Phần 75
Khi vũ trụ lên đèn. Thành phố ngả nghiêng men rượu say mèm, tuổi thơ đi hoang nghìn đêm trốn ngủ. Phận ba tuổi đời hoang phế sau lưng. Nay góp mặt góp lời làm lính mà thôi đối diện đây rồi. Từng đêm hương đạn bay pháo nổ, hỏa châu sáng tỏ những khuôn mặt người yêu phố thị…
– Hề! Anh bán kẹo kéo đó hát hay bay nhỉ… bộp bộp… bộp! – Tiếng vỗ tay từ những người khách dành cho anh ta…
– Chị ơi! Cho chúng em ít đá!
Nói thật từ lúc lên đây tôi ngại nhất là đụng đến bia rượu, “cũng có thể là còn ám ảnh sau cái vụ khủng khiếp khi còn ở nhà Nhi”. Úi chà! Không biết đến khi nào thì trình độ của mình mới đạt được tới đỉnh cao như bố Nhi chứ!
– Ê! Hay tao gọi thêm thùng nữa nhé? – Thằng Hưng cười khà khà tỏ như vẫn muốn chơi tiếp…
Nghe xong thì cả đám thằng đồng ý thằng e dè…
– Quất tiếp thôi! Chứ sợ cái mốc xì gì chứ. Tao chỉ lo cho thằng Vương lát nó chịu không nổi thôi khửa khửa – thằng Nam vẫn không thôi cà khịa vụ vừa nãy…
– Mày chắc chưa hả thằng gia lai – kon tun kia? Ngon thì nhào vô kiếm thẹo, anh đếch sợ nhé – thằng Vương đáp trả mạnh mẽ…
– Ê mày đừng ỷ có võ công là thích bắt nạt tao nhé! Anh không sợ đâu…
– Là sao hả? Mày bị chập mạch à thằng kia, ý tao có muốn đánh lộn đâu!
– Kệ nó đi Vương! Thằng Nam nó bị khùng như vậy lâu rồi! – Thêm thằng Hoàng…
– Mày nói ai khùng hả thằng lợn kia… đấy! Tưởng chúng nó giảng hòa rồi hóa ra được có vài giây sau thì y như cái chợ…
Nhìn lũ bạn cãi lộn chán đời quá. Nói thật là lúc này là cơ thể tôi cũng bắt đầu thấy hơi lâng lâng rồi, nếu chiến tiếp thì vẫn có thể trụ được. Nhưng mà rủi chúng nó đòi đi tăng hai rồi lại lòi thêm cái thằng ba bốn. Đi với tụi này riết rồi sau này chết mất xác cũng chẳng chơi à! – Tôi tính lên tiếng vì lý do ngày mai phải đi học nên không tham gia được…
– Thôi! Xin lỗi bay nhé! Tao không chiến tiếp đâu, mai còn đi học nữa – tôi chối khéo, hy vọng chúng nó sẽ buông tha. Nhưng! Lần này lời chối từ của tôi là thật lòng…
Vừa kết lời xong thì thằng Long đã nhảy vào rồi…
– Ê thằng kia! Muốn chết hả mày? Đi cho vui, mai lên học bay toàn chơi với ngủ chứ mấy!
– Đi đi! Tao nói phải nghe! – Thằng Phương hối tôi như dọa…
– Ơ nhưng… – tôi lúng liếc ánh mắt về phía Nhi ra hiệu cầu cứu…
Lúc này cả đám đổ xô ánh nhìn về phía tôi “điều này làm tôi thấy khó xử”… và! Thật là trời không phụ lòng người mà. Cứ như là anh Hoàng trên kia đã thấu hiểu được tấm lòng hiếu học của tôi mà ra tay giúp đỡ. – Ngay lúc đó Nhi lên tiếng phán một câu hay nhất trong ngày…
– Đủ rồi! Không ăn nhậu gì hết! Đi về! – Nhỏ lên tiếng. Khẩu khí tỏ ra rất nghiêm túc…
– Ơ nhưng mà… nhưng mà! – Thằng Vương lắp bắp… ý không muốn…
– Không nhưng không nhị gì hết. Các người say hết rồi. – Trông cô nàng lúc này đúng là nghĩa khí lắm, đúng là xứng danh anh hùng…
Một hồi sau thì đám bạn cũng chịu thua cô nàng.
