Phần 175
Rồi sau đó…
2 ngày, 4 ngày, 1 tuần lại qua đi, và hơn 1 tháng nữa cũng lặng lẽ trôi…
Những ngày sau đó tôi quay trở lại với công việc của mình, cứ liên tục thẫn thờ mà lòng không yên ổn, quả thật những chuyện này có khúc mắc cần phải tìm hiểu, và cuối cùng tôi quyết định tìm đến căn nhà cũ của Nụ.
Tối đó trầm mặc đứng trước cánh cổng nhà Nụ, trong đầu mong sao tìm được một chút thông tin nào đó, quyết định nhanh chóng rồi trực tiếp mở khóa đi vào trong, phía ngoài sân cây cỏ thời gian dài không ai chăm sóc mọc um tùm, lá khô rải rác dưới đất bị chân đạp lên vang lên những âm thanh giòn tan.
Có vẻ như điện đã bị cắt từ lâu, trong căn nhà không một chút ánh sáng, dùng đèn flash điện thoại soi sáng đường đi, tôi im lặng đi từng bước từng bước trong bóng tối tĩnh mịch.
Tối quá! Chẳng nhìn rõ được gì ở đây, thì thào một mình tôi đi lên lầu trên, từng lớp bụi trên thành cầu thang bám vào tay, tiếng thở ra đầy năng nề, tôi nhìn về phía cánh cửa gỗ căn phòng trước mắt, phòng của nàng, có một chút gì đó thân thương tràn về khiến nơi cánh mũi tôi cay nồng hơi nước. Nơi đây từng đầy ắp tiếng cười.
Két… két… – tiếng cánh cửa của căn phòng cổ kính ngày đó thêm một lần nữa được mở ra, ánh đèn đường rọi qua cửa sổ lớn chiếu vào trong làm hiện lên những thân ảnh mờ mờ của một vài đồ vật. Tôi mở cửa sổ hướng ánh mắt nhìn ra ngoài. Trước mắt là một khoảng không gian mênh mông tĩnh mịch, lùi lại tôi ngồi hẳn xuống chiếc ghế, bật điện thoại mở lại album ảnh, mở lại yahoo xem lại tin nhắn. Rồi nhận ra một vài giọt nước mắt rớt xuống màn hình đang phát sáng…
“Xin lỗi”
Cứ vậy mà tôi khóc một mình ở trong căn phòng đó, cảm giác mình trở nên yếu mềm, để có thể tự mình đối mặt với chuyện này cần phải có đầy đủ sự tự tin, kiên định, và… tôi nhận ra mình chẳng có ưu điểm nào.
Và thẳng lưng dậy, lau lại nước mắt chuẩn bị đứng lên ra về thì bỗng trong đầu hiện lên một cảm giác, cảm giác này bỗng hiện lên rồi lại nhanh chóng biến mất, đầu óc bỗng trở nên hơi choáng váng. Khi ánh mắt lặng nhìn xuống đất và tôi thoáng nhận ra một chuyện đầy kỳ lạ, có dấu chân ở dưới nền, căn nhà này đã rất lâu chưa ai ghé thăm, có lẽ vì căn nhà này bị cắt điện từ lâu nên từ khi đi vào trong thì tôi không nhận ra điều này. Trong tim đập nhanh liên hồi. Tôi thoáng rùng mình đứng lên cảm nhận có giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên mặt, hít một hơi thật sâu, tôi bật đèn rọi quanh căn phòng và nội tâm trở nên đầy kinh hoàng nhận ra có điều gì đó không đúng, tôi đã đến nhà Nụ rất nhiều lần, mọi vật quanh căn nhà này khá quen thuộc, là ai đã lấy đi những tấm hình? Chẳng lẽ? Trong đầu xuất hiện lên nhiều câu hỏi, có ai đó đã trở về đây.
Trở về phòng…
Hơi lạnh của ban đêm theo gió cuốn vào đập vào lồng ngực mang một cảm giác đầy thoải mái dễ chịu. Tôi chạy xe đi tìm đến nhà bác Trường.
Cánh cửa sắt kẽo kẹt ma sát dần mở ra, bác Trường thoáng bất ngờ khi nhìn thấy tôi, hình ảnh bác hiện lên trong mắt một dáng vẻ đầy phóng khoáng, bây giờ đã là hơn 10h đêm. Nhìn tôi chững vài giây thì bác mới cất giọng.
