Phần 115
Môi đã bị mút đến hơi tê dại, nhưng Triệu Ngu cũng chỉ ỡm ờ đáp lại hắn, cô không biết rốt cuộc hắn sẽ định làm tới bước nào.
Có điều trong lòng cô tự hiểu rõ, hôm nay bọn họ sẽ không thể làm gì cả.
Không chỉ vì vết thương của Tiết Trạm còn đang chảy máu, mà còn vì trên người cô còn đang có dấu vết Thương Lục để lại từ sáng nay, hơn nữa Kỷ Tùy cũng có thể lên đây bất cứ lúc nào.
Ai ngờ lúc cô đang định đẩy hắn ra thì hắn đã lại buông môi cô trước, quay mặt đi không nhìn cô, chỉ trầm giọng nói: “Nếu em muốn thì cứ đi tìm Tiết Tử Ngang.”
Giọng hắn có vẻ bình tĩnh nhưng bản thân lại thở dốc không bình tĩnh nổi.
Triệu Ngu nhìn lại cánh tay hắn: “Vết thương của anh…”
“Tài xế của tôi đang đợi dưới lầu.”
Hắn đứng dậy, nhưng cơ thể không khống chế được mà hơi nghiêng ngả, bước chân cũng hơi loạng choạng, có lẽ là do đã chảy máu quá nhiều.
Triệu Ngu nhanh chóng đỡ hắn: “Để tôi đưa anh xuống.”
Xe của Tiết Trạm đỗ ở bãi đậu xe công cộng nên có thể xe của Kỷ Tùy xe cũng sẽ ở đó. Thế nên Triệu Ngu rất cẩn thận khi dìu Tiết Trạm xuống, ngoài mặt là lo lắng sẽ đụng tới miệng vết thương của hắn nên cô chỉ dám dè dặt nâng cánh tay hắn, còn siết chặt băng gạc đã bị cô cởi ra một nửa.
Nhưng thật ra cô vẫn rất giữ khoảng cách với Tiết Trạm, cũng khiến cho Kỷ Tùy chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng đã biết Tiết Trạm bị thương.
Quả nhiên, hai người vừa mới ra khỏi chung cư thì Triệu Ngu đã thấy xe của Kỷ Tùy.
Vị trí kia, cho dù xe của Tiết Tử Ngang có để dưới tầng hầm hay ở bãi đỗ xe công cộng thì Kỷ Tùy cũng có thể nhìn thấy khi xe rời đi.
Xe của Tiết Trạm còn đậu ngay sau xe của Kỷ Tùy, nên khi Triệu Ngu đỡ hắn đi qua xe của Kỷ Tùy, cô còn phải giả vờ vô tình liếc qua xe của hắn, vừa lúc cùng Kỷ Tùy bốn mắt nhìn nhau.
Cô không thể nói gì, thậm chí còn không dám biểu lộ điều gì, chỉ có thể dùng ánh mắt trầm mặc mà nói cho Kỷ Tùy biết tình cảnh hiện tại của mình.
Thẳng đến khi Tiết Trạm lên xe rồi tài xế đã lái xe rời đi, thì Triệu Ngu mới bình tĩnh trở về chung cư.
Kỷ Tùy lúc này đã xuống xe đi ngay sau cô.
Một trước một sau vào thang máy, cô mới quay lại nhìn Kỷ Tùy giải thích: “Vừa rồi Tiết phó chủ tịch…”
Không đợi cô nói xong, Kỷ Tùy đã ghì chặt vai Triệu Ngu, hôn lên môi cô.
Cũng giống như Tiết Trạm lúc nãy, sức lực hắn dùng rất lớn, cực kỳ gấp rút, thậm chí còn như thô lỗ, cô có thể nghe được cả tiếng tim đập cùng thở dốc của hắn.
Đây cũng là lần đầu tiên, Triệu Ngu thấy một Kỷ Tùy vội vàng và mạnh bạo đến vậy.
Lưng cô bị hắn đẩy dựa sát lên tường thang máy, toàn bộ cơ thể đều không thể động đậy, cô chỉ có thể bám vào vai hắn, dịu dàng ngoan ngoãn đáp trả.
Còn chưa tới thời gian tan tầm nên chung cư còn vắng người, vì thế thang máy đi thẳng từ lầu 1 lên trên, Kỷ Tùy cũng hôn cô suốt cả quãng đường, hắn ra sức liếm mút môi cô, một khắc cũng không rời.
Chờ cửa thang máy mở ra, hắn mới thở hổn hển nhìn chằm chằm vào cô, không nói lời nào.
Triệu Ngu kéo hắn ra khỏi thang máy, vừa mới vào phòng Kỷ Tùy đã lại nhào tới, đè cô lên cửa hung hăng hôn xuống, vội vàng muốn lột quần áo của cô.
