Phần 114
Tiết Trạm ngồi đối diện Tiết Tử Ngang, mặt không cảm xúc nhìn hắn.
Tiết Tử Ngang vẫn ngồi dựa trên sofa, hai mắt vô định nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Triệu Ngu ngồi bên sườn gần hai chú cháu này, cúi đầu xem điện thoại, nhận tin nhắn Kỷ Tùy vừa gửi tới.
[Anh đang ở dưới, có việc gì có thể gọi cho anh.]
Triệu Ngu nhắn lại: [Yên tâm đi, em chỉ nói chuyện thôi]
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn nhắn thêm một câu nữa: [Có chuyện gì em sẽ gọi điện cho anh ngay.]
Hàm ý chính là, nếu không nhận được điện thoại của cô, thì có chuyện gì cũng không được lên. Nhưng mà Triệu Ngu cũng không dám chắc lần này Kỷ Tùy sẽ nghe lời, dù sao đây cũng là bạn trai cũ của cô, người bình thường muốn bình tĩnh cũng rất khó. Giờ cô đã thấy hơi hối hận khi nói cho Kỷ Tùy biết Tiết Tử Ngang ở đây.
Nhưng mà nếu nói dối rồi lỡ Kỷ Tùy nhìn thấy Tiết Tử Ngang rời khỏi chỗ cô thì có muốn giải thích cũng không giải thích được, đến lúc đó chút tin tưởng giữa hai người bọn họ sẽ chẳng còn gì nữa.
Có lẽ cô không nên để Tiết Tử Ngang vào phòng, nhưng mà theo tính cách Tiết Tử Ngang, nếu không cho hắn vào trong thì hắn sẽ đứng mãi bên ngoài, đến lúc đó gặp phải Kỷ Tùy thì hỏng vẫn hoàn hỏng.
Thầm thở dài trong lòng, cô chỉ có thể tiếp tục nhắn tin cho Kỷ Tùy: [Anh đừng quá lo, chú của Tiết Tử Ngang cũng tới, có hắn ở đây, Tiết Tử Ngang cũng không dám làm gì với em, em cũng không muốn bọn họ biết mình đang quen với người của Lan Tỉ.]
Nhìn thấy đồ ăn trên bàn đã sắp nguội, Triệu Ngu thử cất tiếng: “Hai người… Hai người có muốn ăn cơm trước hay không?”
Tình hình này rõ ràng chẳng ai có tâm trạng ăn cơm, nhưng mà tốt xấu gì thì bầu không khí trầm mặc cũng đã bị phá vỡ, Tiết Trạm nhìn sang Triệu Ngu, lại hỏi Tiết Tử Ngang: “Biết tại sao lúc trước mẹ cậu lại không phản đối chuyện hai người ở bên nhau không?”
Tiết Tử Ngang giống như đã biết, nhưng cũng không thèm để ý tới lời Tiết Trạm, còn Triệu Ngu thì không ngờ chủ đề lại dời tới trên người mình.
Tiết Trạm tiếp tục nói: “Bởi vì cậu từng kể với chị ấy về thân thế của Triệu Ngu, cậu nói, bởi vì mẹ Triệu Ngu không chịu được việc chồng mình bạo hành mới mang theo đứa con còn trong bụng rời khỏi quê hương. Mẹ cậu lúc đó nghĩ tới bản thân mình cũng từng trải qua chuyện như vậy, cho nên mới…”
“Chú nói dối!” Tiết Tử Ngang đột ngột ngồi dậy từ trên sofa, phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, “Tiết Trạm, chú đừng có quá đáng, đã hại chết ba tôi còn chưa đủ, bây giờ còn dám bôi nhọ cả ông ấy?”
“Có phải bôi nhọ không, tự cậuđi hỏi mẹ mình chẳng phải sẽ biết rõ sao?”
“Người là do mấy người hại chết, đương nhiên bà ấy sẽ nói giúp cho chú rồi…” Mấy lời sau hắn thật sự không dám nói tiếp, chỉ có thể dùng đôi mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiết Trạm.
Tiết Trạm thở dài một tiếng: “Lúc ba cậu chết, cậu cũng đã 10 tuổi rồi, tôi không tin cậu không nhớ được bất kỳ chuyện gì. Một năm trước lúc đó, mẹ cậu còn phải nhập viện một thời gian, tuy nói với người ngoài là ngã bị thương, nhưng thật ra là bị chính ba cậu đánh gãy cả xương sườn.”
“Chú nói bậy!” Tiết Tử Ngang nắm chặt tay đến kêu răng rắc, cả người đã run rẩy: “Đừng có bôi nhọ ba tôi!”
Tiết Trạm không thèm để ý đến cơn phẫn nộ của hắn, tiếp tục nói: “Lúc cậu lên lớp hai, mẹ cậu cũng phải nhập viện một thời gian, nói với người ngoài là phẫu thuật ruột thừa, nhưng thật sự vẫn là bị ba cậu đánh!”
Tiết Tử Ngang đứng phắt dậy từ sofa, tay nắm chặt muốn đánh vào mặt Tiết Trạm, nhưng mà chỉ còn cách mặt Tiết Trạm có một cm, lại bỗng run rẩy dừng lại.
