Phần 41: Sự tồn tại bị lãng quên
Hành lang tối tăm, đèn cảm ứng nhấp nháy nhấp nháy.
Tô Tình bị đâm vào choáng váng, Lý Quân đem cô ấn vào ngực, ôm lấy cô lên trên lầu.
Tổng có ba tầng, tài xế ngừng ở cửa lầu ba, tiến lên gõ cửa.
Bên trong cánh cửa truyền đến giọng nói của người phụ nữ, là kiểu giọng nói ồn ào thường thấy ở trong chợ, có chút bén nhọn, “Ai vậy?”
Đại khái Kim Dự Phụng đã xử lý qua, tài xế không nói gì khác, chỉ nói, “Tới xem phòng ở.”
Cửa bị mở ra.
Đập vào mắt Tô Tình là một phòng khách hỗn loạn, sàn nhà gỗ ẩm ướt, ở cửa chất đầy giày cùng vớ bẩn.
Người phụ nữ có khuôn mặt tái nhợt, đại khái vừa mới tìm son tô lên, môi hồng như ăn máu người, cùng khuôn mặt màu vàng kia tạo nên đối lập rõ rệt.
Trong phòng còn có tiếng khóc thảm thiết của đứa trẻ, tiếng quở trách của người phụ nữ cùng với tiếng kêu của người đàn ông. Một bức tranh hỗn loạn và ồn ào hiện ra trước mặt Tô Tình.
“Tôi nói cho các người biết, phòng này chắc chắn bị phá bỏ, hiện tại mua khẳng định không lỗ, chúng ta nếu không phải thiếu tiền, cũng sẽ không bán phòng ở ngay lúc này…” Người phụ nữ lải nhải mà nói, ánh mắt cố ý vô tình mà dừng trên chiếc đồng hồ trên cổ tay Tô Tình, đại khái phán đoán cô có tiền hay không.
Tô Tình nhìn người phụ nữ một cái, rất khó tưởng tượng, người này chính là người đã sinh ra cô.
Cô cùng bà ta một chút cũng không giống nhau.
Người phụ nữ thoạt nhìn ngoài năm mươi tuổi, trên mặt treo đầy nụ cười, nhưng kia hai mắt sớm bị vấy bẩn bởi dụng vọng trần tục, nhìn không thấy một tia ôn hòa cùng thiện ý nào. Đôi mắt thon dài, bên trong lộ ra vẻ khôn khéo cùng tính kế, không phải đánh giá đồng hồ của Tô Tình thì chính là đánh giá đôi giày của Lý Quân.
Bên trong tiếng đứa trẻ khóc lớn thêm vài phần, tiếng nam nữ cãi vã liên tục tràn qua khe cửa…
Người phụ nữ trung niên xấu hổ mà cười cười, đi vài bước tới cửa, hung hăng đạp vào cánh cửa, “Ồn muốn chết!”
“Cháu trai của bà?” Tô Tình nhẹ giọng hỏi.
“Không, là cháu gái.” Bà ta thở dài, miệng hạ xuống, lộ ra biểu tình ghét bỏ, “Tôi tuổi trẻ sinh mấy đứa con gái, không nghĩ tới, con trai của tôi lại sinh con gái.”
Tô Tình không nói chuyện, Lý Quân lại nhận thấy cảm xúc của cô biến hóa, anh cái gì cũng chưa hỏi, chỉ vươn cánh tay dài, đem cô ôm ở trong ngực.
“Hai người các ngươi muốn mua cái này phòng ở này có phải hay không?” Người phụ nữ nhìn bọn họ liếc mắt một cái, “Thật sự, các ngươi hiện tại mua không có hại, chúng ta chính là thiếu tiền dùng.”
“Thiếu bao nhiêu?” Tô Tình hỏi.
“Ngươi lời này nói.”Người phụ nữ cười tủm tỉm vài tiếng, “Căn phòng này bán nhiều liền nhiều, ít liền ít, tùy ý các người.”
Tô Tình vài bước đem phòng ở đánh giá xong, hướng tài xế cùng Lý Quân nói, “Đi thôi.”
“A! Các ngươi không mua sao?” Người phụ nữ nhìn có chút không cao hứng, tài xế từ trong bóp tiền móc ra hai trăm tệ đưa qua, “Lại đây nhìn xem, chậm trễ thời gian của bà, chút tiền này có thể chứ?”
Người phụ nữ lập tức tươi cười, “Không chậm trễ không chậm trễ, ai nha, hiện tại liền đi rồi sao? Bên ngoài đèn không tốt, chậm một chút a.”
Tô Tình đi tới cửa, đối mặt tường hít sâu một hơi, lúc này mới chậm rãi xuống lầu.
Cô không hỏi người phụ nữ vì cái gì vứt bỏ cô, cô cảm nhận nhận được bà đối với đứa con gái đều chán ghét.
Ước chừng là nghèo, cũng ước chừng là không nghĩ muốn con gái, muốn con trai.
Đơn giản là như vậy.
Mà cô không còn để ý.
Cô cho rằng mẹ đẻ chính mình sẽ sống rất tốt, ngẫu nhiên sẽ ở nơi nào đó trong đêm tối, nhớ tới cái đứa con gái là cô bị vứt bỏ ở cô nhi viện kia.
Nhưng cô sai rồi.
Cô là bị quên đi tồn tại.
Ngay cả cô đã trưởng thành.
Cô ở trên đời này vẫn như cũ cô độc một mình.
Đèn lại tối.
Một cánh tay rắn chắc hữu lực đem cô ôm ở trong ngực, nhiệt độ ấm áp của cơ thể cuồn cuộn không ngừng xuyên qua quần áo lại truyền đến cơ thể cô.
Tài xế sớm đã đi xuống lầu, chỉ còn hai người bọn họ ngừng ở chỗ rẽ.
Tô Tình nghe thấy âm thanh chính mình nói, “Đó là mẹ ruột đã sinh ra em.”
Giọng nói cô rất nhẹ, “Người phụ nữ đem em ném ở cô nhi viện khi còn bé.”