– Lâu quá rồi…
– Lâu quá rồi…
Cả hai người đồng loạt thốt lên một câu, bác Trường hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng khẽ thở nói…
– Vào trong đi…
Trong căn nhà nhỏ, tôi đã mua một con vịt quay tính quá nhà bác chơi cho bác đỡ buồn vì ở một mình.
Và thời gian trôi đi trong một khắc…
– Vậy là… bây giờ cháu không biết mình phải làm gì?
– Dạ – tôi gật đầu mà cảm thấy người mình như nặng trĩu, từ nãy đến giờ tôi không đụng đũa chút nào, chỉ uống và uống…
Và ngay sau đó bác đứng dậy tiến về phía tủ lấy ra một chai rượu, ngồi xuống rồi gạt đi vài lon bia vẫn còn uống dở. Lại là rượu…
– Uống đi! Uống thì tâm trạng sẽ tốt hơn. Uống đi, bác sẽ nói cho cháu nghe một số chuyện.
Khóe miệng hơi đắng chát, tôi cũng chẳng lễ phép mà cầm lấy uống gần hết, đó là rượu táo mèo.
Và bác Trường cũng tự rót cho mình, khẽ lắc đầu rót thêm cho tôi đầy ly…
– Mày lớn rồi, không phải lúc nào gặp chuyện khó là ủ rũ như thế…
Đúng lúc ấy, tôi bất giác cầm ly rượu lên thì không hiểu sao bàn tay hơn run khiến chiếc ly rơi xuống bàn làm rượu đổ lên láng, ly tròn lăn long lóc rớt xuống đất vỡ choang.
Chẳng hiểu sao khi này tôi chẳng thể nào uống nổi nữa, mới khi nãy còn uống không biết trời đất thì bây giờ cứ nghĩ đến mùi men là buồn nôn khó chịu, cắn răng rồi lại nhận ra nơi khóe mắt lại đọng nước từ bao giờ rồi.
– Kìa… sao lại khóc…
Tôi ngưởng mặt lau đi rồi cố gắng đưa mình thật tỉnh táo trở lại.
– Cháu xin lỗi, chỉ là…
Khẽ thở dài…
– Mày có biết mày khóc vì người mày quan tâm và cũng có người khác cũng vì mày mà phiền muộn không?
Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhẹ lau khô đi khóe mắt, nhận ra tôi như ổn hẳn, bác hài lòng cười hắc.
– Người khác… người đó là ai hả bác?
Bác lắc đầu ra vẻ bí hiểm lại rót đầy ly cho tôi…
– Uống đi, uống hết bác sẽ nói cho mày biết…
Tôi cũng chẳng lưỡng lự mà cầm lấy uống một hơi cạn sạch, cảm giác thân xác mình giờ này người một nơi nhưng tâm trí vẫn còn đang kiên định lưu lại đây.
– Kể ra thì trong đầu cháu bây giờ chỉ dồn vào người cháu yêu, nên cũng chẳng mặc quan tâm nghĩ về người nào bên cạnh. Bác hỏi mày, người đến trước và người đến sau nhưng hai người đều tốt thì mày chọn ai?
Tôi như á khẩu không nói được bởi câu hỏi này quá khó…
Nhìn được bộ dạng khó coi của tôi bây giờ thì nơi mi tâm của bác Trường cũng dãn ra, khẽ gật đầu như hiểu ra điều gì đó mà mình từng thắc mắc.
Chợt bác buột miệng nói buồn bã…
– Kể ra thì Hồng Nhi, nó cũng đâu thua kém gì cô gái kia của cháu, có kém thì chỉ là nó đến chậm một bước.
Tôi dường như đã tỉnh hẳn rồi, giọng ngập ngừng…
– Có… chuyện gì với Nhi hả bác?
Và bác lại lắc đầu rót tràn đầy ly cho tôi.
– Không có chuyện gì với nó hết, nó thì làm gì có chuyện gì chứ, chỉ có mày làm buồn nó rồi mới sinh chuyện thôi…
Bác đưa ly rượu lên trước mặt tôi – uống đi!
Và cả hai người cũng đều rơi vào im lặng…
Bác lại tiếp vẻ mặt lúc này như tiều tụy hẳn đi.
– Giờ thì bác đã hiểu tại sao những năm qua chỉ có mình nó tìm đến thăm bác, chỉ có một mình nó, bác hỏi nhưng nó cũng chỉ biết cười trừ không nói gì, bác cứ nghĩ hai đứa có chuyện gì, nhưng hóa ra là cháu không phải là người yêu nó, cháu có niềm vui bên cô gái của mình, còn nó…
– Làm tổn thương một đứa con gái như nó thì quả thật mày thật quá tàn nhẫn, nhưng nếu đổi lại là cô gái kia thì… bác cũng chẳng có điểm gì trách mày cả ranh con ạ.
