cũng chịu đòn khá đấy hahaha.

Lũ óc vật khốn nạn! – Tôi thì thầm…

– Chúng mày nghe đây! Từ nay mỗi khi gặp bọn tao phải biết cư xử cho lễ phép biết chưa, bọn tao nói gì chúng mày phải làm, thằng nào chống là hiểu rồi đó.

Dứt lời chúng nó ra khỏi phòng. – Vậy ra một trận rõ đau và oan ức, cả đám bạn tôi đứa nào cũng suýt xoa, bầm dập đủ chỗ, khi đó cũng là 12h trưa, cứ nghĩ đến những khuôn mặt hả hệ đó thì tôi lại càng ứa gan, cuối cùng không chịu được, cố nén cơn đau, tôi xuống giường, mò từng bước ra khỏi phòng.

– Mày đi đâu vậy thành? – Thằng nam…
– Tao đi trả thù – tôi thều thào…
– Với cái thân tả tơi vậy à?
– Chúng nó giờ hẳn cũng đã ăn trưa xong rồi, bụng no là trùng con mắt, phải nhân cơ hội này.

Nhận ra tôi nói có lý đúng, mặc cho đánh nhau là sai, vậy là ý tưởng lớn gặp nhau, mặt thằng nào lúc đó cũng gian chết mẹ.

Và đúng là một buổi trưa vui vẻ, khi tất cả cũng chìm dần trong giấc ngủ thì cũng là lúc tiếng la í ới còn lớn hơn lúc sáng chúng tôi bị đòn, dù vẫn còn thấm đòn nhưng tôi và chúng bạn đánh vẫn hăng, đám ôn dịch đó ngủ mà không để ý, chúng tôi đánh hết sức, vừa đánh vừa chửi bới. – Đánh tao này, – cho mày chết! Lần sau chừa nhá con chó – chết bà mày. – Và chúng nó bị đánh cho nhừ tử, kết thúc, tình đoàn kết cả phòng lại thêm khăng khít. Tối đó chúng tôi ăn gì cũng ngon, ngủ cũng ngon dù có phần uể oải.

Chuyện thứ 3: Nó xảy ra khi kỳ thi giữa kỳ chợt qua, trong lúc còn chờ điểm và vái lạy thánh thần điểm 5 – chuyện là vậy, một cuộc tỉ thí võ giữa tôi và Thành Toác, sau khi trò vật tay nó thắng tất cả thằng trong phòng trừ tôi và thằng D, kiểu như hoa sơn luận kiếm vậy, hó hạ hết thằng này trong đắc trí, và cho đến tôi, thằng Thành Toác nó có học qua boxing không biết là bao nhiêu năm, nhưng nhìn thân thủ rất nhanh nhẹn, chúng tôi dọn phòng tạo khoảng trống đủ rộng cho cuộc đấu, khoảng sân giờ chỉ tôi và nó, còn những đứa khác thì leo lên giường để ngắm toàn cảnh, tôi và Thành Toác vươn vai vận động, luật lệ không đánh vào hạ bộ, mắt.

Và vào cuộc, tôi và nó cứ gườm gườm, – bốp! – Thành Toác thủ thế boxing, nó nhảy theo một phong cách của võ boxing nhanh chóng áp sát tôi, ra đòn nhanh chớp nhoáng, tôi chỉ kịp đánh thán của vịnh xuân rồi liên một tràng của bát thủ pháp mà vừa đỡ vừa lùi, chỉ đến khi tôi bị nó ép góc vào tường thì tôi mới định thần dồn tấn tung một cước tầm thấp vào hông nó, – bốp! – Dính đòn, Thành Toác thất thần lùi lại vài bước, tôi được nước tầm kiều, lao vào nó tung liên hoàn tam xung quyền gần 10 đấm làm nó gồng tay lên mà thủ, kết quả, tôi kết thúc màn dạo đầu bằng một đòn tiêu vào vai làm nó đau đớn mà lùi lại đánh giá địch thủ…

Nhược điểm của boxing là không dùng đến chân nhiều, tôi cũng không lo nhiều, nhưng đó chính là sai lầm đắt giá nhất của việc xem thường đối thủ.

Vào trận lần thứ hai, lần này Thành Toác cũng đã ngại ngùng, nó chỉ ra đòn nhử mà không như ban đầu, hẳn là nó cũng nhận ra vinh xuân là môn võ cận chiến tốc độ cao. – Hây! Kya! – Thành Toác lại lần nữa áp đảo, nó đánh móc trái, rồi lại phải, rồi lại đấm thẳng, tôi khổ sở chống đỡ với những tổ hợp đòn nhanh như gió của nó, quá nhanh, tôi cố không để bị dính đòn vào mặt và cằm, – BỐP! Rầm! – Ăn hai đấm vào người, tôi của lúc này giống như cái bao cát di động của nó vậy. Phải nói là boxing là môn võ thủ quá chắc, tôi hoàn toàn không thể nào nhập nội được.

