Phần 172
Thời điểm biết được Lan Tỉ xảy ra chuyện, Kỷ Tùy cùng Trang Diệp mới vừa xuống máy bay.
Trong vòng hai ngày hai đêm, bọn họ đã đi tới đi lui một chuyến đến nước Mỹ, tuy nhiên, chuyến đi này lại không mang về bất kỳ kết quả gì.
Buổi chiều ngày hôm qua sau khi đến Mỹ, dựa theo địa chỉ Tống Huyền cho, Kỷ Tùy thuận lợi tìm được nơi ở của Trang Diệp, nhưng nơi đó đã không có người, mà khi hắn tìm thấy Trang Diệp, trạng thái của hắn lại cực kỳ không thích hợp.
… Hắn cứ thế một mình ôm đầu gối cuộn tròn trong đêm tối, ngơ ngác nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt trước mắt. Hắn như vậy, lại giống y hệt với người 4 năm trước sau khi tỉnh lại trong bệnh viện luôn trốn vào trong bóng tối.
“Anh, anh nói xem có phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không? Có phải chị của em… Chị của em biết em tới nơi này, nên lại cố tình đưa Hi Hi đi không? Không thể nào, chị của em không phải loại người như vậy… Không đúng, Tống Huyền đã nói là chị của em làm thế, sao chị ấy có thể làm thế được? Sao chị ấy có thể làm như vậy? Sao có thể…”
Kỷ Tùy vẫn biết Trang Diệp luôn phải điều trị tâm lý, bác sĩ tâm lý chẩn đoán phải cần tới 2 năm mới có thể chữa khỏi cho chứng bệnh sợ hãi ánh sáng, thích ở trong bóng tối của hắn, bọn họ vốn cho rằng bệnh tình của hắn đã chuyển biến tốt đẹp hơn, nhưng không thể ngờ…
Mấy năm trước, Trang gia lo lắng Trang Diệp sẽ tự sát, còn cố ý giám sát hắn cực kỳ chặt chẽ, khi thấy hắn bệnh nặng đến mức ăn nói lung tung, trong đầu Kỷ Tùy thế nhưng hiện lên một ý niệm thật đáng sợ, tiếp tục tồn tại đối với Trang Diệp, có phải là càng thống khổ hơn hay không?
“Bíp!” Tiếng còi xe ở đằng sau vang lên không ngừng, nhìn đèn giao thông đã sớm chuyển sang màu xanh, Kỷ Tùy chỉ có thể buông di động tiếp tục lái xe về phía trước.
Trở lại Đông Hải, sau khi xuống máy bay hắn liền mở di động lên, cũng đến tận lúc này hắn mới biết, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi bọn họ rời đi, Lan Tỉ lại có thể xảy ra chuyện lớn như vậy.
Nhưng so với chuyện chạy về công ty xử lý công việc, điều quan trọng nhất đối với Trang Diệp bây giờ là trực tiếp đi chất vấn Trang Diệc Tình xem năm đó đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Bản thân Kỷ Tùy cũng rất muốn biết, người đã ngày càng trở nên xa lạ kia, rốt cuộc năm đó đã gây ra chuyện gì.
… Bạn đang đọc truyện Trở về tại nguồn: https://tuoinung.men/2024/07/truyen-sex-tro-ve.html
Lan Tỉ đã loạn cả lên, công ty vội vàng mở các cuộc họp để nhanh chóng đánh trả tin đồn trên mạng, đương nhiên, cũng vài có người còn định nhân cơ hội này để ngầm chia rẽ nội bộ.
Lúc Trang Diệp và Kỷ Tùy bước vào văn phòng của Trang Diệc Tình, Trang Trạch vẫn còn ở bên trong thương lượng điều gì đó với cô ta, sắc mặt hai chị em họ người nọ so với người kia còn khó coi hơn, chắc hẳn đã đàm phán thất bại.
Thấy hai người trở về, Trang Trạch có hơi kinh ngạc, nhưng hắn vẫn lễ phép chào: “Anh hai, anh Kỷ Tùy.”
Trang Diệp không thèm liếc hắn lấy một cái, chỉ đi thẳng tới bàn làm việc của Trang Diệc Tình.
Trang Trạch còn rất hiểu chuyện, cười gật đầu với hai người rồi “ngoan ngoãn” rời khỏi văn phòng, nhưng khi vừa quay người lại, nụ cười trên mặt hắn đã lập tức tắt ngúm, thay vào đó là vẻ khinh thường cùng phẫn nộ.
“Hai người về khi nào vậy? Đến cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, hai người có biết…” Trang Diệc Tình còn đang hung hăng định trách cứ cả hai, nhưng thấy dáng vẻ của Trang Diệp, cô ta lại sửng sốt hỏi, “Sao thế?”
