Phần 120
Nghe được bốn chữ “Tiết phó chủ tịch” này, toàn bộ thân mình Triệu Ngu đều run lên, Hứa Thừa Ngôn cũng không khỏi phải sửng sốt.
Tuy rằng giữa công ty hai nhà có quan hệ hợp tác, nhưng đã có nhân viên chuyên phụ trách chuyện qua lại, căn bản không cần hai người bọn họ phải tiếp xúc trực tiếp. Huống hồ việc giữa hai công ty thì có gì gấp đâu?
Nhưng đến khi nhìn thấy thân mình Triệu Ngu chợt cứng đờ cùng sắc mặt trắng bệch kia, Hứa Thừa Ngôn lập tức sực tỉnh: “Xem ra, là việc tư, đến tìm cô?”
Triệu Ngu không đáp, nhưng chỉ cần hồi tưởng lại những sự việc phát sinh hôm nay, cô cũng đã lập tức hiểu ra, đây là chiếc lưới Tiết Trạm giăng ra, mà cô, lại cứ thế không hề phòng bị chui đầu vào.
Nhìn thấy cô khó có khi hoảng hốt đến vậy, biểu cảm Hứa Thừa Ngôn chợt tắt ngấm, đưa tay cầm lấy cằm cô: “Cô cũng đã làm với hắn?”
Triệu Ngu vẫn không lên tiếng, nhưng biểu tình trên mặt đã có thể giải thích tất cả.
Hứa Thừa Ngôn dừng một chút, đột nhiên cười rộ lên: “Quả là tôi đã đánh giá thấp cô rồi, ngủ với cháu trai chưa đủ, đến cả chú của hắn cũng có thể ngủ, vậy hiện tại hắn là tới bắt gian? Lật thuyền à?”
Vừa dứt lời, hắn lại nắm chặt eo cô nhanh chóng thọc vào rút ra, mỗi một cái đều chuẩn xác cạ vào khối thịt mẫn cảm nhất nổi lên lên, rồi hung ác đâm thẳng vào tận cùng hoa tâm.
Triệu Ngu vốn đã ở ranh giới cao trào, bị một cuộc tấn công dũng mãnh thế ập tới thì chưa gì đã mất khống chế lập tức lên đỉnh suýt thét ra thành tiếng, nhưng nghĩ đến việc Tiết Trạm đang ở ngay bên ngoài, cô lại vội vàng cắn chặt môi chặn hết âm thanh trong miệng lại, không còn chút sức lực nào nằm sấp trên bàn run rẩy không ngừng.
Thấy dáng vẻ này của cô, Hứa Thừa Ngôn càng thúc càng nặng, còn không cho cô cơ hội thở dốc đã tiếp tục mạnh mẽ đâm tới, tay phải bóp lấy hai má bắt cô phải hé mở miệng ra: “Kêu đi, kêu to lên, để hắn nghe thử xem cô bị tôi chơi sướng đến thế nào.”
Triệu Ngu liếc mắt trừng hắn một cái, lại không thể không thừa nhận, dạng cắm rút điên cuồng mạnh mẽ mang đến cho cô khoái cảm vô cùng mãnh liệt, thậm chí cả việc biết Tiết Trạm ở ngay ngoài cửa, cũng tự dưng đem đến cho cô một cảm giác kích thích khác vượt ngoài tầm khống chế của lý trí.
Thấy cô đã xụi lơ trong lòng hắn run lẩy bẩy, Hứa Thừa Ngôn đắc ý cong khóe môi, rút ra dương vật dính đẫm nước, lật thân thể cô lại, bẻ ra hai đùi cấp tốc vọt vào từ chính diện.
Triệu Ngu còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị hắn nâng dưới mông bế lên. Đôi tay còn bị trói ở sau người, vì để ổn định thân mình, cô chỉ có thể cúi người về phía trước, dán chặt trên người hắn: “Khốn kiếp…”
Vừa thấy hắn quay về phía cửa, cô đã biết hắn muốn làm gì.
Hứa Thừa Ngôn cười: “Đây mới là chuyện lũ văn nhã bại hoại nên làm.”
Trên đường đi ra cửa, chân hắn bước một bước về phía trước, cây côn thịt giữa háng kia sẽ lại thẳng tắp cắm vào trong huyệt động, cộng thêm hắn cố ý đè mông cô đánh xuống, thành ra mỗi một bước đi đều là một cú nện hung ác cực mạnh. Vừa tới cửa, Triệu Ngu đã không thể nhịn được co rút toàn thân, lao thẳng lên một đợt cao trào.
