Phần 164
Bài “Hành khúc đám cưới”* trang trọng nghiêm túc còn đang vang lên, cô dâu mặc áo cưới hoa mỹ đứng dưới ánh đèn vẫn lộng lẫy rực rỡ lóa mắt như cũ. (*Wedding March)
Chỉ là giờ phút này, dưới khán đài đã sớm xôn xao cả lên.
Chú rể bỏ cô dâu mà đi ngay trong đám cưới, hơn nữa còn bỏ đi dưới ánh mắt của hơn một nghìn khách khứa, dưới tình huống vô số truyền thông đang phát sóng trực tiếp, không cần nghĩ cũng biết sẽ gây ra sóng to gió lớn đến thế nào.
Trong sự hỗn loạn đột ngột này, người đầu tiên phản ứng lại đương nhiên là người chủ trì kinh nghiệm phong phú. Cho nên hắn lập tức điều chỉnh mic, tận lực tìm một cái cớ hài hước cho việc chú rể rời đi.
Nhưng cho dù các tân khách không nhìn thấy ánh mắt Hứa Thừa Ngôn liếc nhìn cô dâu trước khi rời đi lạnh lẽo bao nhiêu, thì chỉ cần động tác kiên quyết quăng bó hoa này của hắn, cũng đã đủ nói lên thái độ của hắn đối với cô dâu vừa phẫn hận, cũng vừa chán ghét đến mức nào.
Cách rời đi như vậy, dù người chủ trì có khéo miệng bao nhiêu, lời nói ra cũng không hề thuyết phục.
Ngay sau đó, những lý do thoái thác tràn đầy xấu hổ kia của hắn bị Trang Diệc Tình ngắt lời.
Cô dâu vừa mới bị bỏ rơi này lại là người đầu tiên điều chỉnh tốt tâm trạng, cử chỉ ưu nhã, biểu tình bình tĩnh, nhưng ngữ khí lại lộ ra vẻ lạnh lẽo khó tả: “Cảm ơn các vị đã tới tham gia hôn lễ của tôi, phần tình nghĩa này, tôi và toàn bộ tập đoàn Lan Tỉ đều sẽ khắc ghi trong lòng, đáng tiếc tôi không biết nhìn người, đã cô phụ tâm ý của các vị. Nhưng hôm nay cũng không thể để các vị đi một chuyến vô ích, đêm nay coi như là tiệc rượu để tập đoàn Lan Tỉ chúng tôi gửi lời cảm ơn đến các vị, tôi sẽ cùng chư vị bằng hữu hưởng thụ bữa tối này.”
Nói đến đây, cô còn cố ý chào hỏi với người đang chụp ảnh và phát sóng trực tiếp: “Các vị bên truyền thông cũng vất vả rồi, cùng nhau ngồi xuống dùng cơm đi. Đương nhiên, cũng muốn nhờ mọi người chuyển lời cho Hứa Thừa Ngôn tiên sinh, từ hôm nay trở đi, Trang Diệc Tình tôi không còn quan hệ gì với hắn nữa, mong hắn tự mình bảo trọng.”
Phản ứng như vậy trong trường hợp này đương nhiên có thể coi là khéo léo nhất. Nếu mọi chuyện đã không thể vãn hồi, hiện tại điều duy nhất cô có thể làm chính là không hoang mang rối loạn khóc sướt mướt để thêm chuyện cười cho người ta.
Hai nhà Trang Hứa liên hôn vì lợi ích, lại không phải Trang gia bọn họ một hai phải trèo cao Hứa gia, hiện giờ Hứa gia làm cô và toàn bộ Trang gia mất mặt, cô chắc chắn không thể hạ thấp bản thân mà ngóng trông Hứa Thừa Ngôn hồi tâm chuyển ý.
Hơn nữa, biểu hiện thế này ngược lại có thể khiến Trang gia chiếm thế thượng phong trong dư luận, dù sao cũng là Hứa gia thất tín trước, cho dù vạch ra, cũng là Hứa gia nợ Trang gia.
Người của Hứa gia cũng thật sự bị biến cố này làm cho trở tay không kịp, một bên vội vã trấn an người Trang gia, một bên phái người đi tìm Hứa Thừa Ngôn, đáng tiếc Lư Bân đã đi theo hắn, cả hai người đều không nghe điện thoại, không ai biết hắn đang đi đâu làm gì nữa.
Mà những lời này của Trang Diệc Tình, hiển nhiên đã tuyên bố hai nhà từ giờ một đao cắt đứt, thái độ người Trang gia lại cực kỳ ác liệt, cho dù là lỗi tại Hứa gia, nhưng họ cũng không thể hèn mọn tiếp nhận những lời chỉ trích quá phận của Trang gia như thế.
Cho nên cuối cùng, hai nhà rơi vào kết cục đường ai người nấy đi.
Các tân khách ngoài mặt thì hòa thuận vui vẻ, nói trời nói đất, kỳ thật trong thâm tâm, tất cả đều đang chú ý đến vở kịch cẩu huyết lại kích thích này.
