Phần 102
Triệu Ngu cùng Tiết Trạm ở nhà cha mẹ nuôi suốt ba ngày, thẳng đến chiều chủ nhật mới lên đường về Đông Hải.
Ba ngày này cũng rất bình thường, chỉ là hai người cùng hai cụ ở nhà xem TV rồi trò chuyện, ra ngoài mua đồ ăn, dạo phố, chạng vạng thì đến công viên gần nhà tản bộ.
Lúc ra ngoài còn ngẫu nhiên gặp phải hàng xóm, cũng sẽ có người nhiệt tình chào hỏi “Con gái nuôi của 2 người về rồi à”, “Đây là con rể của bà sao “, “Khi nào thì được uống rượu mừng đây”… vân vân.
Người sống trong cùng một khu chung cư, ngày thường hay gặp nhau cũng không tránh được sẽ nói vài việc nhà, chuyện của Ngu gia, một vài hàng xóm thân thiết cũng đều biết.
Triệu Ngu tin tưởng, từng điểm một trong sinh hoạt của 3 ngày này, đã đủ để Tiết Trạm không còn nghi ngờ với lời cô nói.
Dù sao, ngay từ đầu cô cũng không nói dối, hắn cũng không thể cứ tiếp tục hoài nghi được.
Trên đường quay về, vẫn là Tiết Trạm nghiêm túc lái xe, Triệu Ngu ngồi ở ghế phụ ngẩn người.
Ở trước mặt cha mẹ nuôi, cô tươi cười trong sáng, ôn nhu săn sóc, nhưng vừa mới rời khỏi khu chung cư, trên mặt cô đã không còn nửa nụ cười nào nữa.
Tiết Trạm thỉnh thoảng dùng khóe mắt liếc sang, nhưng cũng không nói gì, cuối cùng vẫn là Triệu Ngu mở miệng trước: “Tôi có nên… Nói cho bọn họ biết sự thật hay không?”
Tiết Trạm nắm chặt tay lái, yên lặng nhìn về phía trước không lên tiếng.
Hắn trầm mặc rất lâu, lâu đến nỗi Triệu Ngu đã cho rằng hắn sẽ không trả lời, lại nghe được hắn trầm giọng nói một câu: “Tôi không biết.”
“Đúng vậy, chúng ta lại không phải bọn họ, ai biết bọn họ có muốn biết hay không?” Triệu Ngu nhẹ giọng cười: “Ngày đó, Tống Huyền đã nói với tôi, hắn sẽ không nói cho cha mẹ nuôi, bởi vì, hắn không đành lòng để bọn họ bị hận thù tra tấn. Thế nên… có lẽ tôi cũng nên vĩnh viễn giấu đi.”
Lại yên tĩnh một hồi lâu, Tiết Trạm đột nhiên cười nói: “Để họ sống vui vẻ một chút cũng không có gì không tốt.”
Tiết Trạm lại chủ động hỏi Triệu Ngu có muốn nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới đi làm lại hay không, nhưng Triệu Ngu từ chối.
Rảnh rỗi dễ làm người ta suy nghĩ lung tung, ngược lại bận rộn sẽ giúp con người quên đi phiền não. Lời này cô không trực tiếp nói ra, nhưng cô tin tưởng hắn có thể hiểu.
Chỉ là buổi sáng hôm sau vừa đến công ty, cô lại nhìn thấy một người đã lâu không gặp, Tiết Tử Ngang.
Hắn đã gầy đi nhiều, gương mặt cũng tiều tụy, vừa thấy đã biết mấy ngày nay hắn sống cũng không vui vẻ gì.
Từ trong ánh mắt áy náy lại bất đắc dĩ của Hạ Nam, Triệu Ngu đã biết, chuyện xảy ra mấy ngày nay, Tiết Tử Ngang cũng đã biết được rồi.
Yên lặng nhìn dáng vẻ tiều tụy như nhau của Triệu Ngu, Tiết Tử Ngang lại dời ánh mắt sang người vừa cùng cô tiến vào là Tiết Trạm: “Chú chăm sóc cô ấy như vậy sao?”
