Phần 40: Nó nói cho anh
Tô Tình cả người chấn động.
Cô biết thủ đoạn của Kim Dự Phụng, cũng biết chính mình tính kế chọc giận hắn.
“Thực xin lỗi.” Cô cười gượng, “Cho tôi một phút, tôi đi nói chuyện với anh ấy một chút.”
Kim Dự Phụng nhìn cô một cái, nhẫn trong tay không ngừng xoay chuyển, giọng nói có chút lạnh lùng, “Tôi trước kia đáp ứng qua sẽ mang cô đi tìm mẹ đẻ.”
“Nhanh lên trước khi tôi thay đổi chủ ý.”
Tô Tình vội vã đem đồ ăn trên mặt đất chạy nhanh, liếc Lý Quân cách một khoảng không xa, cô nói cái gì cũng chưa nói, chỉ hướng anh cười một chút.
Theo sau cùng Kim Dự Phụng lên xe.
Kim Dự Phụng đối xử với người phụ nữ xung quanh quả thực không tồi, Tô Tình xem như được quan tâm nhất, cô không ồn ào, không giống người phụ nữ khác vì chiếc túi Hermes mà làm nũng quấn lấy hắn, cô trước nay đều an tĩnh ở bên cạnh hắn, hắn nói làm cái gì liền làm cái đó, nghe lời như một khúc gỗ không có linh hồn.
Thời điểm không tìm cô, cô liền ngốc ở trong nhà, an an phận phận mà đọc sách hoặc xem phim điện ảnh.
Hắn cho rằng cô có thể ngụy trang cả đời, không nghĩ tới, mới tách ra không bao lâu, cô khiến cho hắn nhìn thấy một mặt chân thật của mình.
So với con rối thì linh hoạt hơn một chút.
Từ trước đến nay cô luôn thông minh nhưng lại luôn che giấu khi ở bên hắn. Mới ở văn phòng hắn ngốc một tuần là có thể chuẩn xác đem tư liệu của hắn theo mức độ quan trọng phân loại, điều đó phải mất một tháng huấn luyện đặc biệt mà cô trong một tuần liền hoàn thành.
Thông minh lại khiêm tốn.
“Đều đã vứt bỏ cô, đi tìm thấy thoải mái sao?” Kim Dự Phụng đem nhẫn đeo lên ngón trỏ, ngón tay ở cửa sổ xe gõ gõ, tài xế chạy nhanh vội vàng dựng vách ngăn lên.
Tô Tình như đứng đống lửa, như ngồi đống than, căng da đầu, “Người khả năng đều như vậy, muốn chết một cách minh bạch, muốn biết vì cái gì lại vứt bỏ tôi.”
Kim Dự Phụng không nói nữa.
Hắn có rất nhiều việc, điện thoại vẫn rung không ngừng, cứ cách một phút lại có tin nhắn hoặc có cuộc gọi đến.
Hắn ấn ngón cái lên huyệt thái dương, ánh mắt nhìn về đèn neon phía ngoài cửa sổ, “Thích cuộc sống hiện tại sao?”
Tô Tình không rõ hắn suy nghĩ cái gì, chỉ có thể đáp lại, “Đúng vậy, rất thích.”
“Cô là người thành thật.” Hắn tháo chiếc nhẫn trên tay đặt lên ngón tay khác, cầm điện thoại lên, mở mắt ra nhìn, lại khép mắt ném sang một bên, “Không sợ tôi tức giận?”
Hắn nói một câu nhưng lại có hai ý nghĩa, không biết là nói đến việc tính kế hắn ở trại nuôi ngựa hay việc hiện tại cô đang có thời gian vui vẻ với người đàn ông khác.
Tô Tình sống lưng đổ mồ hôi lạnh, thật cẩn thận mà nói, “Ngài gần đây sao rồi?”
Kim Dự Phụng nhìn thấu ý nghĩ trong đầu cô, hừ lạnh một tiếng, “Yên tâm, tôi sẽ không động đến anh ta.”
Tô Tình trên mặt không biết nên để biểu tình, chỉ nghe hắn lại nói, “Tình cảm với người phụ nữ có hại, đừng để đến cuối cùng cái gì đều cũng không có.”
Cô ngẩn ra, chờ tới nơi, mới hiểu được, hắn đang nhắc nhở cô không nên dễ dàng tin tưởng đàn ông.
Trước khi xuống xe, cô thấp giọng nói cảm ơn.
Xe ngừng ở một tiểu khu bỏ hoang, một gian siêu thị nhỏ đang mở đèn, bên trong có người hút thuốc đánh bài, âm thanh cãi cọ ầm ĩ, cửa xe mới vừa mở ra, Kim Dự Phụng liền chau mày.
Tô Tình biết hắn chán ghét loại nơi này, lập tức nhỏ giọng nói, “Tôi chính mình tự đi vào thôi.”
Kim Dự Phụng không nói chuyện, nhưng thật ra tài xế đã xuống xe, hướng cô nói, “Tô tiểu thư, tôi mang cô đi.”. Ngôn tình sủng…
Tô Tình đóng cửa xe đang muốn đi qua, thấy phía sau còn có một chiếc xe theo lại đây, đèn xe bật sáng, cô bị ánh sáng chiếu vào giơ tay che khuất đôi mắt, đèn xe giây tiếp theo liền tắt.
Lý Quân từ trên xe đi xuống, trong bóng đêm, đôi mắt anh so với màn đêm còn đen trầm hơn.
“Sao anh lại đi theo đến đây?”Trái tim đang đập của cô cuối cùng cũng bình ổn, trên mặt không để lộ biểu hiện gì, “Em đi một lát sẽ trở về.”
Anh nắm chặt lấy tay, “Anh nghe thấy em kêu anh đến đây.”
“Em không có nói.” Cô hơi hơi sửng sốt.
Lòng bàn tay anh dừng ở trên mí mắt cô, nhẹ nhàng vuốt ve…
“Nó nói cho anh.”