Phần 137
Cánh tay vẫn hơi đau, Tiết Trạm nhẹ nhàng hít vào một hơi, chỉ cảm thấy cảnh tượng mười ngón tay đan chặt vào nhau của hai người trước mặt thật sự quá chói mắt.
Nhưng hình như, hiện tại đến ngay cả tư cách cảm thấy chói mắt hắn cũng không có.
Dừng một chút, hắn dứt khoát trực tiếp xoay người đi ra ngoài. Bác sĩ nói cánh tay hắn cần phải dưỡng thương ổn định, nhưng hình như hắn cũng chưa từng nghiêm túc tĩnh dưỡng, hiện tại đã ngày càng đau hơn, hắn hiện cũng đang ở bệnh viện, sẵn tiện đi tìm bác sĩ khám thử xem.
Khi đi tới cửa, hắn chợt dừng lại, xoay người nhìn về phía cô gái trên giường bệnh: “Triệu Ngu, về sau không cần phải vất vả tính toán như vậy nữa, em muốn làm gì, cứ nói thẳng với tôi.”
Triệu Ngu thoáng sửng sốt, ngước mắt lên nhìn Tiết Trạm, cả Thương Lục cũng quay đầu nhìn về phía hắn.
Tiết Trạm không nói thêm gì nữa, kéo cửa đi ra ngoài không quay đầu lại.
Chờ hắn trở về nhà lớn, thời gian ăn cơm trưa cũng vừa qua, đang định lên lầu đã bị ông nội Tiết bắt được tại chỗ: “Chuyện của Tiết Tử Ngang rốt cuộc là thế nào?”
Chuyện phát sinh mấy ngày nay, bao gồm cánh tay hắn bị thương đều luôn không dám để ông biết, hắn chỉ có thể lặng lẽ bỏ cánh tay phải vừa nãy vẫn còn phải đỡ bằng một tay khác xuống, bình tĩnh nói: “Chỉ là bị kích thích chút thôi, không có gì.”
“Kích thích gì tới mức nó phát bệnh như vậy hả? Hai chú cháu mấy người đến cùng là đang chơi trò gì?”
Ông Tiết còn muốn hỏi thêm, Tiết Trạm đã giành mở miệng trước: “Con đi xem nó thế nào.”
Mặc kệ ông ấy ở phía sau lầm bầm cái gì, Tiết Trạm đã đi thẳng lên lầu ba, nhưng vừa đến cửa phòng của mình, đã gặp một người cũng đang ở nhà, Lưu Linh.
Lưu Linh nhìn xuống cánh tay hắn, thấp giọng hỏi: “Có đỡ hơn không?”
Tiết Trạm gật đầu, liếc mắt nhìn sang phòng Tiết Tử Ngang: “Nó thế nào rồi?”
Lưu Linh vẻ mặt lo lắng: “Đã hạ sốt, nhưng vẫn không ăn không uống cũng không chịu nói lời nào.”
Tiết Trạm siết chặt nắm đấm, nói: “Tôi vào tâm sự với nó một chút.”
Trong phòng, Tiết Tử Ngang chỉ mặc chiếc áo ngủ lỏng lẻo, vẫn không nhúc nhích nằm trên giường lớn, cho dù Tiết Trạm đến gần, hắn cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Nhìn sắc mặt hắn tái nhợt với chiếc cằm đã mọc râu ria lún phún, Tiết Trạm thở dài một tiếng, ngồi xuống mép giường: “Tôi cũng chưa ăn cơm, cậu ngồi dậy ăn với tôi đi.”
Tiết Tử Ngang vẫn không có phản ứng gì như cũ, thậm chí cũng chưa ngước mắt liếc hắn lấy một cái.
Tiết Trạm nói: “Cậu nên hận tôi, là tôi tự cho mình là đúng, muốn dùng phương pháp của mình để làm cậu phải trưởng thành, cũng do tôi không khống chế được bản thân, để sự tình phát triển đến bước đường này.”
Tiết Tử Ngang vẫn không để ý đến hắn.