– Ừ đành vậy! Nghe theo Nhi đi. Mai còn đi học nữa. – Thằng D lên tiếng…
– Ơ vậy về à? – Thằng Nam hỏi thừa…
– Chứ sao! Vậy mày ở lại một mình đi! – Hưng ghẻ cà khịa…
Đám bạn thằng Vương trông tướng tá cũng to con thế mà tửu lượng yếu quá trời. Báo hại chúng tôi phải đỡ chúng nó ra bắt taxi…
– Về cẩn thận nhé! Coi chừng chó ăn chè đấy haha – thằng Lộc bơm đểu lũ bạn…
– Sao còn chưa về mà còn đứng đây? – Tôi hỏi Nhi…
Em ngắc ngứ một lúc thì mới nói…
– Ừ! Tại tôi chờ Vương về chung…
“Rào rào…”
Một cơn mưa bất chợt ngang qua…
– Quái! Sao xui vậy nè! – Chúng tôi bu vào cái hiên gần nhất…
– Đứng sát vào cho tao ké chút coi – thằng Long vuốt tóc ướt nhăn mặt khó chịu…
– Giờ làm gì đây bay? – Thằng Vương than thở…
– Chờ hết mưa rồi về chứ sao!
– Nhìn mưa lớn quá! – A! Bên kia là quán cafe kìa bay! – Thằng Nam chỉ về hướng tay phải…
– Ừ hén! Ra đó tránh mưa đi, chứ đứng đây chật quá…
Cả bọn nhất chí…
Tôi cởi áo khoác dang rộng nó ra thay cho cái dù mà che cho Nhi – cô nàng hơi e dè…
– Sao! Ngại à! Nhanh lên đi! Chúng nó đi hết rồi kia kìa – tôi hối…
– Ừ! Biết rồi – lần đầu tiên tôi thấy nhỏ ái ngại thẹn thùng như thế đấy…
– Giờ uống gì bay?
– Cho tôi cafe đen nhé! – Nhi gọi trước…
Không khí bên ngoài đã lạnh rồi giờ vào đây lại thêm cái máy lạnh phà phà trên đầu, không chịu nổi tôi đổi sang chỗ của thằng Nam ngồi…
– Cà đám im lặng – bài hát until you từ quán vang lên làm cho không khí trầm hẳn…
– Chán thế này! Sao chúng nó im lặng vậy ta – tôi thở dài…
Bỗng chốc một lúc sau, sự im lặng bị phá vỡ bởi một giọng nói của kẻ bàn bên cạnh…
– HAHAHA! BỐ THẰNG BỆNH! TAO ĐÃ NÓI LÀ BAY KHÔNG MÚC NỔI NÓ ĐÂU! – CHỜ Ở ĐÓ RÁNG NHỊN CHÚT ĐI! LÁT TAO QUA GIẢI QUYẾT…
– Thật là bất lịch sự! – Thằng Nam nói nhỏ tỏ ý không vui…
Nói một lúc sau thì nó tự nhiên cúp máy mà đứng dậy. Soạt! – Nó bất ngờ đến chỗ chúng tôi mà ngồi cạnh Nhi “như vậy là đủ hiểu”
– À hem! – Nó hắng giọng… đá ánh mắt khinh khỉnh về phía chúng tôi rồi khẽ nhếch mép tỏ vẻ không chấp “hắn cất lời” – này bé yêu! Sao lại ngồi ở đây vậy, trông em buồn thế, hay đi uống trà đá với anh nhé – hắn ra đề nghị…
– Ở đâu ra cái thằng này thế? – Thằng Vương lên giọng phá vỡ giây phút tán tỉnh của nó…
– Thằng nào vừa phát ngôn đó? – Nó quay sang phía chúng tôi tức giận…
Chúng tôi nhìn nó chằm chằm…
– Mày nhìn cái gì hả mấy thằng nhãi? – Nó lớn giọng…
– Không biết đây là nơi công cộng à? Sao nói chuyện lài oang oang như vậy là sao. Không biết lịch sự à? – Thằng long phát ngôn…
– Ô cái dm! Mày muốn chết hả thằng chó kia? – Nó đứng dậy hai tay siết lại…
Những người xung quanh giờ đã để ý sang chúng tôi vẻ khó chịu…
– Ây! Làm gì mà hăng tiết thế? – Sao? Dám chơi không? – Chúng tôi đá mắt về phía nó cứu nguy cho thằng Long…
Phát hiện chúng tôi đông hơn nên nó cũng cứng họng mặt nhăn lại như khỉ ăn ớt tức lắm nhưng không làm gì được!