Liên tục tôi vừa tầm kiều rồi lại tiêu chỉ gần chục giây đồng hồ, toàn là ăn miếng trả miếng, tôi càng đánh lâu càng thấm mệt, còn Thành Toác càng đánh càng hăng, nó hùng hổ tung những cứ đấm hết tốc lực, – thiết nghĩ cũng phải kết thúc trận đấu này thật nhanh vì nếu để lâu tôi sẽ bị nó làm thịt mất.

Tay thằng bạn mình chắc và khỏe như lực sĩ vậy, tôi vừa đỡ và lùi, nãy giờ tôi toàn bị nó lấn át, chỉ đến khi nó tung một đường quyền dài, chỉ chờ có thế, tôi dùng thân kết hợp với xoay người gạt tay nó dùng phục kéo tay nó lại đánh chánh chưởng vào ngực nó – KÌNH! – Thành Toác thấm đòn ngả hẳn về sau, tôi mừng thầm trong đầu – ổn rồi. Nói ổn thế thôi ai mà ngờ thằng ôn này trâu bò vãi, sau cái ngã đó, nó lại càng hăng, bật dậy, nó lao về phía tôi, không chần chừ tôi cũng lau máu trên khóe môi lao vào nó, lại một lần nữa, cả hai tiếp tục giao thủ bằng tay liên tiếp ăn miếng trả miếng vài chục giây đồng hồ, cú đấm của nó cũng không còn uy lực như ban đầu, tôi nhận ra điều đó, lên kế hoạch tôi ” tầm kiều ” tạo cầu nối nhân thời cơ áp sát, cứ hễ có tung những đòn móc ngang tôi lại dùng phách đánh lệch đi, nó đấm thẳng tôi lại đánh thán, gần cuối của cuộc đấu, tôi định dùng ” bàng ” lái lực của nó sang chỗ khác, thì chưa kịp thực hiện, nó nhanh chí nắm chặt lấy tay tôi, và tay phải còn lại cũng thế, hai tay của hai đứa giờ đã dính chặt lại với nhau, giờ này thì Thành Toác cười nói.

– Sao vậy thành? Mày mệt rồi à?

Tôi đáp trong hơi thở gấp…

– Nói láo! Tao vẫn còn dư sức tẩn mày đây!
– Hahaha! Thể hiện đi chứ…

Dứt những lời đối thoại khinh khỉnh của cả hai, Thành Toác lại làm tôi bất ngờ ở nước cuối cùng, hóa ra nó còn một chiêu át chủ bài nữa, bất ngờ nó kéo tay tôi về sau, lập tức chưa được nửa giây, nó buông tay tôi ra, lúc này tôi mới ngờ ra ý đồ của nó – hở! Đây là một trong những đòn chân của vovinam mà.

– Hây – oái – rầm.

Đúng! Là một trong những thế kẹp cổ đặc trưng của vovinam, nhanh như cắt, tôi nhận ra chân nó bắt đầu chạm vào cổ tôi tiếp theo sẽ là động tác xoay thân, thú thật nếu dính trọn vẹn đòn này là tôi thua chắc, tôi không kịp thoát mà chỉ kịp đặt một tay lên đầu…

– Vù! Rầm – tôi nằm trọn vẹn xuồng sàn, Thành Toác giờ đã ngồi trên người tôi.
– Bốp – bốp – lại là những tổ hợp đòn đấm liên hoàn, tôi chỉ có cắn răng mà đỡ.

Ăn tầm ba đấm tôi mới có thời cơ, hộ thủ gạt tay nó rồi dùng phục kéo tay nó lại mà đánh một chưởng vào cằm nó. – Kình! – Thành Toác ngả hẳn về sau, tôi chỉ đứng được gần một nửa cơ thể mình lên thì ăn nguyên một cước vào bụng va người vào thành giường. – Và đó chính là tiếng còi kết thúc trận so tài, lưng tôi va vào thành giường đau thấy mấy ông trời, hệ quả làm mọi đồ đạc từ chiếc giường trên của thằng Dương đổ ập xuống, – rầm loạch xoạnh, – bao nhiêu là giấy tờ gì gì đó rơi tả tơi trước mặt tôi…

Nói thật khoảnh khắc đó tôi nhận ra đây là xấp giấy gì, Thành Toác từ bên kia nói.