“Chị.” Trang Diệp bình tĩnh nhìn cô ta, “Vì sao bốn năm trước Hi Hi lại lên giường với Lăng Kiến Vi?”
Biểu cảm Trang Diệc Tình tức khắc cứng người, nhưng cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại, nhàn nhạt nói: “Làm sao chị biết được?”
Dứt lời, cô ta lại ôn nhu vỗ vỗ vai hắn: “Trang Diệp, chị biết em vẫn luôn không cam lòng, em hận cô ta cũng là chuyện rất bình thường, nhưng hiện tại công ty đang xảy ra chuyện lớn như vậy, em phải hiểu cái gì quan trọng hơn, những chuyện tư đó để sau hẵng nói.”
Thấy cô ta định cầm văn kiện trên bàn rời đi, Trang Diệp vội bước tới chặn lại: “Bốn năm trước, có phải Hi Hi đã có thai hay không? Có phải chị bắt cô ấy phá không? Có phải chị bắt cô ấy lên giường với Lăng Kiến Vi rồi để em bắt quả tang hay không?”
Trang Diệc Tình rùng mình: “Em điên rồi à?”
Cô ta vừa định đ vòng qua hắn để ra ngoài, giọng hắn lại truyền tới từ phía sau: “Là chị, quả thật là chị, cậu ấy nói không sai.”
Trang Diệc Tình dừng bước, xoay người nhìn hắn, tức giận nói: “Ai nói cái gì vớ vẩn với em đấy? Trang Diệp, chị là chị ruột em, em không tin chị mà đi tin tưởng lời người ngoài nói hươu nói vượn sao? Niềm tin giữa chúng ta nhẽ mong manh đến thế sao? Một người ngoài tùy tiện châm ngòi vài câu mà em đã vội chạy tới chất vấn chị? Năm đó xảy gì chuyện gì, tự em biết rõ hơn ai hết là có liên quan gì đến chị không? Suốt bốn năm nay em cũng chưa từng nghi ngờ chuyện này, vậy mà giờ chỉ vì vài câu của người khác mà em đã…”
“Vì chị là người em tin tưởng nhất! Bởi vì lúc cả thế giới vứt bỏ em, chỉ có chị không vứt bỏ em mà thôi, bởi vì đối với em, sinh mạng của chị còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình, bởi vì em không tin chị sẽ làm như vậy với em, em có thể tìm hàng ngàn hàng vạn lý do từ chính mình, nhưng em tuyệt đối không thể… Nghi ngờ chị.”
Nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, Trang Diệp thấp giọng cười…
“Nhưng hiện tại, em lại đột nhiên hiểu ra một số chuyện, đến cả cha sinh mẹ đẻ cũng không quan tâm em, vậy chị của em… Sao mà khác được? Nếu… nếu chị thật sự quan tâm đến em, sao lại có thể… Đối xử với một người em cũng coi như sinh mạng của mình như thế? Sao chị lại có thể nhẫn tâm đến thế… Mấy năm nay, rốt cuộc chị đã coi em là gì? Chị có thật sự yêu thương đứa em trai này không? Hay em chỉ là một công cụ để tranh quyền tranh sủng ở Trang gia của chị?”
“Bốp!” Một bạt tai hung hăng rơi trên mặt hắn, chặn lại câu nói kế tiếp của hắn, cũng làm Kỷ Tùy đứng bên cạnh phải sững sờ.
Tay Trang Diệc Tình đều đã run rẩy, đôi mắt cô ta cũng đỏ lên nhìn chằm chằm hắn: “Mấy câu đó mà em cũng có thể nói ra, mấy năm nay, chị thật sự… Đã quá phí phạm tình thương với đứa em trai này rồi.”
Cái tát này quá nặng, vừa đi xuống đã lưu rõ vết hồng trên mặt hắn, nhưng hắn cũng chẳng động đậy gì, chỉ lẳng lặng nhìn lại cô ta: “Chị, Hi Hi ở đâu? Em xin chị, trả cô ấy lại cho em đi.”
Vì quá phẫn nộ, Trang Diệc Tình phải kịch liệt thở dốc mấy hơi mới lại lạnh lùng nhìn hắn: “Chị không biết em đang nói gì hết.”
Nói xong, cô ta lại xoay người nhìn sang Kỷ Tùy, nói: “Cảm xúc hiện tại của nó không ổn định, anh mau đưa nó tới chỗ bác sĩ Lạc đi.”
Nhưng Kỷ Tùy lại dùng một loại ánh mắt cực kỳ xa lạ nhìn cô ta: “Chị muốn bức chết cậu ấy nữa sao?”
“Cả anh mà cũng tin mấy lời đó…”
“Chị.” Trang Diệp quay đầu, khóe miệng lại đột nhiên cong lên, “Có phải chị cảm thấy Hi Hi không xứng với em không? Nhưng thật ra, là em không xứng với cô ấy, là em không xứng, vẫn luôn không xứng.”