– Chúng mày chờ đó! Chúng mày mà bước chân ra khỏi quán! Tao chém – im lặng một hồi thì nó cũng lấy lại được vẻ ngông cuồng như khi nãy…
– Ghê nhỉ? – Nhi lên tiếng…
– Sao ý em là sao hả? – Nó quay sang phía Nhi…
Không đáp lại mà nhỏ uống hơn nửa ly cafe, cô nàng nhìn nó cười khẩy…
Thấy em cười chúng tôi không hiểu một thì thằng kia không hiểu mười…
– Sao… sao? Sao em lại cười? – Nó hỏi Nhi…
– Nè tên kia! Anh không phải là dân Sài Gòn à? – Nhỏ đáp…
– Ơ! Nè. Em nói gì lạ vậy? Anh là dân Sài Gòn chính gốc đó…
– Thật không nhỉ? Dân sài thành mà lại ăn nó quê mùa thế. Rủ con gái đi chơi mà ăn nói rõ quê một cục, hết tiền hay sao mà lại mời tôi đi uống trà đá – nhỏ bĩu môi…
– Nè! Sao em quá đáng thế? Em dám nói anh quê mùa hả? – Nó nổi giận…
– Thôi anh hai lúa! Vẫn còn cãi cố nữa hay sao?
Những người xung quanh và chúng tôi lúc này đã nhìn nó cười xa xả rồi – chỉ riêng thằng đó “quê nguyên một cục” tự nhiên cất công dụ dỗ rồi để giờ làm trò hề trước đám đông…
Nó tức giận bỏ đi, không quên hừ một cái…
… một lúc sau trời cũng hết mưa…
Chúng tôi bước ra khỏi quán thì chạm mặt thằng mất dạy lúc nãy. – Chậc! Sắp có chuyện không hay rồi đây – tôi thấy hơi lo…
Đi vài mươi bước thì lúc này cả bọn cũng hiểu ra…
– Ê! Cái thằng mặt dày đó vẫn còn bám theo kìa bay! – Thằng long lên tiếng…
– Lo đéo gì chứ hề hề! Có mỗi mình nó thì làm được cái dề!