Thật ra cô cùng Tiết Trạm vừa mới đến công ty, cũng tình cờ gặp nhau trong thang máy chứ tối qua không ở chung một chỗ, nhưng đương nhiên Tiết Tử Ngang đã hiểu lầm.
Hai người đều không có ý muốn giải thích, Tiết Trạm lại nhàn nhạt nói: “Không liên quan tới cậu.”
Mặt mũi Tiết Tử Ngang đã tràn đầy tức giận, hắn còn muốn nói gì đó, Tiết Trạm lại đã nói: “Đi vào rồi nói, hay là cậu muốn đứng đây cho người ta vây xem?”
Nghe xong câu này, mấy cô thư ký đang hóng chuyện bèn vội thu hồi ánh mắt lại, ngồi ngay ngắn nghiêm túc làm việc.
Tiết Tử Ngang đi theo Tiết Trạm vào văn phòng, Triệu Ngu cũng theo vào, cô nói trước: “Giữa chúng ta là không thể vãn hồi, tôi không muốn phải nói đi nói lại mãi nữa, phiền Tiết tổng về sau cứ xem tôi như đồng nghiệp bình thường đi.”
Thấy hắn thật sự còn muốn nói gì nữa, Triệu Ngu lại đột nhiên hỏi: “Anh có thật sự hiểu tôi không?”
Tiết Tử Ngang ngơ ngác nhìn cô.
Triệu Ngu tự giễu mà cười: “Kỳ thật, đây cũng không phải vấn đề của anh, mà là vấn đề của tôi, tôi căn bản không có tư cách để hận anh. Tiết Tử Ngang, tôi thừa nhận, thời điểm ở cùng với anh, tôi thật sự… Thật sự rất thích anh, cũng từng có suy nghĩ không thực tế về tương lai của hai chúng ta. Chỉ là có vài chuyện, cho dù tôi có trốn tránh cũng vô dụng, tôi vẫn luôn cố gắng che dấu một mặt xấu xa của mình, Anh không biết về bộ mặt đó, người mà anh nhìn thấy chỉ là một kẻ dối trá, anh không hề có lỗi với tôi, mà là tôi… Từ trước đến giờ khi ở trước mặt anh đều chỉ bày ra bộ mặt tốt đẹp, hiện tại chiếc mặt nạ đó đã bị xé rách, nên tôi và anh cũng thật sự… Không còn khả năng nào nữa đâu.”
Lời kịch giả tạo đến vậy, chính mình nói ra mà Triệu Ngu cũng cảm thấy quá buồn nôn, nhưng cái vai hiện tại cô muốn diễn, còn không phải là kiểu người như vậy sao?
Hơn nữa, những lời này vốn không phải nói cho Tiết Tử Ngang nghe, mà là nói cho Tiết Trạm nghe.
Đương nhiên Tiết Tử Ngang cũng hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì, hắn vẫn không nhịn được ghì chặt vai cô: “Cuối cùng em cũng chịu thừa nhận em thích anh, lúc chúng ta ở bên nhau rõ ràng… Rõ ràng rất vui vẻ rất hạnh phúc, em cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Chúng ta bắt đầu một lần nữa, Triệu Ngu, anh thật sự không thể không có em.”
Lời yêu đương thâm tình, cũng chỉ đổi lại được cái lắc đầu kiên định của Triệu Ngu, cùng với giọng nói hờ hững của Tiết Trạm: “Cô ấy hiện tại là bạn gái của tôi, cậu hẳn phải gọi cô ấy một tiếng “mợ nhỏ” mới đúng, chú ý thân phận của mình vào.”
Tiết Tử Ngang cười nhạo một tiếng, mỉa mai nói: “Nói không giữ lời, đoạt phụ nữ của cháu mình, người như chú mà cũng xứng để tôi gọi một tiếng chú sao?”