Hứa Thừa Ngôn hiển nhiên cực kỳ vừa lòng đối với phản ứng của cô, hắn đè cô lên cửa văn phòng, cố tình đâm vào cực kỳ tàn nhẫn: “Đến đây, bảo bối, dùng thêm sức vào, để hắn cũng cảm nhận được một chút.”
Hứa Thừa Ngôn thật sự dùng lực quá lớn, sau lưng lẫn mông Triệu Ngu đều bị từng cú nện cọ đến phát đau, mặc dù chất lượng cửa văn phòng hắn cũng đủ tốt, nhưng bị chấn động như vậy cũng không khỏi rung lên, còn phát ra tiếng vang rất rõ ràng.
Triệu Ngu có thể khẳng định, Tiết Trạm ngoài cửa tuyệt đối biết bọn họ đang làm gì… tuy rằng hắn vốn có thể đoán đúng tất cả những gì xảy ra trong văn phòng, nhưng vẫn kém xa mọi thứ giờ phút này trực tiếp nhìn thấy.
“Đồ biến thái…” Đã bị đụ đến không còn sức lực, cô chỉ có thể chậm rãi gạt ra mấy chữ này từ kẽ răng.
“Không phải cô thích loại bại hoại như tôi sao?” Hứa Thừa Ngôn cúi đầu hung hăng cắn lên đầu vú cô, lúc này mới tươi cười nhìn lại, “Hài lòng với màn thể hiện của tôi không?”
Biết rằng đã không thể vãn hồi từ chỗ Tiết Trạm, lại còn phải đối diện với một bộ mặt nhìn thì ôn nhu tuấn nhã nhưng kỳ thật lại ẩn giấu ác liệt thâm sâu, Triệu Ngu dứt khoát chơi đến cùng bằng bất cứ giá nào, quấn chặt lấy eo hắn phối hợp với từng cú thọc vào rút ra, vách thịt không ngừng co rút thít lại, bao vây chặt chẽ quanh dục vọng đang hưng phấn bừng bừng của hắn.
“Hự…” Hứa Thừa Ngôn kêu lên một tiếng, da đầu tê dại từng cơn, hắn không kịp đem dương vật rút ra, đã bắn tất cả bên trong cơ thể Triệu Ngu.
Cảm thụ được khoái cảm ngắn ngủi khi trả thù được hắn, Triệu Ngu đắc ý nhướng mày: “Hứa tổng sao lại gấp gáp thế này? Không mang bao đã đút vào, lại còn bắn ở trong, chẳng may tôi không ngoan ngoãn uống thuốc rồi uỳnh phát chửa ra một đứa, lại chạy tới Hứa gia đòi danh phận, vậy thì không hay lắm đâu nhỉ.”
Hứa Thừa Ngôn hừ lạnh một tiếng: “Chưa biết là con hoang của ai đâu.”
Đặt Triệu Ngu đứng vững xuống đất, hắn lại không chịu cởi bỏ đôi tay bị trói cho cô, chỉ tùy ý sửa sang lại quần áo cho cô một chút rồi kéo khóa quần mình lên đã ra mở cửa: “Tiết phó đổng, mời vào.”
Sự tình đã tới bước này, có hoảng loạn cũng chẳng thể làm được gì, Triệu Ngu chỉ có thể nỗ lực để bản thân bình tĩnh trở lại, yên lặng chờ Tiết Trạm vào cửa.
Một khắc khi bốn mắt nhìn nhau kia, trên mặt cô không hề gợn sóng, Tiết Trạm cũng đồng dạng như thế.
Chỉ là tầm mắt của hắn vẫn quét khắp từ trên xuống dưới cô một lần: Cà vạt chưa được tháo hẳn xuống trên trán, khuôn mặt ửng hồng, đôi tay bị trói sau lưng, áo khoác lỏng lẻo treo trên vai, áo sơ mi mới chỉ cài được một nửa số cúc, bộ ngực vẫn đang không ngừng phập phồng, làn váy dính tinh dịch, tất chân rách nát, chất lỏng dính nhớp chảy xuôi giữa hai chân.