Đúng là lúc nãy chúng tôi lỡ đụng phải kẻ côn đồ rồi – đi thêm một lúc thì có một đám người từ phía trước đi tới đột nhiên bao vây chúng tôi…
– Ê! Là lũ này hả mày? – Một thằng thanh niên lên tiếng hỏi nó…
– Thì ra chúng mày tính hết cả rồi à? – Thằng Vương hất hàm…
– Chúng mày tới số rồi! Chuẩn bị ăn đòn đi là vừa – dân nhà quê mới lên điếc không sợ súng à? Dám hạ nhục người anh em của tao…
– Ăn nói cho đàng hoàng nhé! Chúng tao chỉ muốn cho nó biết thế nào là phép lịch sự nơi công cộng thôi nhé! Chứ nếu hạ nhục thì nó cũng không được thảnh thơi như lúc này đâu – thằng D lên tiếng…
– Khỏi phải lắm lời! Chúng mày ăn đòn đi rồi nói sau cũng chưa muộn – thằng mất dạy lúc nãy xua tay ra hiệu…
– Hahaha, vui rồi đây! Choảng nhau nó ăn sâu vào máu tao rồi – thằng Vương hăng máu…
– GỪ! CHÚNG MÀY SẼ HỐI HẬN VÌ DÁM COI KHINH BỌN TAO – LÊN BAY! ĐẬP CHẾT MẸ CHÚNG NÓ CHO TAO!
“HÂY! BỐP!”
Tôi thằng Vương đánh từ phía trước. Thành Toác và D đánh phía sau…
Từng thằng từng thằng bị chúng tôi hạ gục, cứ tưởng như sẽ kết thúc ngay tại đây nhưng ai có ngờ là cái thằng mất dạy kia lại đông người như thế!
– Gừ gừ! – Nó rút ra từ áo chiếc dao găm… – do chúng mày tự chuốc lấy đấy nhé! Đã thế nay tao cũng phải cho bay đắp chiếu vài mạng – từ phía sau nó có một đám khác đang hùng hục chạy tới…
– Chết mẹ rồi! Sao chúng nó đông thế? Phen này chắc đi thỉnh kinh cả lũ mất thôi – thằng Long bắt đầu lo…
– Hiz! Sao lại đen thế này! Chẳng lẽ lại bỏ mạng ở đây sao?
Ngay lúc đó…
– BAY CÒN ĐỨNG ĐÓ LÀM GÌ? CHẠY THÔI – tiếng thằng D ra hiệu…
– Đừng chạy chung thế này! Tách nhau ra hết đi!
– Ờ ok ok… – chúng tôi tách nhau ra… đường ai nấy đi…
– Mày tính chạy đi đâu – thằng mất dạy đó bám vào vai tôi kéo lại…
“Soạt…”
“BỐP…”
BUÔNG TAY RA KHỎI BỐ NGAY! – Tôi kéo lấy tay nó lại tung một cước về phía sau khiến cho nó không kịp trở tay…
– Đi thôi! – Nhi kéo lấy tay tôi bỏ chạy…
Cả đám lúc này đã bỏ chạy thục mang rồi, mỗi thằng một phương “điều này làm cho đám đông côn đồ kia bị tách ra dần”
Chỉ có tôi vả Nhi là xui nhất! Từ phía sau có tới 7 mạng đang lăm le ăn tươi nuốt sống “có cả thằng mất dạy vừa nãy”
– Biết nhỏ không thể chạy nhanh hơn nữa nên tôi đành bất đắc dĩ giảm tốc lại thành ra lũ kia cũng sắp đuổi kịp…
– Rẽ vào đây đi! – Tôi kéo tay nhỏ…
– Bên này nè! – Nhỏ chỉ tay… – không được đó là hẻm cụt. Đi bên này nè…
Hết rẽ vào hẻm này rồi lại thông sang đường khác vậy mà vẫn không thể cắt đuôi được cái lũ đỉa kia. Đôi lúc trời tối mù mịt có khi vấp phải đá, đau muốn thấu trời xanh. Nhưng vẫn phải cắn răng mà chịu…
– Chúng mày tính chạy tới khi nào hả? – Mấy thằng đằng sau cứ hăm hăm dọa tinh thần…
– Đừng sợ… hộc hộc… cứ chạy đi! Chúng không bắt kịp đâu – tôi chạy vừa thở nói không ra hơi ráng thốt ra lời an ủi trấn tỉnh em…
Không biết là Nhi có nghe thấy tôi nói cái gì không nhưng tôi có cảm giác như tốc độ chạy lúc này có vẻ nhanh lên thì phải…