Phần 122
Nhân khẩu nhà họ Tiết vốn rất ít ỏi, căn nhà cũ rộng lớn thường xuyên vắng vẻ, trừ một người tài xế và hai người bảo mẫu, cũng không có ai thường ở chỗ này với ông nội Tiết.
Thế nên đến thứ bảy, mới sáng sớm Tiết Trạm đã bị ông kêu trở về, còn hung hăng trách mắng một trận.
“Bận bịu bận bịu bận bịu, cả đám đều bận bịu, thời gian quay về ăn bữa cơm cũng không có, sao trong công ty lại không có bận rộn hơn mấy anh chị hả?”
Tiết Trạm lười nhác dựa trên sofa, bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, hiện tại cũng không có tinh thần gì, ông nội còn cứ lải nhải mãi những lời này, lỗ tai của hắn sớm đã nghe nhiều đến chai cả lên, lúc này lại càng không nghĩ đến việc đáp lại.
Thấy dáng vẻ này của hắn, ông nội càng thêm tức giận: “Đêm qua lại lêu lổng đi đâu? Tôi đã hỏi Cố Thư Dương rồi, căn bản anh không cần tăng ca, lớn già đầu mà còn như vậy, làm sao có thể dạy dỗ được mấy đứa nhỏ hả? Tiết Tử Ngang cũng đã bao lâu rồi không tới thăm ông nội nó? Tôi nghe lão Trương nói mỗi ngày nó đều đi ra ngoài uống rượu cùng đám bạn bè kia kìa, nhẽ thật cho là mình có gia tài bạc triệu có thể ăn không ngồi rồi chắc?”
Tiết Trạm nhàn nhạt nhìn ông cụ một cái: “Nó đã 26 tuổi, là người trưởng thành rồi, không cần đến con phải dạy dỗ, có muốn nói gì thì ba tự nói với nó đi.”
“Tôi không phải ngay đến cái bóng của nó cũng không thấy sao?” Ông nội tức giận đến mức muốn dùng gậy đánh hắn, nhưng nghĩ một chút lại bất đắc dĩ thở dài, “Đứa nhỏ Tử Ngang này cũng đáng thương, anh của anh đã đi sớm, tuổi tác của tôi cũng gần đất xa trời, cũng chỉ có thể trông chờ vào anh đến chiếu cố cho nó mà thôi.”
Tiết Trạm không muốn nói về đề tài này cho lắm nên vẫn không lên tiếng.
Ông nội tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với nó? Thất tình một cái đã thành thế này, tôi thấy lần thất nghiệp năm nó tốt nghiệp đại học cũng không nghiêm trọng như vậy, sao càng lớn lại càng không chịu nổi thất bại thế? Có phải nó thật sự thích con bé Triệu Ngu kia hay không?”
Nghe thấy cái tên này, Tiết Trạm không khỏi nhăn mày, nhưng vẫn không hé răng như cũ.
“Con bé kia tôi thấy cũng không tồi, duyên dáng xinh đẹp, tính cách cũng được, vừa nhìn đã biết là dạng ngoan ngoãn, thích hợp làm dâu đảm nội trợ, tuy xuất thân kém một chút, nhưng nếu Tử Ngang đã thích thì cưới vào cũng không phải là không thể. Trước đó không phải tôi đã bảo anh giúp nó sao, một là khiến cho nó chặt đứt hoàn toàn mấy thứ nhớ nhung điên rồ này, hai là giúp cho bọn nó quay lại, sao đến giờ vẫn không có kết quả vậy?”
Tiết Trạm xoa xoa mi tâm, đứng dậy lên lầu: “Con đi ngủ một lát.”
“Nhìn anh xem, giữa trưa cuối tuần rồi mà còn mệt mỏi cái gì, tuổi đã lớn thì đừng học theo lũ trẻ sống về đêm, nên dưỡng sinh cho tốt, bằng không lại giống như anh anh, tuổi còn trẻ mà đã…”
Ông nội cũng không muốn tiếp tục đề tài này, lại đổi sang nhắc tới người khác: “Mà sao gần đây Lưu Linh cũng nói với tôi là nó bận bịu? Gọi cho nó đến vài cuộc điện thoại còn đều không bắt máy, anh chị không coi lão già này vào mắt nữa hay sao?”
Tiết Trạm đã sắp đi đến cửa cầu thang lại chợt dừng chân lại, đột nhiên quay đầu nhìn ông: “Ba, lúc trước ba biết rõ anh con xuống tay với chị dâu, tại sao lại không ngăn cản?”
Ông nội bị hắn hỏi đến hơi ngẩn ra, dừng mấy giây mới nói: “Tôi có không ngăn sao?”
Tiết Trạm cười nhạt: “Tùy tiện nói mấy câu cũng coi là có à? Con trai của ba là bảo bối, con gái người khác thì chẳng là cái gì sao, gả đến Tiết gia chúng ta thì xứng đáng bị đối đãi như vậy sao?”
Ông nội đứng vụt lên, mặt đầy tức giận: “Hôm nay anh làm sao đấy hả? Âm dương quái khí? Đầu óc nóng nảy thì tự đi hạ hỏa đi.”
Tiết Trạm xoay người, tiếp tục bước lên lầu.
Nếu cha hắn kịp thời lấy thân phận trưởng bối để ngăn cản, có lẽ năm đó hắn 18 tuổi cũng đã không có chuyện gì, càng không thể phát sinh một loạt chuyện sau đó khiến hắn vẫn luôn áy náy đối với người chết, còn vĩnh viễn cảm thấy mắc nợ với Tiết Tử Ngang.