– Thằng kia, đánh tiếp không? [Nó là dân quảng]

Tôi không đáp chỉ xua tay, mà nhìn chằm chằm vào xấp giấy rời từ bàn thằng Dương, cái gì đây, xét nghiệm máu, dương tính với ung thư máu sao, tôi thoáng lạnh cả sống lưng khi đọc được hai chữ dương tính – mắt tôi tròn to nhìn chằm chằm vào tờ giấy mà mình đang cầm trên tay – thằng Dương vừa mới ra ngoài từ sáng sớm, chẳng lẽ nó…

– Mày làm cái gì vậy thành? Sao mặt mày ngu vậy?

Lúc này thì đám bạn tôi mới lại gần, chúng nó cũng cầm xấp giấy lên mà đọc giống như tôi, mặt thằng nào thằng đó tái mét vì những bản xét nghiệm từ nhiều bệnh viện và các phòng mạch tư nhân đều cho ra kết quả, dương tính.

Có chút gì đó thương hại, và bi thảm ở đây, cả bọn đứa nào cũng lặng hẳn. Chỉ đến khi giọng của thằng Long reo lên…

– Chúng mày, xem nè…

Thằng long chìa ra một bản xét nghiệm khá mới, kết quả âm tính với ung thư máu, – tôi mừng mà cả đám cũng mừng, vậy là thằng Dương sẽ không chết, nó sẽ sống.

– Ơ nhưng mà thằng Dương nó đi đâu rồi?
– Nhắc mới nhớ, mà nó đâu rồi ta?

Vậy là tôi đã sống, vừa chạy vừa khóc, tôi không thể nào kìm nén được cảm xúc của mình bây giờ, – đôi chân tôi nhanh, không còn mỏi nhừ như trước nữa, vui quá, mình sống rồi, mẹ ơi! Chị hai ơi! Tre ơi… hồng…

Tôi dừng hẳn bước chân ở đoàn xe đò, vài giây lặng thinh.

“Hồng! – Em có còn… giờ này chúng ta có nên gặp nhau không hả em, những ngày tháng qua, không khi nào là anh không nghĩ đến em, chúng ta hết rồi phải không? – Ừ! Em phải thật hạnh phúc đấy.”

“Cười! – Lý trí bị đôi chân kia theo vô thức mà nó quay trở lại, vậy là tôi sẽ không về Hà Nội nữa.”

Gửi con trai đang nằm trong bụng mẹ, bố và chị hai con đang hằng ngày trông mong ra đời đó, lá thư này là mẹ viết cho những ngày tháng hạnh phúc khi biết rằng con sắp chào đời. Thời gian này thật khó khăn, mẹ không thể ăn được gì nhiều, mẹ xin lỗi! Điều đó sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến con, ngày ngày người mẹ mệt mỏi, chỉ nằm trong viện không đi đâu được con à! – Bác sĩ nói với mẹ rằng ca sinh lần này sẽ rất khó bởi mẹ đang rất yếu, nhưng con đừng lo nhé, dù thế nào, dù phải chết, mẹ cũng sẽ cố gắng để sinh con ra, yêu con – ngày con nằm trong bụng mẹ, bố con đi lái xe ôm, chị hai con thì học bảng cửu chương ở cạnh mẹ, gia đình mình hạnh phúc lắm con à! Bố con lúc nào cũng đưa mẹ đi khám định kỳ, luôn luôn bên cạnh mẹ, chỉ khi nào bác sĩ nói con vẫn ổn thì ông ấy mới chịu thôi mà đưa mẹ về. – Con biết không? Tên của con là do bố con đặt đấy. Con hãy từ mà lớn lên con nhé…

Gửi con trai, nếu con đọc được bức thư này thì hẳn là mẹ đã đi đến một nơi rất xa, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi vì đã không thể cho con được một gia đình trọn vẹn, mẹ yêu con, yêu gia đình mình như yêu chính mẹ vậy. Nếu ông trời không thể cho mẹ được chăm sóc chị em con thêm ngày nào nữa, mẹ biết con sẽ chóng qua thôi, nói với con, khi nhìn thấy con khóc, luôn bên cạnh mẹ, khi đó mẹ thật hạnh phúc biết bao, thời gian đó thật khó khăn phải không con, mẹ chẳng có ao ước gì cao lớn cả, chỉ mong chị em con đều khỏe mạnh, phải mạnh mẽ và phải thật hạnh phúc nhé con, mẹ không ao ước con sau này là doanh nhân, là bác sĩ hay một con người nào đó quá đỗi vĩ đại, mẹ chỉ mong con sau này sẽ luôn là một người tốt, sẽ biết quan tâm đến người khác, mẹ biết điều đó là quá khó, nhưng đừng lo con yêu, mẹ sẽ luôn bên cạnh và phù hộ cho con.