Nhưng mà những người xem trò cười này cũng không chỉ có những khách khứa kia.
Chỉ cần lời châm chọc mỉa mai của mấy đứa con riêng Trang gia cũng đã đủ làm Trang Diệc Tình nổi trận lôi đình, nhưng lại không thể không tiếp tục duy trì hình tượng ưu nhã hào phóng.
“Em đi tìm Hứa Thừa Ngôn.” Trang Diệp đã sớm giận giữ, chỉ ước có thể đánh tên đàn ông hắn đã từng gọi mấy tiếng anh rể kia một trận, “Anh, anh ở lại với chị đi.”
Kỷ Tùy gật đầu. Thân phận của hắn ở Trang gia vô cùng xấu hổ, đương nhiên càng không thích hợp ra mặt giúp Trang Diệc Tình đòi công đạo.
Trang Diệc Tình tự có kiêu ngạo của bản thân, không có khả năng sau khi bị vứt bỏ một cách vô tình còn muốn dính chặt lấy chất vấn nguyên nhân, các trưởng bối lại vừa mới trở mặt với nhau, tuy rằng Trang gia không thể tiếp tục kết thân với Hứa gia, nhưng ngọn nguồn mọi chuyện vẫn muốn biết rõ ràng, để Trang Diệp đi gặp Hứa Thừa Ngôn là thích hợp nhất.
Bởi vì mang theo lửa giận, khi Trang Diệp rời khỏi bữa tiệc thì đi rất nhanh, cũng không có tâm tư nhìn người xung quanh, hắn vừa rẽ trên hành lang đã đụng phải một người.
“Xin lỗi.” Lời nói mới ra khỏi miệng, hắn cũng sửng sốt, “Tống Huyền?”
Tống Huyền cũng kinh ngạc nhìn hắn: “Trang Diệp? Sao cậu lại ở đây?”
Thấy hắn mặc lễ phục, Tống Huyền lại cười nói: “Cuối cùng cậu và Đường Hi cũng kết hôn rồi sao?”
Trang Diệp hơi kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng chuyện hắn và Đường Hi chia tay, Tống Huyền chắc chắn cũng biết mới đúng.
Cười khổ lắc đầu, hắn đáp: “Không phải. Cậu cũng tới tham gia hôn lễ sao?”
Tống Huyền gật đầu, vẻ mặt hâm mộ nhìn hắn: “Vậy cậu và Đường Hi cũng quá nhanh đi? Còn kết hôn rồi? Tôi từ sau khi chia tay với Ngu Cẩn cũng không còn liên hệ với Đường Hi nữa, nói không chừng bây giờ cô ấy đã làm mẹ rồi.”
Trang Diệp lại không khỏi ngạc nhiên lần nữa: “Cậu và Ngu Cẩn cũng đã chia tay?”
Hắn cùng Tống Huyền tuy rằng cùng trường cùng khoa, nhưng không cùng chuyên ngành, bình thường cũng không qua lại. Chỉ là vì khi đó Tống Huyền và Ngu Cẩn yêu xa, thỉnh thoảng Ngu Cẩn cũng tới Đông Hải, hắn liền bị Đường Hi kéo đi theo ba người họ cùng nhau ăn cơm.
Tuân theo nguyên tắc duy trì khoảng cách với bạn thân của bạn gái, hắn và Ngu Cẩn đến cả phương thức liên hệ của nhau cũng không biết, lại càng không cần phải nói tới Tống Huyền, vốn không trò chuyện với hắn được mấy câu.
Sau đó lại chia tay với Đường Hi trong không vui, hắn liền xóa bỏ mọi thứ liên quan tới Đường Hi, càng chưa từng gặp lại Tống Huyền và Ngu Cẩn.
Hắn vốn tưởng rằng, hai người ngọt ngào như vậy hẳn là đã sớm kết hôn sinh con, không nghĩ tới lại cũng là kết cục như vậy.
“Cũng?” Tống Huyền nhanh chóng bắt được trọng điểm trong lời nói của hắn, “Cậu và Đường Hi cũng chia tay sao? Không thể nào, hai người rõ ràng… Là bởi vì mất đi đứa bé sao? Nhưng tôi nghe Ngu Cẩn nói, đó không phải là lỗi của Đường Hi, chẳng lẽ vì chuyện này mà cậu…”
Trang Diệp như bị đánh một đòn nặng nề, ngơ ngác nhìn hắn, run rẩy nói: “Đứa… Đứa bé nào cơ?”