Thấy hai người chỉ đối diện nhìn nhau không lên tiếng, Hứa Thừa Ngôn cũng tùy tiện ngồi xuống sofa, thoải mái thở ra một hơi: “Tiết phó đổng quả là biết chọn đúng thời điểm để tới.”
Dứt lời, hắn lại cười liếc mắt nhìn sang Triệu Ngu, “Cũng đúng lúc chúng tôi đang cần loại tình thú này, có Tiết phó chủ tịch hỗ trợ quả nhiên kích thích hơn nhiều.”
Tiết Trạm cũng cười, chậm rãi đi đến trước mặt Triệu Ngu, không nhanh không chậm giúp cô cài lại cúc áo: “Thư ký của tôi ngày thường sơn hào hải vị nhiều rồi, thi thoảng trốn ra ngoài ăn vài món dân dã cũng không tồi, đúng là rất kích thích.”
Nhìn Tiết Trạm giúp Triệu Ngu cài lại tất cả cúc áo sơmi cùng áo khoác, lại giúp cô cởi bỏ trói buộc trên cổ tay, bỏ cà vạt trên trán xuống, Hứa Thừa Ngôn không khỏi cười nhẹ: “Tiết phó đổng cũng thật tri kỷ, cấp dưới đi đưa tài liệu mà ngài còn muốn đích thân tới đón, có điều…”
Ngước lên nhìn thẳng vào mắt Triệu Ngu, hắn cười càng thêm sâu xa ám chỉ: “Cũng nhờ có cuộc điện thoại của Tiết phó đổng, ngài cứ một mực thúc giục Trình phó tổng bên tôi, hắn quá sốt ruột chỉ có thể lên thương lượng với tôi, thế nên mới cần đưa trực tiếp tài liệu của Hoa Xán đến tận đây để tôi phê duyệt khẩn cấp, bằng không thì sao hôm nay tôi có được hưởng thụ lần này?”
Triệu Ngu thừa hiểu Hứa Thừa Ngôn muốn nói gì. Cô đã phát hiện đây là cái bẫy của Tiết Trạm, Hứa Thừa Ngôn lại không ngu, tất nhiên cũng có thể nhìn ra hết thảy đều không phải trùng hợp.
Tiết Trạm mỉm cười đưa khăn giấy cho Triệu Ngu, để cô tự lau sạch đi dấu vết trên đùi, chậm rãi nói: “Vậy phiền Hứa tổng nhanh tay phê duyệt rồi mau chóng hồi âm lại cho tôi, còn người, tôi sẽ mang đi.”
Hứa Thừa Ngôn thờ ơ buông tay như chẳng sao cả: “Cứ tự nhiên.”
Triệu Ngu đã ném đi tất chân không thể mặc lại, chỉ lau chùi qua loa vài cái, đã bị Tiết Trạm ôm lấy eo mạnh mẽ ép đi khỏi văn phòng.
Thẳng đến khi bọn họ rời đi đã một hồi lâu, Hứa Thừa Ngôn mới từ sofa đứng dậy, đứng ở cửa văn phòng nhìn tổng giám đốc của mình đang vội vàng giải tán một đám người muốn hít drama nhưng lại không dám hóng hớt, hỏi: “Ai cho phép Tiết phó đổng tiến vào?”
Trong giọng nói bình tĩnh, ẩn chứa sự uy nghiêm đáng sợ.
Dường như cũng phát giác được hắn tức giận, nữ thư ký vừa rồi gõ cửa không khỏi nơm nớp lo sợ đứng dậy: “Tiết phó đổng nói có vấn đề cực kỳ khẩn cấp…”
Ý cô ta là muốn giải thích, loại người thân phận là Phó chủ tịch của đối tác như Tiết Trạm, cho dù có không hẹn trước thì bọn họ cũng không có thể nào ngăn người ở bên ngoài, lại thêm hắn nói có chuyện gấp cần phải gặp Hứa Thừa Ngôn ngay, bọn họ lại càng không dám trì hoãn, tất nhiên sẽ đưa người đến thẳng cửa văn phòng của Hứa Thừa Ngôn rồi.
Ai ngờ lời còn chưa dứt, ánh mắt sắc bén của Hứa Thừa Ngôn đã quét tới: “Theo tôi lâu như vậy mà còn không hiểu phòng khách dùng để làm gì sao?”
Lần này, tất cả mọi người đều đã hiểu, vị cấp trên ngày thường nhìn văn nhã lễ độ này, đã thật sự nổi giận.