– Đó là mẹ của Dương đó…

Tiếng của cô gái kia làm tôi giật mình, hẳn là chị ấy đã biết tôi đọc xong lá thư, tôi bối rối, gấp lá thư lại tính đặt nó về chiếc hộp thì nhận ra còn một kỷ vật trong đó, là một đoạn rốn được làm khô mà bác sĩ cắt sau khi sinh, hẳn là mẹ của nó đã giữ lại…

– Sao… sao chị lại đưa cho tôi thứ này, không phải nó là của…
– Cái đó cậu không phải quan tâm, cậu chỉ cần không để cho anh ta biết tôi đã gặp cậu hôm nay.

Sau cuộc nói chuyện đó, đến khi chị ta bắt taxi ra về tôi mới chạy lại giữ một khoảng cách vừa đủ.

– Chị ơi! Đừng bỏ cuộc, em sẽ cố gắng khuyên nhủ Dương.

Đáp lại là một giây lặng yên, trời khá tôi, chị ta nhìn tôi mà không nói, rồi lại lắc đầu, chị khóc sao?

Tốt nghiệp, ra trường rồi đi làm, Nhi thì cũng là cô sinh viên năng động y chang con bé Nhài vậy, hăng hái tham gia các hoạt động của đoàn trường, thành tích rất đáng nể, có khi đạt được học bổng – bạn bè đứa nào cũng ra trường đúng hạn duy chỉ có thằng nam là còn nợ 1 một môn – còn bây giờ thì đứa nào cũng đã và đang đi làm, đa số là làm trái ngành, còn đúng ngành thì có tôi và thằng Long, Hưng, Lộc – đúng thật! Lúc ở trường thì ngày nào cũng mong kết thúc môn thật sớm rồi đi làm, giờ mong ước đúng như cầu gì ước thấy thì lại chỉ muốn chui về trường học tiếp, hẳn là một số người đi làm rồi cũng hiểu ý tôi – đi làm mệt thật, thời gian này tôi cũng không gặp em nhiều, nàng cũng có một công việc kế toán ở một nhà hàng, mọi việc cũng có vẻ tốt khi em có một đồng nghiệp chính là nhỏ Trang từ thời đại học. Tôi còn quên ai nữa không nhỉ? Đúng rồi! Là Nguyên – sau khi tốt nghiệp thì em cũng biến mất hình như là ra Hà Nội thì phải.

Có lẽ tôi than hơi nhiều, nhưng khoảng thời gian đầu là nó vậy đấy, nhiều khi cứ muốn con nhỏ mãi để về nhà mẹ nuôi, nấu cơm cho ăn, vậy là khỏe, bạn bè đứa nào đứa đó làm ăn xa nên không còn ở chung như trước, nhậu nhẹt vui vẻ cũng không còn, mà thay vào đó là bia rượu với đối tác, hầu như chỉ mang tính xã giao không một chút gì là niềm vui – tôi thuê một phòng trọ ở một người, đúng là không quen nổi với cô đơn, ở tầng hai, năn nỉ ỷ ôi mãi thì thằng Lộc nó mới chịu qua ở ghép, nhưng nói là ở còn khi nào nào nó chuyển thì có thánh mới biết được.

Cứ mỗi sáng 6h là tôi bừng tỉnh, tẳm rửa rồi đi làm, khu vực trọ tôi ở thì đa số là sinh viên, nên thành ra tôi dường như là dậy sớm nhất, một niềm vui nhỏ rằng phòng bên có hai con bé sinh viên khá xinh . Cứ mỗi lần tôi gặp nó là y như như rằng. Một giọng trong trẻo pha lẫn tươi vui…

– “Hì! Em chào anh!”

Thế mới ngoan chứ! Tướng thì nhỏ mảnh mai vậy mà đi cái xe tay ga to thấy mẹ, con bé hay đi làm rồi về khuya, lúc đó nhà gửi xe gần như kín hết, làm tôi mấy lần galang mà dắt xe giùm hai đứa nó – riết rồi khi nào nó cũng nhờ tôi dắt giùm, hẳn là bén mùi rồi, nhiều khi cũng thấy mình dại gái quá thể.

– Ừ! Nay hai đứa không đi học à?
– Nay thứ 7 mà anh hì!
– À! Anh quên [tôi cười] – anh đi làm rồi nên thứ 7 đôi khi cũng không được nghỉ…

Thế! Cuộc đối thoại của tôi và con bé phòng bên chỉ có thế. Tôi cũng không dám tiến xa, nên luôn tao khoảng cách và nói chuyện một cách không quá sỗ sàng, bởi tôi đã có em.