– Bác chỉ mong khi hai đứa có gặp nhau thì hãy là bạn tốt, rồi đến gặp bác… đừng để nó giống lần trước đến đây cười toe toét nói chuyện luyên thuyên rồi bác cũng nhận ra một ngày nhìn thấy nó gục mặt khóc một mình, bác tin là ngay cả người nhà nó cũng không biết được chuyện này.
– Những ngày tháng vui vẻ kia chỉ cần không ai gợi lại thì nó vẫn sẽ là những ký ức đẹp.
Xé lấy miếng thịt gà, bác Trường tấm tắc khen ngon, ngay sau đó bác nhìn quanh căn phòng bếp rồi gật gù với bản thân, bác không nhìn tôi mà hỏi.
– Cháu có quen ai làm bên bất động sản không hả Thành?
Tôi chợt giật thót khi nhìn thấy giọng của bác mang một chút gì đó buồn bã đầy luyến tiếc.
– Có chuyện gì hả bác?
Bác lắc đầu cười cười với tôi – cũng đến lúc bác phải về nơi mình sinh ra rồi, ở đây chẳng còn gì hết, bác mày già rồi, ranh con Hồng Nhi cũng bỏ bác mày mà đi rồi, vậy là bác cũng hết lý do ở lại…
– Tai sao…
Bác phất tay ngăn lại…
– Bác mày cũng chưa đi bây giờ, khi nào bán được căn nhà cũ nát này thì bác sẽ đi…
Bác lại tiếp…
– Căn nhà này lúc mới xây thật hoàn hảo trong mắt bác, nó chẳng khác gì một cô gái chuẩn bị lên xe hoa về nhà chồng, trang điểm che không một chút dấu vết.
Nghe bác nói vậy thì tôi cũng chẳng biết nói gì, cũng không thể khuyên bác ở lại vì bác cũng đã quá lớn tuổi, làm sao chịu được cái cảnh cô đơn tịch mịch này.
Bất giác tôi cảm thấy lòng mình lủng lỗ chỗ bởi vì vừa lại đánh mất thêm một người quan trọng trong đời mình, căn nhà đã xuống cấp không thể sửa chữa, tường cũng dần hiện những vết rạn nứt lớn kéo dài, mái tôn hở to thỉnh thoảng lại nghe tiếng chân của lũ chuột ồn ào trên nóc, ngôi nhà cũ nát người cũng ảm đạm tiều tụy.
Dọn dẹp tôi cũng phải trở về phòng…
Bác khi tiễn ra cửa nở Nụ cười khàn của người hút thuốc nhiều năm.
– Sau này… đám cưới của mày thì chớ quên bác mày đấy nhé…
Câu này làm tôi hơi rùng mình, làm tôi chỉ biết cười ngượng rồi gật gật ngay sau đó mới đi.
Giấc ngủ đêm nay tôi muốn mơ mình thấy em, thật sự tôi đã quá mệt mỏi.
Thật sự là những ngày còn đi học mới nhận ra đó mới là thiên đường, đại học cũng vậy, ăn ngủ chơi bời, chọc ghẹo con gái phòng bên, năm tháng đại học nhanh chóng trôi qua nhưng một giấc mộng, ngày này qua ngày khác, trả nợ môn, đi làm thêm, sinh viên tình nguyện, hiến máu nhân đạo, la cà bên những tiếp net, và cuối cùng là nghỉ tết. Một năm phấn khởi trôi qua, hai năm, năm thứ ba, và bốn năm, cả một thời sinh viên, đối mặt với áp lực tốt nghiệp đúng thời hạn, những băn khoăn về cuộc đời sau này sẽ làm gì, và rồi đi làm thật sự, càng lớn thì càng ít bạn. Lắm lúc lại muốn quay về thời sinh viên, vì lúc đó rất vui, đa phần mỗi khi nhớ đến thì mọi thứ dường như rõ nét, chữ chạy trên word cứ thế mà tuôn chẳng cần phải suy nghĩ…
Kết thúc tháng 12, vài ngày nữa là cũng bắt đầu bước sang tháng 1, tôi ngồi bên ghế đá nhìn ra bầu trời gần xế chiều, nắng cũng nhạt dần, một cảm giác trỗi dậy trong lòng vì nhận ra được sự biết đổi của đất trời và cả con người mình, tết đã gần về!
