Phần 3: Hạ lưu
Trở lại trại nuôi ngựa, người đàn ông xuống ngựa, đem Tô Tình ôm xuống dưới ghế nghỉ, lại leo lên ngựa lao đi.
Lúc này đã có mấy người y tá lại đây, nâng cáng để Tô Tình nằm xuống, Tô Tình ngoan ngoãn nằm xuống, lại phát hiện, bầu trời âm u lúc nào giờ đã trong xanh.
Vết thương rất nhỏ, không tính nghiêm trọng.
Sau khi bôi thuốc rượu và băng bó, Tô Tình liền cầm một đôi nạng đi tới.
Một đám người ở trại nuôi ngựa đang cưỡi ngựa, cách một khoảng, cô liếc mắt một cái liền nhận ra cái người đại dương vật kia.
Anh rất dễ làm người khác chú ý.
Bộ đồng phục màu đen càng khiến anh thêm cao lớn, vai rộng eo hẹp, hai chân kẹp ở bụng con ngựa càng lúc càng dùng lực, chiếc quần bó đến gắt gao, đem hình dạng cơ bắp bên dưới hiện ra.
Tô Tình chống cằm nhìn một lát, liền thấy anh xuống ngựa, đi đến một bên uống nước.
Anh tháo găng tay, ngón tay thon dài chế trụ bình nước, cằm anh nâng lên khi uống nước, lộ ra hầu kết lăn lộn.
Có giọt nước dọc theo cổ chảy vào trong áo, anh giơ tay lau, ánh mắt chuyển sang, nhìn Tô Tình, đôi mắt đen không có gì cảm xúc đang định dời đi, liền thấy Tô Tình dùng tay ra hiệu.
Động tác rất hạ lưu.
Năm ngón tay trái tạo thành vòng tròn, ngón áp út tay phải thẳng tắp vươn tới, làm động tác thọc vào rút ra vào trong vòng tròn.
Mắt đen của anh dừng lại.
Tô Tình cười ha ha.
Nhìn anh xoay người rời đi, Tô Tình lớn tiếng kêu, “Này! Đại…”
Người đàn ông xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Trên mặt Tô Tình mang theo ý cười, ánh mắt mang theo vẻ quyến rũ: “Tôi không biết anh tên gì, chỉ có thể gọi anh là đại…”
Cô giả bộ muốn kêu.
Người đàn ông trừng mắt nhìn cô nói: “Lý Quân.”
“Lý Quân.” Cô vừa lòng mà quơ quơ ngón trỏ: “Tạm biệt~”
Cô làm nhiều như vậy, đơn giản chính là vì muốn biết tên của anh mà thôi.
Lý Quân trừng mắt nhìn bóng dáng cô, chỉ cảm thấy người phụ nữ này…
… vô cùng phiền phức.
Tô Tình trở lại phòng, liền quăng đôi nạng, bổ nhào lên giường.
Lục lọi điện thoại, Trương Mạn Lỵ, một người chị trong vòng bạn bè, hỏi cô thành công không.
Cô cầm điện thoại chụp bàn chân bị thương của mình, hỏi: [Chị nói đi?]
Trương Mạt Lỵ trực tiếp gọi điện thoại qua: “Như thế nào lại bị thương?”
“Con ngựa em cưỡi không nghe lời.”Cô nói đến con ngựa lại nghĩ đến người đàn ông kia, hơi hơi mỉm cười.
Cô trở mình, nhìn chằm chằm vào bàn chân bị thương: “Quên đi, kim chủ đã đem em vứt bỏ, về sau đừng nói nữa.”
“Không có việc gì, chị sẽ giới thiệu mấy người bạn trong nhóm cho em.” Trương Mạt Lỵ nhỏ giọng nói, “Có điều, bắp đùi không to bằng vị kia.”
“Nào có tìm người lợi hại hơn so với hắn, em sợ là sống không đến hai ngày đã bị hắn tìm người trộm giết chết.” Tô Tình vô cùng tự hiểu lấy mình: “Hơn nữa, trong giới đều biết em là người của hắn, ai dám muốn em?”
“Nếu không, lấy chút tiền kinh doanh?” Trương Mạt Lỵ hỏi.
“Không cần, em không có tinh lực.”
Tô Tình thở ra một hơi: “Em mệt mỏi, trước tiên ở này nghỉ ngơi mấy ngày, vừa lúc dưỡng dưỡng thương, chờ khi nào tốt thì nghĩ bước tiếp theo.”
Cái vòng luẩn quẩn kia, cô không thể quay lại được.
Trong tay tích cóp không ít tiền, không thể kinh doanh, đầu tư cô càng sợ rủi ro cao, cô cũng không có người quen nào đáng tin cậy.
Cô suy nghĩ một lúc, mắt nhắm mắt mở rồi ngủ.
Khi tỉnh lại dưới lầu một mảnh ồn ào.
Trại nuôi ngựa mỗi buổi tối đều có hoạt động, miễn phí lửa trại thịt nướng, miễn phí bia và đồ uống, còn có miễn phí chương trình ca múa hát.
Tối hôm qua toàn bộ hành trình cô bận rộn rót rượu và gắp đồ ăn cho kim chủ, cũng chưa thưởng thức qua.
Cô đang muốn đứng lên, mới phát hiện cổ chân vô cùng đau đớn, mở đèn lên cô cau mày nhìn thấy đôi nạng nằm ở trên sàn, cô cầm điện thoại trên bàn trong phòng khách bấm gọi.
“Này, cứu mạng, tôi không động đậy được.”