Có lẽ chap này tôi sẽ nói linh tinh về cuộc sống và công việc của ngày đó rồi mới về chủ đề chính – công ty tôi làm cũng khá xa, tầm 6 km lận, hazzz! Đi học đã đủ chuyện giờ đi làm cũng thế, chả là chỗ tôi làm có một con nhỏ là con gái út của trưởng phòng. Nó đam mê môn công nghệ thông tin nên lúc nào cũng đến công ty làm phiên tồi và đồng nghiệp, học hỏi thì ít mà phá thì nhiều, phải mà nó không có người chống đỡ thì tôi đã cho nó mấy cái nhéo tai bởi cái tật tí tóe táy máy vào đồ dùng người khác, nói vậy thôi chứ ông trưởng phòng mà tôi xem là tốt tính tốt bụng này còn một cô con gái là chị cả, bằng tuổi tôi, và hẳn là di truyền từ cái bản tính hiền lành từ bố cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp nên thành ra đứa nào cũng siêu lòng, đúng là hai chị em, xinh đẹp nhưng có mỗi đứa em bị điên nặng, cô chị hiền lành bao nhiêu thì cô em sau mỗi giờ học hỏi từ công ty, thì nó sẽ chạy ra ngoài có anh đi xe phân khối lớn chở đi chơi cùng đám bạn, mặc cho mình bộ quần áo hở hang sexy, hở những gì đẹp nhất, ở độ tuổi con gái mới lớn, tuổi trẻ mà, thật tràn nhựa sống, làm tất cả những gì mà mình thích, thích chơi bời nhiều hơn là học hỏi, sở dĩ tôi kể về con bé con trưởng phòng này vì cũng nhiều lần nó phá tôi và rắc rối chẳng khác gì con bé Nhài – còn nữa! Nó thấp hơn tôi, tưởng mỏng manh dễ vỡ ai ngờ chi em nhà này học võ, bữa ông trưởng phòng còn khoe với tôi rằng hai cô con gái quý hóa của mình đã là taekwondo nhị đẳng, Sax! Nó có phải là con gái không vậy? – Tôi tự thì thầm.

Buổi tối cũng là lúc tôi được thảnh thơi nhất, thời gian qua bận đủ thứ chuyện nhưng tôi và em vẫn luôn dành thời gian cho cả hai, Nụ khoác tay tôi đi dạo trên phố nguyễn huệ, – Sài Gòn thật lớn, tôi ở đây nhiều năm mà vẫn chưa thể đi hết được những con hẻm, góc phố đặc biệt, rồi lại đôi lúc là bitexco tower, ngắm toàn cảnh Sài Gòn, có khi là đi ăn hủ tiếu ở vỉa hè rồi, lang thang đến những nơi mà tôi và em không lên kế hoạch từ trước, tối về lại ngồi bên chiếc điện thoại, cười…

– Anh đang nghĩ gì vậy? – Em hỏi tôi.
– Anh có nghĩ gì đâu!
– Xạo! Lại tơ tưởng đến cô nào đúng không?

Hời ơi! Tôi yêu cái khoảnh khắc này, giận, khóc, cười, bình thường, lúc nào em cũng thật xinh đẹp…

– Đâu có hì…
– Anh hay nghĩ đen tối lắm đó.
– Anh chỉ nghĩ đến em thôi: Gì…
– Thật không?
– Thật!
– Hừ! Ai mà tin, anh chứng minh đi, nãy giờ đi mà chỉ thấy anh nghĩ đi đâu, toàn cười một mình.

Trầm ngâm vài giây tôi nhìn em.

– Anh đang buồn.
– Sao lại buồn?
– Buồn vì không được gặp em nhiều hơn, buồn vì bạn bè anh giờ cũng đi làm đủ nơi, không có thời gian hội họp, và công việc của anh cũng rất áp lực, – cả tuần qua anh toàn mù đầu vào giấy tờ, không lúc nào là thảnh thơi, hôm nay… tự nhiên gặp em là anh chẳng muốn than vãn nữa, cảm ơn em. – Và anh cũng buồn, đôi khi anh lo sợ anh mất em…

Tự dưng tôi làm Nụ phát ngượng ngùng vì lời mình nói ra. Em tủm tỉm, đôi mắt em cứ hấp háy, rồi lại bật cười thành tiếng, giọng em nhỏ nhẹ mà nghe sao ấm áp quá.

