Phần 34: Nhớ anh
Cơm trưa thẳng đến bốn giờ chiều mới ăn.
Khi Tô Tình xào rau, hai chân vẫn còn run, Lý Quân tinh lực thật sự tràn đầy, làm hai lần mà còn có thể đi thu thập sửa sang thùng giấy đã đóng gói.
Chờ Tô Tình xào xong bốn món, anh bên kia đã sắp xếp gần xong không sai biệt lắm.
Hai người bữa cơm này đều ăn tương đối nhiều. Ăn xong Tô Tình lôi kéo anh đi ngủ bù, hai người ngủ đến bảy giờ tối mới tỉnh.
“Buổi tối anh không đi sao?” Cô dựa vào trong lòng ngực anh, cằm đặt trên ngực anh.
“Ừ.” Lý Quân đem cả người cô ôm vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve eo cô, “Ngày mai buổi sáng sẽ đi.”
“Không quan tâm con ngựa của anh sao?” Khóe môi cô tràn ra nụ cười.
Lý Quân biết trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì, năm ngón tay dùng sức, Tô Tình ăn đau kêu ra tiếng, “Đau…”
“Tiểu Kệt giúp anh chăm sóc nó.” Lòng bàn tay anh dừng ở cánh mông cô, không nhẹ không nặng mà xoa xoa.
Tô Tình đem tay anh dịch đến trên eo, híp mắt khốn đốn mà nói, “Xoa cho em nơi này.”
Lý Quân nghe lời mà mát xa cho cô. Không bao lâu, cô lại nhắm mắt ngủ thiếp đi, khuôn mặt xinh đẹp, khóe môi hơi nhếch lên.
Lý Quân sờ mặt cô, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô.
Tô Tình lần nữa tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, Lý Quân đã đi rồi.
Sau khi cô rửa mặt xong đi ra, mới thấy bữa sáng anh làm trên bàn, trứng cùng bánh bao dùng sốt cà chua vẽ cái gương mặt tươi cười, mấy con bạch tuộc, chân giò hun khói xếp thành hình trái tim trên đĩa.
Cô bật cười nhìn những thứ này, sau một lúc lâu mới móc di động ra gửi tin nhắn cho Lý Quân:
[Làm đẹp như vậy, em luyến tiếc ăn.]
Lý Quân có lẽ đang bồi mấy thành viên ở trại nuôi ngựa, qua thật lâu cũng chưa trả lời lại.
Tô Tình ngừng nhìn chằm chằm điện thoại, cô đi ra ngoài một chuyến, mua ít quần áo đi làm hàng ngày và mấy đôi giày cao gót bình thường.
Từ bách hóa đi ra cô nhận được điện thoại của Trương Mạt Lỵ, rủ cô đi mát xa.
Tô Tình nhớ tới hình ảnh người đàn ông giúp cô mát xa tối hôm qua, khóe môi giật giật, “Không cần, tối hôm qua em làm rồi.”
Trương Mạt Lỵ chỉ nghĩ cô đi qua mát xa ở tiệm, không nói thêm nữa, nói chuyện tào lao vài câu liền tắt máy.
Về đến nhà, Tô Tình nhìn phòng khách trống rỗng, trong lúc nhất thời bỗng nhiên nhớ tới Lý Quân.
Thẳng đến buổi tối, Lý Quân mới trả lời:
[Lần sau làm cái khác cho em.]
Ngắn ngủn mấy chữ, Tô Tình lăn qua lộn lại mà xem.
Cô từ nhỏ đến lớn đã quen với việc ngụy trang, vì vậy mà cô trưởng thành sớm, có thói quen chăm sóc người khác. Mãi đến khi gặp được Lý Quân, cô mới biết được cảm giác được người khác chăm sóc là như thế nào.
Cô cười trở về nhắn lại: [Nhớ anh.]
Một lúc sau, Lý Quân gọi điện thoại đến, bên kia có tiếng âm nhạc truyền đến, hẳn là mới vừa biểu diễn xong, hơi thở còn mang theo vài phần.
Âm thanh xuyên qua điện thoại truyền đến tai Tô Tình, mang theo cảm xúc nhất thời.
“Em ăn cơm chưa?” Anh hỏi.
“Chưa.” Cô đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, lấy ra một túi bánh mì, đang định ăn, lại nghe thấy tiếng Lý Quân nói, “Đừng làm anh lo lắng, ăn đi.”
Tô Tình ngẩn ra một hồi, đem bánh mì bỏ lại, cười hướng anh nói, “Em không ăn cơm anh liền lo lắng sao?”
“Ừ.” Có lẽ anh mới tìm được nơi yên tĩnh, giọng nói có vẻ rõ ràng, “Trong tủ lạnh có cái gì?”
Tô Tình lại lần nữa mở tủ lạnh ra, “Có mì udon lần trước đi siêu thị mua, còn có mỳ ý, rau chân vịt, xà lách, và sủi cảo đông lạnh cùng bánh bao, a, còn có bánh trôi, tủ lạnh còn có vài khối thịt bò. Sao anh lại thích ăn thịt bò như vậy…”
Cô nói thêm một chút, Lý Quân an tĩnh mà nghe.
Chờ cô ăn xong một bao sủi cảo, điện thoại vẫn còn chưa tắt, thẳng đến khi cô muốn tắm rửa, lúc này mới phát hiện, hai người đã nói chuyện suốt một tiếng rưỡi đồng hồ.
“Đã lâu như vậy.” Cô cầm quần áo chuẩn bị đi nhà tắm, hướng điện thoại hỏi, “Còn có chuyện muốn nói cùng em sao?”
“Trước khi ngủ phải kiểm tra cửa sổ xem đã đóng hết chưa.” Lý Quân nói.
“Ừ.” Cô hỏi, “Còn gì nữa?”
Một lúc sau một giọng nói trầm thấp truyền đến.
“Anh cũng nhớ em.”