Hắn nâng cánh tay trái không bị thương lên, thay Tiết Tử Ngang kéo góc chăn rơi trên mặt đất, do dự một lát, lại mở miệng nói: “Cậu muốn hận tôi, vậy cứ hận đi, nhưng Triệu Ngu…”
Vừa nghe thấy cái tên này, Tiết Tử Ngang ở trên giường rốt cuộc cũng khẽ run run, đầu ngón tay siết chặt tấm chăn.
Tiết Trạm tiếp tục nói: “Triệu Ngu có nỗi khổ riêng, mấy năm nay cô ấy thật sự đã rất khó khăn, mọi việc Triệu Ngu làm cũng đều là bất đắc dĩ, cậu đừng trách cô ấy.”
Nhìn người trên giường vẫn không buồn để ý đến hắn, Tiết Trạm trầm mặc trong chốc lát, đứng dậy đi ra ngoài, vừa đến cửa lại nghe được giọng nói nghẹn ngào từ phía sau truyền đến: “Cô ấy làm sao?”
… Bạn đang đọc truyện Trở về tại nguồn: https://tuoinung.men/2024/07/truyen-sex-tro-ve.html
Ăn xong cơm trưa, Thương Lục còn có việc phải làm nên về công ty trước, Triệu Ngu ở trên giường bệnh ngủ trưa một lát, lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại mới phát hiện, mép giường lại đã có nhiều thêm một người.
Cô còn tưởng rằng là Thương Lục đã trở lại, chờ khi mở hai mắt ra thấy rõ là ai, cô không khỏi thấy kinh ngạc: “Tiết Tử Ngang?”
Tiết Tử Ngang đã không ngủ liên tiếp mấy ngày, hắn vừa nằm ghé vào mép giường đã không cẩn thận ngủ mất, nhưng vừa nghe được giọng cô Triệu Ngu, hắn lại ngay lập tức ngồi dậy.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người ngược lại đều nhất thời nghẹn lời, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không biết nên mở miệng nói gì nữa.
Thấy hắn còn tiều tụy hơn cả cô, Triệu Ngu hỏi: “Khỏi bệnh rồi?”
Tiết Tử Ngang gật đầu, dời mắt đi khỏi cô, im lặng một hồi lâu, hắn mới chỉ chỉ vào ngăn tủ: “Súp của dì Khương hầm, tôi thuận tiện mang tới một ít, em muốn uống không?”
Triệu Ngu lắc đầu: “Không hận tôi sao?”
Hắn không đáp, ánh mắt lại dừng trên bụng nhỏ của cô, vươn tay cách chăn nhẹ nhàng xoa lên: “Còn đau không?”
Triệu Ngu cười cười: “Đều là chuyện từ bao nhiêu năm trước, không còn đau từ lâu rồi.”
Hắn không nói gì nữa mà từ từ nằm xuống, đặt đầu lên mặt chăn đang phồng lên.
“Tiết Tử Ngang?” Triệu Ngu gọi mấy câu mà hắn cũng không trả lời, bèn dứt khoát không để ý đến hắn nữa, cô lấy điện thoại ra xem Wechat.
Mới vừa trả lời tin nhắn của Kỷ Tùy xong, lại cảm thấy người đang gục đầu trên bụng mình run rẩy, sau đó lại run thêm một cái nữa.
Triệu Ngu sững sờ, nhìn đầu tóc đen mềm mại của hắn: “Tiết Tử Ngang?”
Hắn không đáp, nhưng cô mơ hồ đã có thể đoán được: “Anh đang khóc sao?”
“Không có!” Giọng nói của hắn khàn khàn, bởi vì toàn bộ đầu đều vùi trong chăn, ngược lại làm tiếng nức nở nghe được càng rõ ràng.
Triệu Ngu ngây người mất một lúc mới lại trầm thấp cười ra tiếng: “Đây là bệnh viện, không phải anh ghét nhất mùi chăn bệnh viện sao? Còn đặt đầu lên chăn nữa, bẩn muốn chết.”