– Em vẫn yêu anh mà! Em đã nói với anh là em sẽ luôn ở bên anh mà – em hiểu cảm giác của anh, nhưng anh đừng lo nhé, rồi chúng mình sẽ vượt qua, sẽ quen dần với cuộc sống này hì.

Tự dưng muốn hôn quá trời – tôi yêu em.

– Anh?
– Hả?
– Nếu khi nào anh không bận, qua nhà em ăn cơm nhé, Bắp cứ nhắc anh hoài đó, trong anh gầy hơn đi thì phải?
– Uhm! Anh toàn ăn cơm công ty, về là lười, toàn ăn bún, mì, ^.^
– Bảo sao, em dặn rồi mà anh lúc nào cũng làm ngơ, dù có bận cỡ mấy anh cũng phải tự biết chăm sóc mình chứ.

Nàng nói xong rồi buông tay tôi ra, khuôn mặt đó tỏ vẻ dỗi hờn giống như đứa con nít. – Tôi làm hòa ngay, một chiêu bảo đảm thành công. Tôi tìm lấy bàn tay em rồi nắm lại, tiến thật sát dựa trán mình vào trán em.

– Vậy chúng mình cưới nhé? – Cười rồi lúc nào em cũng lo cho anh, anh sẽ không còn gầy nữa hì hì.
– Cái đồ dê xồm! Anh chỉ biết nghĩ gì đâu không à!

Anh cũng từng nghĩ là cuộc đời mình sẽ ra sao nếu sau này không có em, – chúng tôi kết thúc buổi đi chơi lúc gần 11h tối, và cũng không quên trao vội cho nhau những Nụ hôn.

Tôi không nghĩ là câu chuyện này lại dài như vậy, đến giờ mà vẫn chưa có kết, thôi thì đến đâu thì đến.

Sáng thứ hai, tôi đi làm như bình thường, nếu không có gì thay đổi thì hôm nay con bé mà tôi nói kia, nó sẽ đến công ty để học thêm. Và rất may là ngày hôm nay tôi không phải gặp nó, chỉ có cô chị, Em đẹp thì đẹp có, đồng nghiệp đứa nào cũng biết cái tin em là cao thủ võ lâm thì cũng chả có đứa nào dám hó hé, chúng nó cũng khá giống tôi, một quan điểm bảo thủ và lỗi thời, con gái thì học võ chỉ có ế nhăn răng…

Mừng ơi là mừng, đám bạn rủ tôi tối này sẽ thác loạn tại phòng thằng Lộc một đêm, đúng 8h tối là tập trung tại phòng nó, hẳn là ngày đó tôi sẽ không phải đến muộn nếu không gặp hai chuyện.

Hôm đó, tôi còn chưa kịp dắt xe ra, thì ngay lập tức cô em gái – tôi gọi con bé đó là ngọc nhé. – Lúc đó trời cũng chạng vạng, ngoài đường giờ này xe kẹt cứng, phải ngay vào giờ cao điểm. Có một con bé với vóc dáng quen thuộc, nó đang chạy lại phía tôi…

– Anh ơi! Giúp em với…
– Hả – chưa kịp nói hết nó đã khoác tay lên tay tôi, lại còn ngả đầu vào vai nữa chứ…
– Này? Làm gì vậy?

Nhỏ ngọc siết chặt tay tôi khá mạnh…

– Yên lặng đi, người đó tới rồi…

Một lát sau là một tên to con hôm trước đi xe phân khối lớn, ủa! Đây chẳng phải là cái thằng đi chơi với nó đây mà. – Thằng to con đó nhìn thấy con bé đang thân mật nắm tay cười tí tóe là hầm hầm nhìn tôi. Nó nói như chửi…

– Ai đây? Sao anh không biết em có người yêu ở cùng công ty.
– Người yêu tôi thì tôi khoe cho anh biết à? Chung tôi yêu nhau 3 năm rồi anh không biết à?

Gớm! Miệng nó trơn như mỡ bò vậy, nói mà không biết ngượng, tôi nhận ra sắp có điều không hay, cứ cố gỡ tay nó ra thì nhỏ lại càng siết chặt hơn, nó gục đầu vào ngực tôi thì thầm – “giúp em một chút thôi mà”

Tưởng cứ âu yếm như thế là xong, tôi thì để ý cái thằng ôn kia hẳn như nó sắp nuốt sống tôi thì phải mắt nó cứ lừ lừ, sặc! Có khi nào nó là mafia không? Kẻo lại chết mất xác ở đây mất, tôi không thể để nó là thằng Tuyến thứ hai được – trò này xưa rồi, em tính dùng anh làm lá chắn sao? Không dễ đâu nhé gái, em đẹp nhưng không có nghĩa là anh thích em – suy cho cùng thì mọi chuyện cũng chỉ thiệt cho tôi, nếu hôm nay tôi giúp nhỏ là ngày mai chắc chắn sẽ có chuyện – thôi thì làm người xấu vậy…

Đến khi thằng ôn đó tính mở lời sau một tràng ánh nhìn sát thủ, tôi gạt tay ngọc ra rồi nói với nó – thấy thái độ dứt khoát của tôi con bé cũng ngạc nhiên, nó tròn mắt ra ngạc nhiên.