Gần tết đối với tuổi học sinh và sinh viên muốn có cái tết ngon lành thì phải vượt qua được kỳ thi, còn với người đi làm thì gần giáp tết mới được nghỉ, chưa kể công việc cuối năm dồn dập như sóng lớn từng đợt, điều an ủi duy nhất chính là thưởng tết từ công ty cho nhân viên. Phải cứ gần tết thì Sài Gòn gần như ảm đạm hẳn, có những nơi được nghỉ sớm, sinh viên thì được nghỉ học, những con người đi làm dần tạm rời Sài Gòn thu dọn về nhà sớm, những ngày đó thật nhộn nhịp và cũng thật buồn, tắc đường, xếp hàng mua vé, người về trước người về sau, tất cả giống như một cuộc di cư đại quy mô, và những ngày sau đó tôi cũng sẽ cảm thấy những hương vị quen thuộc như những năm tết đến trước đó, tiệm cơm tạm đóng, sinh viên nhà xa không thể về thì ở lại đi làm thêm, những chuyến xe miễn phí cho người xa quê, siêu thị bỗng trở nên vắng khách, thực phẩm cũng bắt đầu giảm giá, băng rôn chúc mừng năm mới treo đầy đường, nhạc xuân mở lớn trong những shop quần áo, cửa hiệu nhỏ, tất cả đều như một lời thúc dục trong đầu từng con người “tết đến”. Ngồi một mình giờ nghĩ đến tưng dưng khiến lòng tôi như nặng xuống, rồi trong đầu vang vọng vài câu hát…
“Em có nghe trời vào xuân chưa”
“Bên sông từng giọt nắng hạn”
Tết năm nay…
“Mùa xuân đó có em… thì xuân rất đẹp…”
“Anh không biết xuân về lúc nào”
“Lời tình đong đưa theo gió… mình thương nhau mấy mùa xuân rồi”
Gió chiều thổi mạnh mang theo tiếng thở dài, làm phất phơ nghiêng ngả hàng sen kêu lên những tiếng xào xạc, dưới mặt hồ đang là một đàn cá đang tranh nhau rỉa bánh mì vụn do đám trẻ ném xuống.
Đa phần chiều lúc nào tôi cũng đều ra đây chạy bộ, cuối cùng là thư thản ngắm cá, ngày thường thì không sao, nhưng đôi khi công việc nhiều lắm khi về trễ thì trời đã tối, lúc đó cũng đành ỉu xìu mà lắc đầu.
Công ty mở chiến dịch mùa xuân cho em, nên sẽ tự động trừ 300k tiền lương một tháng của nhân viên để quyên góp @@, ngoài ra còn góp quần áo cũ cho cho trẻ em, áo mình rộng thế này liệu đám trẻ đó có mặc vừa không nữa.
Rồi vào một ngày đẹp trời, khi đã bắt đầu có thông báo thưởng tết cho nhân viên, ngoài tiền mặt thì mỗi người sẽ được một thùng nước dừa hộp, một hộp bánh, đặc biệt là loại bánh này thì được công ty làm riêng cho nhân viên, cuối cùng là chuẩn phát gạo mỗi người 5 kg @@. Đã lâu lắm rồi tôi không nấu cơm phòng, toàn ăn cơm ngoài, thôi thì đem cho mấy đứa sinh viên phòng bên vậy.
Tối đó khi tôi đang ngồi xem lại mớ áo cũ không dùng đến, nhạc Trịnh từ phòng nhà bà chủ vang vọng, rồi giật mình tôi đờ người khi có tin nhắn đến.
– Em tới nhà anh chơi, nếu cần thì làm vài ly…
Tin nhắn của anh Huy, nghĩ ngợi rồi tôi cũng đứng dậy mặc cái áo đóng cửa đi ra ngoài.
Đến nhà anh, hình như hôm nay có cả bố mẹ anh cũng ở nhà, nhỏ Trang là người mở cửa cho tôi, nhìn sắc mặt nó bữa nay trông tươi tắn a.
– Đến rồi à, vào đi em…
Trong phòng khách, đã có bày sẵn trà, tôi theo anh ngồi xuống, rồi buột miệng hỏi một câu.
– Bác nhà đi đâu hết rồi anh?