Tiết Tử Ngang không nói chuyện, hơn nửa ngày sau mới ngồi dậy, nhìn cô bằng đôi mắt đã hồng hồng: “Em coi trọng ai không tốt, lại đi coi trọng tên khốn Trang Diệp kia làm gì, hắn thì có gì tốt chứ?”
Thấy bộ dáng này của hắn, Triệu Ngu lại chỉ mỉm cười.
Kỳ thật nhìn từ góc độ khác mà nói, Tiết Tử Ngang cùng Trang Diệp rất giống nhau, đều là thiên chi kiêu tử sinh ra trong gia đình giàu có, tuổi tác ngang nhau, tính cách phóng khoáng, có đôi khi, cũng đơn thuần ấu trĩ giống nhau.
Chẳng qua, Tiết Tử Ngang là do từ nhỏ nhận hết mọi yêu thương nên kiêu căng, còn Trang Diệp nổi loạn lại là do gia đình không hạnh phúc.
Hơn nữa, Đường Hi cùng Từ Miểu cũng rất giống nhau, một mặt yêu đến đậm sâu, một mặt lại chỉ muốn lùi bước, nhưng đồng thời cũng luyến tiếc không buông bỏ được.
Kỳ thật nếu lúc trước Trang Diệc Tình đừng làm ra chuyện tuyệt tình đến vậy, đừng tạo thành cục diện không thể vãn hồi như thế, thì kết cục của Đường Hi cùng Trang Diệp, hẳn là cũng giống như Tiết Tử Ngang cùng Từ Miểu.
Cho dù không thể ở bên nhau, cho dù cả hai không còn yêu sâu đậm, nhưng ít ra, mỗi người đều còn mạnh khỏe.
Tự giễu mà cười, Triệu Ngu thấp giọng nói: “Cô ấy may mắn hơn tôi.”
Không chỉ có Từ Miểu may mắn hơn cô, mà Tiết Tử Ngang cũng may mắn hơn Trang Diệp, bởi vì chuyện Trang Diệp sắp nghênh đón, sẽ là cú sốc mà hắn vĩnh viễn không thể thừa nhận.
Nhìn thấy nước mắt trong mắt Triệu Ngu, Tiết Tử Ngang rút tờ khăn giấy đưa cho cô, hỏi: “Là Trang Diệc Tình cố ý sai người bắt bỏ, hay là…”
Triệu Ngu lắc đầu: “Không phải, lúc ấy tôi ngã xuống mất máu quá nhiều, nên không giữ nổi.”
“Vậy thì cũng là do cô ta hại em ngã xuống.”
Nhìn dáng vẻ hắn nghiến răng nắm chặt tay, Triệu Ngu chậm rãi nói: “Tiết Tử Ngang, người mà anh thích chỉ là một nhân vật tôi cố ý diễn trước mặt anh mà thôi, không phải Đường Hi, cũng không phải Triệu Ngu.”
Tiết Tử Ngang cúi đầu, không nói một lời.
Triệu Ngu mỉm cười: “Tôi biết, tôi có lỗi với anh, anh muốn hận tôi, muốn trả thù tôi thế nào cũng được, nhưng tôi cũng không có cách nào…”
Còn chưa nói xong, di động đã vang lên, cô cúi đầu thì nhìn, là một dãy số xa lạ.
Mới vừa ấn nghe, bên kia đã truyền đến một giọng nói khá quen tai: “Triệu tiểu thư phải không? Tôi là Lăng Kiến Uyên.”
“Lăng tổng có việc gì?”
“Tôi muốn hẹn cô gặp mặt nói chuyện một chút.”
Triệu Ngu cũng không thấy bất ngờ, chỉ nhàn nhạt nói: “Được thôi, thời gian và địa điểm, Lăng tổng cứ quyết định đi.”
Chờ cô cúp điện thoại, Tiết Tử Ngang mới hỏi: “Lăng Kiến Uyên?”
Triệu Ngu cười cười: “Anh cũng có thể đoán được?”
Tiết Tử Ngang trầm mặc một lát, yên lặng nhìn cô: “Anh đi cùng em.”