Tiết Trạm lạnh lùng nhìn hắn, vươn tay lấy bàn tay đang nắm vai Triệu Ngu bẻ ra: “Buông tay.”
Chú cháu hai người chính thức giương cung bạt kiếm, cửa văn phòng đột nhiên bị gõ vang.
Tiết Trạm cùng Tiết Tử Ngang cũng không thèm phản ứng, tiếp tục mắt lạnh nhìn chằm chằm đối phương, Triệu Ngu vội đi qua mở cửa, hy vọng có người có thể tới tách 2 người này ra.
Vương Kỷ nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nhưng vẫn kiên trì đi đến trước mặt Tiết Trạm: “Tiết đổng, trên mạng đột nhiên tuôn ra tin tức, nói sản phẩm đã qua kiểm tra của chúng ta không đủ tiêu chuẩn.”
Ba người trong phòng đều không khỏi kinh ngạc, việc này cũng thật sự tách được 2 người này ra, chỉ là tin tức xấu như vậy, lại càng làm người ta thấy phiền lòng.
Tiết Trạm: “Nói rõ ràng.”
“Ngay lúc nãy, khắp nơi trên mạng đều đưa tin về việc Cục Công Thương Thành phố Nam Lăng tiến hành lấy mẫu kiểm tra ngẫu nhiên các món trang sức châu báu của chúng ta, kết quả biểu hiện, hàng mẫu để kiểm tra của chúng ta có 30% không đủ tiêu chuẩn.”
Số liệu như vậy trong các ngành nghề đều xem như tương đối cao.
Tiết Trạm nhăn mày, lại hỏi: “Tình huống của Lan Tỉ thế nào? Còn có nhà nào không đủ tiêu chuẩn nữa không?”
“Các nhãn hiệu đều bị kiểm tra, hầu như đều không đủ tiêu chuẩn, tỉ lệ không hợp chuẩn của Lan Tỉ so với chúng ta còn cao hơn, gần 40%.”
Nghe được chuyện này, ba người rõ ràng đều nhẹ nhàng thở ra.
Có câu gì mà “luật pháp không trách quần chúng”* đó thôi. Sự việc lần này nếu chỉ có Hoa Xán xảy ra chuyện, thì tuyệt đối sẽ vì vậy mà rơi vào cuộc khủng hoảng uy tín, còn bị người cùng ngành chèn ép rồi nảy sinh ra những tác động tiêu cực khó mà lường nổi, nhưng hiện tại nhà nào cũng vướng phải chuyện này, vậy thì cũng chưa cần phải lo lắng thái quá.
Kế tiếp, thì còn phải xem bản lĩnh của mỗi công ty sẽ làm thế nào để xử lý tốt cơn khủng hoảng này.
Sau khi tan việc, như trước đó đã hẹn, Triệu Ngu sẽ đến nhà Kỷ Tùy, nhưng nghĩ đến Lan Tỉ cũng xảy ra chuyện, cô bèn lên Wechat hỏi trước tình hình xem sao.
Kỷ Tùy quả nhiên không có thời gian để hẹn hò với cô, hai người cũng đều hiểu tình hình của nhau nên không cần phải xin lỗi, có điều đã vài ngày chưa gặp nhau, Kỷ Tùy cũng không nhịn được mà gọi điện thoại cho cô, vừa nói chuyện một lần đã hơn nửa giờ.
“Tối mai anh cũng không thể ăn cơm cùng em rồi.” Giọng Kỷ Tùy mang theo áy náy: “Lần này ngoài chuyện công việc ra thì cũng có liên quan đến chút chuyện riêng nữa, em trai anh vừa về nước, anh phải trở lại Trang gia.”
Trang Diệp đã về nước rồi sao? Triệu Ngu sững sờ.
Dựa theo kế hoạch ở Pháp của hắn để học tiếp lên bằng MBA**, hẳn là cuối tháng 11 tốt nghiệp mới đúng.
Vậy lần này hắn về nước chỉ là tạm thời, hay là lâu dài đây?