Tiết Trạm ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh ấy là một người cha tốt, cũng là một người con tốt, một anh trai tốt, thậm chí có lúc vẫn là người chồng tốt. Nhưng đáng tiếc, có vài chuyện vẫn không thể thay đổi được. Đặc biệt từ lúc phát hiện mình bị ung thư gan, tâm trạng anh luôn hậm hực, tính tình càng trở nên nóng nảy, cũng thường xuyên trút giận lên người mẹ cậu. Tôi từng không chỉ một lần ngăn cản hắn, cũng từng bảo vệ cho mẹ cậu nhiều lần, cho nên hôm nay mẹ cậu mới nói những câu như vậy. Tôi nghĩ, chị ấy chẳng qua là cảm ơn tôi, vì đoạn thời gian đó đã quá đau khổ, nên mới đem toàn bộ hy vọng gửi gắm lên người tôi. Nhưng trước nay tôi và chị ấy chưa từng làm những việc như cậu nói, càng không xứng với bốn chữ “gian phu dâm phụ” của cậu, hôm nay cậu nói với chú thế nào cũng được, nhưng nếu nói như vậy với mẹ mình, là đang cắt sâu vào vết thương lòng của chị ấy.”
Tiết Tử Ngang cắn răng, đôi môi run rẩy: “Đừng có biện minh, tôi đã nghe được, tôi nghe thấy, tôi nghe thấy tất cả, hai người nói…”
Tiết Trạm đau khổ nhắm mắt: “Lúc ba cậu chết, chúng tôi cũng có một phần trách nhiệm, có lẽ thời gian ấy mẹ cậu đã chịu quá nhiều áp lực, quá nhiều đau khổ mới nhất thời xúc động… Bởi vì cảm xúc chị ấy không ổn định nên mới nói với tôi một vài lời không đúng, nhưng chúng tôi… chưa hề làm gì, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ lại bị anh ấy nghe được, làm anh ấy nhận phải kích thích quá lớn, thân thể anh ấy vốn đã suy nhược, cho nên…”
“Tôi không tin, tôi không tin…” Tiết Tử Ngang liều mạng lắc đầu, ngơ ngác định ngồi xuống sofa, nhưng hai chân mềm nhũn, cả người như sắp ngã xuống đến nơi.
Triệu Ngu kịp thời giữ hắn lại, hắn lại túm chặt lấy tay cô: “Em tin tưởng hắn sao? Em tin hắn sao? Tôi không tin, tôi không tin, lời bọn họ nói, một câu tôi cũng không tin…”
Nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn, Triệu Ngu cắn môi, nhưng cũng không nói câu gì.
Hắn lại đột nhiên cười nhạt, sau đó chậm rãi buông cô ra, thất tha thất thểu đi ra ngoài cửa.
Triệu Ngu chạy theo hai bước thì dừng lại, quay đầu nhìn sang Tiết Trạm đang ngồi trên ghế. Mặt hắn vẫn không cảm xúc như cũ, trong mắt không nhìn ra được vui buồn hay đau khổ, nhưng băng gạc trên cánh tay đã hơi nhiễm đỏ, sắc mặt cũng chẳng tốt gì.
“Tôi đưa anh tới bệnh viện.” Triệu Ngu đưa tay dìu hắn, nhưng hắn không đứng dậy, cô dùng hết sức lực cũng không thể khiến hắn nhúc nhích.
Triệu Ngu hết cách, chỉ có thể lấy hòm thuốc ra, cẩn thận giúp hắn gỡ băng gạc đã dính máu, chuẩn bị cầm máu giúp hắn, nhưng băng gạc vừa xé hơn một nửa, cô đã không dám động nữa.
Hắn thực sự chảy máu quá nhiều, chỉ sợ miệng vết thương còn nghiêm trọng hơn so với cô nghĩ, mà cô lại không phải nhân viên y tế chuyên nghiệp, căn bản không thể xử lý được.
Hơn nữa, nhìn thấy màu máu đỏ tươi này, cơn buồn nôn cùng cảm giác sợ hãi lại từ lục phủ ngũ tạng trào lên, khiến hô hấp của cô không tự chủ mà trở nên dồn dập.
“Tiết Trạm.” Cô quay đầu lại, không dám nhìn cánh tay hắn, “Đi bệnh viện được không?”
Tiết Trạm rũ mắt nhìn cô gái đang ngồi xổm trước mặt mình… Sắc mặt đã trắng bệch, hai mắt rưng rưng, bờ môi hơi hé mở, cánh tay đang đặt trên cổ tay hắn còn đang run lên nhè nhẹ.
Đôi môi hắn khẽ mấp máy, nhưng lại không phát ra âm thanh gì, chỉ chậm rãi nâng tay trái của cô lên đặt trong lòng bàn tay mình.
Triệu Ngu ngẩng đầu khó hiểu nhìn hắn, hắn lại cúi người, chậm rãi hôn lên môi cô.
Từ sau khi ở Ngô Thành trở về, hai người đều chưa từng thân mật như vậy. Mấy ngày nay, bầu không khí giữa hai người họ vẫn luôn rất vi diệu, Triệu Ngu đóng vai một người vì chuyện ngoài ý muốn mà phát sinh quan hệ với hắn, lại vô tình để lộ ra vết sẹo tổn thương trước mặt hắn, nhân vật trong câu chuyện đang rối rắm, mà hắn cũng vậy, cũng không rõ quan hệ giữa mình và cô là gì. Thế nên cô xa cách hắn, ở trước mặt hắn luôn ra vẻ trấn định, như thể chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Nhưng bây giờ, nụ hôn của hắn đã ngày càng gấp gáp cũng như hô hấp cũng ngày càng dồn dập, tất cả đều tràn ngập sự vội vã bức thiết, giống như chỉ hận không thể nuốt cả người cô vào bụng.