Vẻ mặt Tống Huyền kinh ngạc, ngay sau đó lại như ý thức được điều gì, gượng cười lắc đầu: “Không… Không có gì, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Trang Diệp vội túm chặt lấy tay hắn: “Nói rõ ràng! Đứa bé nào? Cậu nói… Hi Hi cô ấy… Cô ấy từng có con…”
Tống Huyền lúng túng ngẩn ngơ mất một hồi, lúc này mới gật đầu: “Ừ, Ngu Cẩn nói với tôi, hình như là thời điểm vừa bắt đầu kỳ II năm tư đại học, cô ấy nói phải về thăm Đường Hi vì Đường Hi đã mang thai. Lúc đó tôi và cô ấy cãi nhau đến chia tay nên cũng không có tâm tư chú ý, sau đó lại còn cãi nhau một trận nữa qua điện thoại, lúc tâm tình Ngu Cẩn suy sụp đã nói một câu, nói rằng đứa bé mất rồi, nói Đường Hi rõ ràng không có lỗi, tại sao phải chịu khổ như vậy. Tôi còn tưởng rằng cậu trách Đường Hi không cẩn thận làm mất đứa bé của hai người nên mới chia tay với cô ấy. Nhưng không phải Ngu Cẩn đã nói chị gái cậu hứa hẹn sẽ cho Đường Hi một số tiền lớn để cô ấy ra nước ngoài chữa trị sao? Tôi cho rằng lúc đó hai người cũng đã làm hòa, sao cuối cùng lại vẫn…”
“Đứa bé…” Trang Diệp chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, toàn bộ cơ thể đều như lung lay sắp đổ, “Không phải… Không phải… Sai rồi… Là tôi sai rồi…”
Tống Huyền vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn: “Không sao chứ? Cậu… Cậu và Đường Hi, rốt cuộc sao lại thành thế này?”
Sắc mặt Trang Diệp đã trắng bệch, đôi môi run rẩy hồi lâu đột nhiên nở ra một nụ cười tự giễu: “Tai sao tôi lại không nghĩ tới chuyện này? Tại sao… Chị tôi lại phải làm thế? Tại sao phải đối xử với tôi như vậy?”
“Trang Diệp.” Tống Huyền gắt gao túm cánh tay hắn, “Cậu làm sao vậy?”
Mờ mịt ngẩng đầu nhìn lại Tống Huyền, Trang Diệp đột nhiên tránh ra khỏi tay hắn, nghiêng ngả lảo đảo tiến về phía bữa tiệc, nhưng đi được vài bước, lại bỗng dừng lại.
Cho dù hiện tại hắn có đi chất vấn thì có thể hỏi được kết quả sao? Nhiều năm như vậy, đến cả Đường Hi ở đâu hắn cũng không biết, hắn không có chứng cứ gì, chị sẽ thừa nhận sao?
Sẽ thừa nhận là chị đã buộc Đường Hi bỏ đi đứa bé? Buộc Đường Hi chia tay với hắn? Thậm chí… Cả tiết mục bắt gian kia, cũng là một tay chị ấy an bài?
Khó trách mọi việc lại trùng hợp đến vậy, tự nhiên hắn bị gọi về nước, vừa về nước đã bắt gặp một màn kia.
Nhưng lúc ấy tại sao hắn không nghĩ tới? Tại sao không nghĩ tới Đường Hi cũng có nỗi khổ riêng chứ?
Nhưng, người kia là chị gái ruột của hắn, là người từ nhỏ đến lớn vẫn luôn bảo vệ hắn, cưng chiều hắn, là người đối xử tốt nhất với hắn trên đời, là người đã chính miệng hứa rằng sẽ tổ chức một hôn lễ long trọng cho hắn và Đường Hi, hắn sao lại có thể hoài nghi chị được?
“Tống Huyền!” Trang Diệp bỗng chốc xoay người vọt trở về, “Cậu có biết hiện tại Hi Hi ở đâu không? Đúng, cậu không biết, vậy cậu có biết Ngu Cẩn ở đâu không? Còn nữa, quê quán của Ngu Cẩn ở đâu?”
Tống Huyền nói: “Tôi cũng không biết hai người họ ở đâu, quê cả hai ở Ngô Thành, không phải cậu đã biết sao?”
“Tôi muốn hỏi là cụ thể ở đâu? Khu nào? Phố nào? Hoặc là…”
Tống Huyền lắc đầu: “Tôi và Ngu Cẩn không phải cũng giống hai người sao? Đều yêu đương giấu người nhà, lại chưa từng tới nhà cô ấy thì sao có thể biết địa chỉ cụ thể được? Nhưng mà hình như tôi từng nghe bạn cùng phòng của Đường Hi nói, sau đó cô ấy đã luôn ở Mỹ, tôi còn tưởng rằng cậu cũng ở Mỹ.”
“Đúng rồi, bạn cùng phòng với cô ấy!” Vẻ mặt Trang Diệp lập tức bừng lên, “Bạn cùng phòng của cô ấy học cùng lớp với cậu, cậu chắc chắn sẽ biết phương thức liên hệ của họ, họ nhất định sẽ biết Hi Hi đang ở đâu.”
Tống Huyền lấy điện thoại ra: “Để tôi hỏi giúp cậu thử xem.”