Trên người cô còn dấu vết Thương Lục để lại. Hơn nữa trời cũng chưa tối hẳn, chắc chắn hắn có thể nhìn thấy.
Triệu Ngu chỉ có thể dùng sức đẩy hắn ra: “Anh… Anh đừng như vậy, em… Em sợ…”
Hô hấp dồn dập của Kỷ Tùy vẫn chưa bình tĩnh, ngực vẫn đang kịch liệt phập phồng như cũ, nhưng nghe thấy cô nói vậy, lại nhớ tới Tiết Tử Ngang đã từng đối xử thô lỗ với cô, hắn lại ảo não không thôi, một lần nữa bước tới nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
“Xin lỗi em, xin lỗi em, anh…”
Triệu Ngu đưa tay ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng: “Em hiểu mà.”
Kỷ Tùy siết chặt tay hơn: “Triệu Ngu, anh sợ.”
Triệu Ngu không nói gì, chỉ im lặng dựa đầu vào vai hắn.
Hắn nói: “Anh không muốn tiếp tục như vậy nữa, cảm giác như chúng ta cứ không thể quang minh chính đại gặp nhau, bạn trai cũ của em mà còn đều có thể tới gặp em, anh lại chỉ có thể trốn ở đằng sau… Em có biết lúc nãy anh sợ đến thế nào không? Anh sợ Tiết Tử Ngang sẽ lại tổn thương em, sợ em sẽ lại mềm lòng, sợ em bị hắn làm dao động, sợ em cùng hắn…”
“Em sẽ không. Em với hắn đã hoàn toàn kết thúc, nhẽ anh không tin em sao?”
“Anh tin, nhưng anh…” Kỷ Tùy buông lỏng vòng ôm, nhưng vòng tay vẫn đặt trên vai cô, yên lặng nhìn cô chăm chú, “Anh cứ cảm thấy bất an, giống như… Giống như anh căn bản không có được em, chỉ cần anh quay người lại, em sẽ liền biến mất, anh không muốn chúng ta tiếp tục như vậy nữa. Triệu Ngu, anh đã quyết định rồi, anh sẽ rời khỏi Lan Tỉ, chỉ cần anh rời khỏi Lan Tỉ, chúng ta sẽ không cần phải lén lút như bây giờ nữa, anh sẽ có thể nói cho mọi người biết, cũng sẽ có thể nói cho Tiết Tử Ngang biết, em là bạn gái của anh, không ai có thể cướp em được khỏi anh.”
Triệu Ngu kinh ngạc nhìn hắn: “Anh… Anh đã nghĩ kỹ chưa?”
Kỷ Tùy kiên định gật đầu: “Em rất quan trọng việc ở lại Hoa Xán, nhưng với anh mà nói, ở lại Lan Tỉ không quan trọng bằng ở bên em, anh có thể từ chức, đổi một công ty không cạnh tranh với Hoa Xán. Còn nếu thân phận cổ đông vẫn ảnh hưởng tới việc chúng ta bên nhau thì anh cũng không cần nữa.”
Triệu Ngu càng thêm khiếp sợ, cũng càng hoảng hốt: “Anh nói gì vậy? Anh có biết có bao nhiêu người hâm mộ số cổ phần Lan Tỉ anh đang nắm trong tay không, sao có thể nói không cần là không cần được?”
“Số cổ phần kia vốn không phải thuộc về anh, chẳng qua là nhờ di chúc của ông nội nên anh mới…”
Kỷ Tùy cười tự giễu, “Mà nắm trong tay số cổ phần đó đôi khi cũng làm anh cảm thấy rất mơ hồ, không biết người nào là thật lòng với anh, người nào là nhằm vào số cổ phần trong tay anh nữa.”
Triệu Ngu cười: “Vậy anh có chắc rằng em thì không nhằm vào số cổ phần đó không? Anh không sợ khi anh không còn cổ phần thì em sẽ đá anh luôn à?”
Kỷ Tùy cười nhéo mặt cô: “Không sợ.”
Nhìn hắn cười vừa ngây ngô lại tư tin, Triệu Ngu đột nhiên thoáng sững người.
Nỗi hận của cô, vốn bắt nguồn từ những thương tổn mà người khác gây ra, cô cũng vì báo thù làm tất cả mọi thứ, nên dường như cũng đã coi đây là hiển nhiên.
Nhưng những người bị cô tổn thương thì sao?
Hiện tại một Triệu Ngu ích kỷ, vô tình vô nghĩa, cũng chính là loại người mà Đường Hi từng căm ghét nhất.
Ôm lấy Kỷ Tùy, chậm rãi dựa vào trong lòng hắn, Triệu Ngu cười, khẽ thấp giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh đã tin em, nhưng cũng thực xin lỗi, từ đầu anh đã nhìn lầm người rồi.
Chỉ là câu xin lỗi này, chờ em bước xuống Địa ngục rồi sẽ lại nói với anh.