– À hì! Anh ơi! Chị ngọc này không phải bạn gái của em đâu, hiểu nhầm rồi, em có người yêu rồi không phải ngọc…
– Đáng ghét! – Ngọc tức giận, nó nhăn mặt giậm thật mạnh chân xuống đất rồi bỏ đi…

Đúng! Anh đáng ghét, em làm gì kệ em, đua xe, bar, đua đòi gì anh cũng mặc, vì đó là thu vui của em anh không có quyền cản, nhưng đừng có kéo anh vào chuyện này ok.

Thấy người mình theo đuổi bỏ đi là thằng ôn kia cũng đuổi theo, đúng là làm con gái xinh cũng hạnh phúc nhể, lúc nào cũng có vệ tinh vây bám.

Trễ giờ. Tôi vội vàng về phòng thật nhanh, và khi về đến nơi thì lại gặp chuyện thứ hai, dãy trọ lầu hai chủ yếu là sinh viên, chúng nó đi học, đứa làm thêm giờ này vẫn chưa về, chỉ có tôi là đang mò mẫm trong bóng tối, tìm đến phòng thì tôi nhận ra phía sau lưng mình có người, tôi theo phản xạ mà quay lại đề phòng kẻ gian.

Quả nhiên đúng như mình đoán, trời lúc này cũng tối, công tắc đèn nằm ở tận cầu thang, quá xa, tôi không thể nhận ra được khuôn mặt kia, hắn cao, mặc đồ đen, hình dung ra vẻ kẻ này không có ý gì là ăn trộm, bằng chứng là nãy giờ khi dắt xe vào nhà để tôi nhận ra cửa không khóa, vậy? Mày muốn cái gì?

– Ai? – Tôi lên tiếng…
– Đáp lại tôi là tiếng bẻ tay răng rắc, nó vận động khớp cổ rồi lao vào tôi rất nhanh.

Tôi kinh sợ, trợn mắt vì hành động của nó, ý đồ của mày là gì hả thằng lạ mặt kia? – Vậy là thêm một trận đánh, trong bóng tối, trận đánh của hơn 2 năm trước, hoặc cũng có thể là lâu hơn không thể nhớ rõ, đối thủ của tôi có một đôi chân linh hoạt, nhanh nhẹ và cũng rất cứng cáp.

Uầy! – Vừa mới đi làm về, mệt chết mịa! Giờ là đánh nhau – trong khi đám bạn mình đang tụ tập tại phòng, nướng thịt, bia bọt, mọi thứ sắp xong mà giờ tôi phải dính một chuyện không hay.

– Rầm! – Tôi dùng than cước phá một cú đá móc từ đối phương…
– Chành! – Thêm một lần nữa tôi lại sử ra bằng cước chặn thêm một cú đá tầm thấp rồi sau đó lại dùng tiệt cước, phá hết đòn chân này đến đòn chân khác của nó, – giao thủ mười giây đầu là nhưng đòn chân nhanh và hiểm – công nhận là thằng này chuyên dùng cước, đánh rất lực, tôi dính chiêu nào mà dùng tay đỡ là bao thốn – càng lúc tôi bị nó dồn về góc lan can, cứ thế nó được nước mà áp sát rất nhanh – có thể tôi sẽ đổ tội cho những ngày tháng qua vì công việc mà không có thời gian vận động tay chân, nhưng bây giờ có than cũng vậy.
– Bốp – kình – tôi lùi về sau, tung một đòn trực đẳng cước làm nó không kịp trở tay dính đòn lùi lại đến vài mét…