Thậm chí, nếu không phải bởi vì Tiết Tử Ngang bị người lấy chuyện cha mất sớm ra nhục mạ kích thích, hắn cũng không có khả năng sẽ rảnh rỗi đến CLB điều tra camera, lại sẽ không ngoài ý muốn phát hiện ra đoạn video kia, phát hiện ra bộ mặt thật của cô.
Lên đến lầu hai, hắn lại đột nhiên lắc đầu… vì chính cái suy luận nực cười vừa rồi của mình.
Đối phó với kẻ lừa đảo tâm tư khó lường này, vạch trần bộ mặt thật của cô không nể mặt chút nào mới là phương thức bình thường, tại sao hắn còn thoáng có suy nghĩ buồn cười muốn vĩnh viễn bị cô lừa như thế?
Kéo kéo cổ áo, Tiết Trạm bắt đầu cởi nút áo sơmi ra, chuẩn bị vứt bỏ mọi suy nghĩ để bản thân có thể ngủ một giấc yên ổn.
Tới lầu ba, nhìn thấy hành lang trống rỗng, trước mắt lại không tự giác hiện lên tình cảnh từ 4 tháng trước.
Một đêm kia, cô khóc như hoa lê dưới mưa, nhìn thấy đã thương, cũng là lần đầu tiên hắn sinh ra lòng trắc ẩn với cô.
Chẳng qua không thể ngờ, toàn bộ đều là giả dối, hắn tự xưng là có thể nhìn rõ lòng người nhất, vậy mà vẫn bị người lừa xoay mòng mòng.
Đẩy cửa phòng ra ngồi trên ghế, nhìn bầu trời âm u bên ngoài, hắn lại đột nhiên nhớ về mấy ngày ở Ngô Thành.
Dưới làn mưa trong nghĩa trang, cô khóc đến cạn kiệt sức lực, phải dựa vào hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác để xoa dịu nỗi thống khổ của cô, ở nhà cha mẹ nuôi mỗi ngày cô đều treo nụ cười tươi tắn, còn có một màn cô khóc đến ngất đi ở công ty…
Những thứ đó, tất cả cũng đều do cô tính kế hết sao?
Nhưng phần mộ là thật, nguồn gốc cái tên Triệu Ngu cũng là thật, toàn bộ nhà cha mẹ nuôi là thật, mà nỗi thống khổ của cô, cũng là thật.
Đến cùng cô là người thế nào? Làm người ta phải đau lòng như vậy, rồi cũng lại làm người ta phải phẫn hận như vậy.
Hạt mưa đánh trên cửa sổ phát ra tiếng lộp bộp, Tiết Trạm bực bội kéo cửa sổ lên, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Mới vừa cởi áo sơmi, di động của hắn đã vang lên, nhìn tên cuộc gọi hiện lên, hắn không khỏi thoáng sửng sốt.
Mẹ nuôi.
Đây là lần trước lúc ở Ngô Thành hắn lưu lại, bởi vì trực tiếp lưu “Chú dì” ở danh bạ sẽ không dễ phân biệt, hắn liền thuận tay lưu thành xưng hô này.
Cùng xưng hô giống như Triệu Ngu.
Do dự trong chốc lát, hắn vẫn tiếp nhận điện thoại: “Dì ạ.”
“Tiết Trạm à, Hi Hi có bên cạnh con không?”
Mí mắt không rõ tại sao mà nhảy lên một chút, Tiết Trạm nắm chặt di động, hỏi: “Sao vậy ạ?”
“Tối hôm qua dì gọi video qua cho con bé thì không có ai nhận, dì cho rằng con bé là vội vàng tăng ca hoặc là ngủ sớm nên để lại tin nhắn cho nó, nhưng cho tới hôm nay mà nó cũng chưa trả lời bác, bác lại gọi thêm một cuộc, nhưng điện thoại vẫn không có ai nhận, bác đang lo lắng không biết có phải nó đã xảy ra chuyện gì hay không.”
Nghĩ đến cảnh tượng lúc chia tay nhau ngày hôm qua, Tiết Trạm xuất thần đến mấy giây mới gượng cười an ủi, nói: “Dì đừng lo lắng, tối hôm qua cô ấy cùng bạn bè đi ra ngoài chơi quá khuya, chắc là hiện tại còn chưa tỉnh, chờ cô ấy tỉnh sẽ trả lời tin tức của dì. Dì cứ yên tâm, cô ấy đều đi cùng mấy người bạn đáng tin cậy, sẽ không có việc gì đâu.”
Sau khi cúp điện thoại, Tiết Trạm đứng ngẩn ra một hồi rồi mới tiếp tục cởi quần ra.
Cô là người phụ nữ lắm mưu đa kế như vậy, nội tâm so với người thường phải mạnh mẽ hơn nhiều, có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Nước ấm từ trên đầu đổ xuống, hắn dùng bàn tay gạt đi, xuyên thấu qua làn hơi nước mỏng manh, hắn tựa như lại thấy hình ảnh trong phòng tắm khách sạn ở Ngô Thành, cô quyến rũ gợi cảm đến mê người, nhưng cũng lại đã đứng trên bờ vực sụp đổ.
Nước vẫn còn chảy xuống rào rào, bên ngoài mơ hồ nghe thấy tiếng sấm truyền đến, Tiết Trạm đứng ngẩn ra một hồi lâu, cuối cùng vơ lấy khăn lông qua loa lau khô người, mặc quần áo vội đi xuống lầu.