Chậm rãi cất bước đi ra cửa, tiếng lẩm bẩm của hắn vẫn truyền đến từng lời một: “Trước khi gặp cô ấy, chị là mặt trời duy nhất trong cuộc sống của em, sau khi gặp được cô ấy, em cho rằng em đã có được hai mặt trời rồi, kết quả, em vẫn phải quay về Địa ngục, một khi đã vậy, thì tại sao lúc trước chị phải… Yêu thương em nhiều đến thế?”
Nhìn bóng lưng như một cái xác không hồn của hắn, Trang Diệc Tình tức giận siết chặt trong tay văn kiện, hàm răng cắn chặt lại, trong mắt cũng đã ngấn lệ.
Kỷ Tùy ngơ ngác nhìn cô ta, dừng một chút, hắn nói: “Tôi biết chị thật sự quan tâm đến cậu ấy. Nhưng tôi với cậu ấy cũng rất hiểu chị, nếu không phải do chị làm, thì vừa rồi chị sẽ không phản ứng như vậy.”
Trang Diệc Tình lạnh lùng nhìn hắn: “Tôi nói không phải là không phải.”
Kỷ Tùy cười tự giễu, đã không cần phải nhiều lời nữa, hắn cũng bèn xoay người đi mất.
Lúc hắn vừa tới cửa thì Diêu Khiêm cũng vừa chạy vào, hắn cũng không để ý, kết quả mới vừa đi khỏi được vài bước, hắn đã nghe được giọng của Diêu Khiêm truyền ra: “Trang tổng, tôi đã điều tra ra Triệu Ngu mà ngài cần rồi.”
Kỷ Tùy lập tức dừng bước lại, mặt mũi đột ngột biến sắc.
Diêu Khiêm vẫn tiếp tục nói: “Cô ta là người của Hoa Xán, từng là trợ lý của Tiết Tử Ngang và Tiết Trạm, nhưng cô ta đã từ chức, hiện tại chưa có ảnh chụp, chỉ có những tư liệu này thôi.”
Trang Diệc Tình nhận lấy tài liệu trong tay Diêu Khiêm, vừa định mở ra thì đã thấy Kỷ Tùy đi rồi còn quay lại, mặt mũi bừng bừng lửa giận: “Chị đã làm những chuyện như vậy với Đường Hi, hiện tại còn muốn dùng thủ đoạn như thế để đối phó với Triệu Ngu sao?”
Trang Diệc Tình bị hắn dọa đến khẽ giật mình.
Từ ngày đầu tiên hắn tới Trang gia cho đến tận giờ, hắn vẫn chưa từng tức giận với bất cứ ai, đừng nói là dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với cô ta.
Cô ta nhanh chóng phản ứng lại: “Người anh thích, chính Triệu Ngu này?”
Kỷ Tùy hơi siết tay, nhìn chằm chằm cô ta cảnh cáo: “Ân tình tôi nợ Trang gia, tôi sẽ trả, nhưng chuyện của tôi và Triệu Ngu, Trang gia không có tư cách can thiệp.”
Hắn ở Trang gia đã nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn kiên quyết đến thế.
Nhìn thấy dáng vẻ hiếm có này của hắn, Trang Diệc Tình bật cười, không thể tưởng tượng được nhìn hắn: “Anh và Triệu Ngu này sao?”
Như nghe được chuyện cười, cô ta lại càng cười lớn hơn, cười đến không dừng lại được: “Kỷ Tùy, tôi còn tưởng người anh coi trọng là mỹ nhân ôn nhu xinh đẹp thế nào, hóa ra, mắt nhìn người cho đến giờ của anh vẫn tệ như thế.”
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Kỷ Tùy, cô ta đột nhiên đưa tư liệu trong tay cho hắn:
“Anh biết Triệu Ngu là người thế nào không? Cô ta là nữ nhân của Hứa Thừa Ngôn, là người đã khiến Hứa Thừa Ngôn từ hôn ngay trước mặt mọi người, là người trở mặt thành thù với Trang gia, là đầu sỏ khiến Trang gia thê thảm đến mức này! Cô ta là vũ khí mà Tiết gia thả ra, còn anh thì sao? Tôi thật đúng là không ngờ, bọn họ sẽ coi cả anh là mục tiêu, hiện tại xem ra, chỉ có kẻ ngu như anh mới bị lừa. Thích sao? Yêu sao? Anh thực sự nghĩ trên thế giới này sẽ có thứ tình yêu thuần khiết như thế đang chờ đợi anh sao?”
Kỷ Tùy chỉ cảm thấy trước mắt chợt tối sầm lại, đầu hắn choáng váng, cơ thể bỗng mất trọng tâm, suýt nữa đã không thể đứng vững.