Anh cười – đi chơi lát mới về em…
Mọi thứ dường như có gì không đúng, tôi nhận ra khi nhỏ Trang đang nhìn anh trai mình một cách phức tạp.
– Chuyện em nhờ anh… à hem…
Tôi hơi giật thót khi anh nhắc đến chuyện mà mình đã cần đến anh Huy giúp cách đây khá lâu.
– Thời gian này vất vả cho chú rồi…
Tôi lặng thinh không nói gì, anh lại tiếp, anh đã nói cho tôi nghe một niềm vui mà tôi mong chờ suốt nhiều tháng qua. Phải! Cô ấy đã trở lại…
Và tôi đã gặp lại em, người thân em cũng ở đây, họ đều ở trong nhà, cả gia đình anh Huy đều ở trong, đã mấy tháng không gặp mà em tôi đã gầy đi trông thấy, em nói với tôi sức khỏe em không sao, để đảm bảo thì gia đình cũng tìm đến những bệnh viện tốt nhất, xét nghiệm, thời gian theo dõi, trải qua những chuẩn đoán từ bác sĩ đem lại cho Nụ những nỗi lo lắng, đó cũng là lý do tại sao mọi thứ lại lâu như thế, gia đình nàng vừa kết thúc kỳ nghỉ tết bên Nhật, khi nhận được hồ sơ bệnh án của bệnh viện mang lại một cách khả quan, tâm lý gia đình nàng cũng như thế mà nhẹ lòng hẳn, em muốn trở lại Việt Nam để tìm tôi, nàng năn nỉ bố và đặc biệt là người bác của mình, người thân dẫu khó tính đến mấy thì cũng phải mủi lòng trước con cháu của mình. Gia đình đích thân đi cùng em, và tranh thủ vài ngày ngắn ngủi về quê nội ăn tết Việt rồi nhanh chóng trở về cho công việc.
Không sao là tốt rồi – tôi thì thầm…
Hai đứa vừa đi vừa ôn lại chuyện cũ, nói những chuyện mà cả hai đã trải qua trong thời gian này.
Chọn một góc thật yên tĩnh và riêng tư, bên trong có tiếng nhạc cổ điển du dương, bên ngoài là một góc cảnh ngoài đường, hai đứa ngồi cạnh nhau, em tựa vào vai tôi, bàn tay mềm như không xương ấm áp đan vào những ngón tay khô ráp và cứng ngắc của tôi, nàng yên lặng bình yên nhìn ra phía ngoài đường một hồi rất lâu, có vẻ như em tôi đã quá quen với không khí Sài Gòn, và cũng quá nhớ nơi này, cafe đen nhỏ từng giọt từng giọt như thể đang đếm lại thời gian mà hai đứa xa nhau, một cái hôn nhẹ lên trán khiến nàng như tỉnh mộng, em ngẩng mặt lên nhìn tôi, trong đôi mắt bồ câu đen láy ấy dường như có biết bao nhiêu là biến đổi phức tạp không nói thành lời, và Nụ cũng không nói gì, em cười mỉm làm viền môi hồng ấy như có hấp lực khiến cho tim tôi như rạo rực mà thầm hô trong đầu. Cuối cùng lại chính tôi lên tiếng.
– Em sẽ tìm lại công việc cũ ở đây à?
Nàng dạ khẽ.
– Vâng! Em đã nói với bố là em sẽ ổn định công việc ở đây và sau này cũng thế.
– Ừ! Vậy thì chúng ta làm lại từ đầu nhé.
Em gật đầu làm tôi cũng an tâm hẳn…
– Cũng sẽ không lâu lắm đâu, chúng mình làm đám cưới rồi sinh cho anh một đứa con gái nhé?
Giọng tôi không nhỏ cũng không quá lớn, chỉ đủ cho hai đứa cùng nghe, tôi tin là em cũng đã nghe thấy điều tôi nói, hai đầu vai nàng hơi run lên, cô ấy cúi đầu nhìn xuống tay hai đứa đang đan lại trước mắt, và cuối cùng thì có giọt nước mắt rơi xuống, nàng dạ khẽ giọng đầy yếu ớt vẻ như thẹn thùng và xấu hổ.
– Ngày mai đến công ty anh không?
– Công ty anh? – Nàng hỏi…
Tôi gật đầu, ngón tay mân mê mái tóc em – đi nhận quà tết á và… anh cũng muốn em cùng đi gặp một người…
– Một người? Ai hả anh?
Tôi ra điều bí hiểm – bí mật…
Tới đây thì cafe cũng đã có thể uống được rồi.