Không thể bỏ lỡ, nhân lúc nó còn chưa định thần lại, tôi nhanh chóng lao vào nó áp sát, lần này sẽ là giao thủ bằng tay, những đòn đánh gạt, chặt được sử ra với cường lực cao nhất, tôi thấy có bóng dáng của karate! Cơ mà karate của nhật thì chia làm nhiều hệ phái, thằng này dùng phái nào thì tôi chả rõ, chỉ thấy tốc độ đánh càng nhanh thì lực và sức xuyên phá càng mạnh, đôi lúc lại là những đòn xử lý nhanh nhẹn và nhu nhuyễn khác hẳn với anh trai của thằng Tuyến mà tôi từng đối đầu. – Hạ tấn kiềm dương nhị mã tạo một nền móng vững chắc tôi cố gắng không để nó dùng tay vật chớp nhoáng, – tôi liên hoàn đáp trả lại bằng những đòn của mộc nhân, dụng tiêu thủ, rồi lại là liên hoàn nhật tự xung quyền… hai bên cứ mãi ăn miếng trả miếng, dùng lực đả lực – phải nói khoảnh khắc đó, tôi dụng đòn hết sức, ra đòn tùy tâm, có vẻ là đã hơn một năm nay, tôi mới có một trận đấu mà tôi cho là so tài này thú vị này, không ai có vẻ là mệt, đối thủ của tôi cũng không phải là tay vừa, nó bình tĩnh, đánh đúng kỹ thuật, và cũng có thể là một quân tử, xuất chiêu không hề đánh vào chỗ hiểm, chấn thủy, những nơi dễ gây chết người – đôi lúc tôi còn lầm tưởng đây chỉ là một trận giao hữu…

– Rầm! Chành! – Tôi không kịp né, mà chỉ kịp đánh bàng xoay thân chuyển tấn đỡ một cước của nó – kết quả cứ thế mà theo lực, tôi không giữ được thăng bằng mà va lưng vào tường.
– Mạch của trận đầu vẫn chưa đến hồi kết, sau đòn cước đó, đối thủ lao về phía tôi, chớp thời cơ tôi vẫn chưa bàng hoàng, có lẽ sở trường dùng chân, nó tung một đòn chân tầm cao ngang tai – rầm! – Oái! – Tôi điếng hồn nhận ra mình vừa may mắn thoát một cước chớp nhoáng và dũng mãnh – âm thanh va chạm của giày vào tường, làm lớp bụi bẩn văng tung tóe – tôi cố gắng điều hòa lại nhịp thở trấn tĩnh hòa vào trận đấu.
– Hây! – Xoạt – nó chống tay xuống nền, quét một đòn chân cực nhanh, lại một lần nữa – tôi nhanh chóng nhấc chân trái lùi lại…

Kết thúc đòn quét, tôi nhận ra mình đang đứng ở hàng bậc thang, tức tôi đừng dưới nó – nhanh chóng! Không để đối thủ kịp thủ lại thế sau đòn quét, tôi áp sát, đánh tam xung quyền…

– Víu – chat! – Có lẽ về phần giao thủ bằng tay thì tôi nhanh hơn nó đấy – đối phương chỉ kịp đỡ mà không có lối phản công, cứ áp sát thì tôi sẽ vô hiệu hóa được chân nó.

Hồi kết: Đến khi tôi áp sát làm nói lùi lại được vài bước thì – xoạt! – Vù. Nhanh chóng, tôi dùng thán gạt tay nó, đồng thời dụng phục kéo tay nó lại, để chắc chắn hơn tôi bồi thêm một cước vào ống khuyển, tạo thế mà kéo đối thủ về – đến đây tôi thầm nghĩ sẽ kết thúc bằng nhất thốn quyền.

Đó mới chỉ là kế hoạch, bởi tôi đi sai nước rằng, quên đối thủ của mình vẫn là một kẻ bí ẩn, cao thủ có khác, nhất thốn quyền của tôi chưa kịp sử ra thì nó cũng đã dùng một chiêu thức gì đó mà gạt phăng rồi lại túm chặt, tay còn lại của tôi cũng chung số phận, lúc này tôi mới nhận ra mình mắc bẫy, đối thủ của ta biết cầm nã thủ – nhanh chóng, một kỹ năng cầm nã, nó bẻ chéo tay tôi lại – óe! Má ơi chết con rồi…

– Rầm! – Tôi lúc đó chỉ biết tung một cước đánh phăng nó ra, kết quả dính đòn, nó buông tay tôi ra lùi lại vài trượng.

Còn tôi ư, tôi đang thuận đà mà ngã về phía tường của bậc thang – hiz! Kiểu này chắc vỡ nó đầu – tôi nhanh chóng ôm đầu che những gì quan trọng, kết quả…

– Binh! – Óa! Đau quá má ơi – sao quả tạ giáng thế.

Tôi rú lên dù không va mạnh nhưng trán đập vào tường, đau vãi đạn. Chóng hết cả mặt tôi có nghe thấy một giọng cười quen thuộc.

– Sao không ku! Hahaha!

Tôi cảm thấy, cái giọng đó – uầy! Định mệnh, mày chết mẹ ở đâu hơn hai năm qua vậy hả D?

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng