Phần 191
Vết thương đã chuyển biến khá hơn, Kỷ Tùy cả ngày ở trong phòng bệnh cũng không thoải mái, thừa dịp tiết trời khá tốt, Trang Diệp bèn đỡ hắn xuống đi dạo trong vườn hoa.
Tuy rằng không bị thương ở chân, nhưng nửa người trên vẫn không thể dùng sức, hắn đi lại vẫn cảm thấy mệt mỏi, Trang Diệp chỉ có thể cố gắng dìu lấy hắn.
Bệnh viện giữa trưa khá đông người, 2 người còn chưa đi tới cổng lớn đã nghe thấy một trận xôn xao, hắn chỉ nghĩ là có mấy người bệnh cùng phòng rủ nhau ra ngoài ăn cơm vừa trở về, bọn họ cũng không để ý, nhưng chưa được vài giây lại bỗng nghe được tiếng hét thê lương: “Tránh ra!”
Cảm thấy tiếng nói hơi quen, Kỷ Tùy không tự giác đưa mắt nhìn về sang bên kia, chỉ thấy một người đàn ông cả người đầy máu ôm theo một cô gái đi vào, đằng sau còn có mấy người mặc vest đen.
Đó là…
Hô hấp Kỷ Tùy như ngừng lại, hắn theo bản năng xông lên trước, nhưng động tác quá lớn lại khiến miệng vết thương bị đau, bên cạnh mất đi chỗ dựa, cả người hắn ngã xuống.
Ánh mắt trời chiếu xuống, đôi mắt cũng vừa đau nhức nóng hổi, trong tầm mắt mơ hồ, hắn định bò từ dưới đất lên, nhưng lại chẳng có chút sức lực nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiết Tử Ngang trượt chân ngã xuống, ngay cả cô gái trong ngực hắn cũng ngã xuống.
“Triệu Ngu…” Hắn chịu đựng lồng ngực đau nhức bò dậy, Kỷ Tùy đã thấy Trang Diệp đã đỡ cô gái trong lòng Tiết Tử Ngang lên, liều mạng chạy về phía phòng cấp cứu.
Vì tránh cho Triệu Ngu ngã bị thương, trong lúc ngã Tiết Tử Ngang theo bản năng xoay người, dùng chính mình lót ở dưới, khiến Triệu Ngu vẫn an toàn nằm trong lồng ngực hắn như cũ, nhưng mà từ lúc ôm cô một đường chạy đến tận lúc ngã, hắn đã dùng hết sức lực, giờ muốn đứng dậy, nhưng mà cả nửa ngày cũng không thể đứng nổi.
“Cô ấy còn uống thuốc…”
Nghe tiếng gào khóc run rẩy của Tiết Tử Ngang, nhìn máu tươi cùng nước mắt nhiễm hết cả gương mặt hắn, Kỷ Tùy chỉ cảm thấy miệng vết thương trong lồng ngực đau đến không thể thở nổi, giống như lục phủ ngũ tạng đều bị xé rách.
Tiếng cửa mở vừa vang lên, nhóm người đang chờ ngoài phòng cấp cứu vội ùa tới, nôn nóng vây quanh bác sĩ mới bước ra.
Cũng không biết chuyện như vậy đã lặp lại bao nhiêu lần, Kỷ Tùy mới dần cảm thấy chết lặng, toàn bộ cơ thể đều nặng như đeo chì, đầu hắn đau đến mức muốn nứt ra, ngay cả sức để ngước mắt lên nhìn bác sĩ một cái cũng không có.
Trong phòng cấp cứu có quá nhiều bệnh nhân, Triệu Ngu vừa mới vào không bao lâu, trừ phi là người không thể cứu nổi, chứ nếu không thì không thể nhanh đến thế.
Giờ khắc này, thậm chí hắn cũng không biết, cuối cùng là mình hy vọng bác sĩ cấp cứu cho Triệu Ngu sẽ đi ra thật sớm, hay hy vọng bọn họ đến tối mới ra nữa.
Cùng một bệnh viện, cùng một khu cấp cứu, nhưng mới ngắn ngủi mấy ngày, người nằm bên trong đã đổi từ hắn thành Triệu Ngu, mà mãi tới lúc này, vết thương trên vai cô vẫn chưa hoàn toàn khép lại.
Tiếng bước chân dồn dập tới gần, một giọng trầm thấp vang lên giữa khu vực chờ đợi yên tĩnh: “Anh bảo vệ cô ấy thế nào đấy…”
Hắn vốn định trút giận, nhưng khi thấy người kia ngẩng đầu lên, tất cả đều đột nhiên im bặt.
Tiết Trạm nhắm mắt, nỗ lực ổn định lại hô hấp gấp gáp của mình, bình tĩnh nhẹ giọng hỏi: “Tình hình thế nào?”
Tiết Tử Ngang ngơ ngác nhìn hắn, cả người run lẩy bẩy, hắn không nói được gì, chỉ có những giọt nước mắt hòa lẫn máu tươi lăn xuống.
Tiết Trạm trước giờ còn chưa từng thấy Tiết Tử Ngang tuyệt vọng đến vậy, cho dù là lần trước đưa Triệu Ngu đến bệnh viện, dù cho lần này hắn cũng một thân đầy máu như lúc đó, nhưng lần trước, bọn họ cũng không tuyệt vọng đến như vậy, vì họ biết Triệu Ngu sẽ không dễ dàng để mình chết.
Nhưng lần này, cô thật sự không muốn sống nữa rồi.
Cửa phòng đang khép chặt lại kẽo kẹt mở ra, Tiết Trạm nhanh chóng vọt tới, nhưng hắn lại phát hiện bác sĩ đang đi về phía nhóm người nhà khác.
Tiếng hoan hô, lời cảm tạ, tiếng nức nở… Mọi âm thanh vui sướng của người khác lại càng làm nổi bật sự bất lực của họ thêm vô vọng.
Điện thoại trong túi không ngừng rung lên, Tiết Trạm vươn tay cầm lên, nhấn tắt máy.
Hắn biết hắn đột ngột rời khỏi cuộc họp quan trọng mới bắt đầu từ trưa sẽ khiến cho công ty hỗn loạn đến thế nào, nhưng hiện tại, hắn căn bản không thể quan tâm tới gì được nữa.
Gọi cho Tiết Tử Ngang thì không ai nghe, gọi cho Tiết Trạm thì bị báo tắt máy, lại gọi Trang Diệp thêm mấy lần như vẫn không có ai trả lời, Hứa Thừa Ngôn đành trầm giọng ra lệnh tài xế: “Nhanh lên.”
Nhưng đây đã là tốc độ nhanh nhất rồi, dù họ có nhanh đến mức vi phạm luật Giao thông thì khoảng cách từ Ngô Thành đến Đông Hải xa như vậy, không thể nói đến là đến ngay được.
Toàn thân đã toát mồ hôi lạnh ướt sũng, Hứa Thừa Ngôn tựa lưng vào ghế ngồi ngây ngốc hồi lâu rồi lại cầm di động lên, chuẩn bị gọi số người khác để hỏi.
Ngay lúc đó, điện thoại hắn vang lên, vừa thấy thông báo hiện ra hắn đã lập tức bấm nhận: “Còn chưa tới bệnh viện à?”
“Tôi tới rồi Hứa tổng, trong khu cấp cứu đang có hai vị Tiết tổng của Hoa Xán, vậy cô ấy hẳn vẫn đang được cấp cứu ở bên trong, ngài chờ một lát để tôi đi hỏi thử.”
Tiếng ồn ào đi qua, tuy không nghe được việc tra hỏi cụ thể, nhưng Hứa Thừa Ngôn lại nghe được giọng của một người đàn ông khác bên kia điện thoại: “Sao rồi?”
Hình như là Thương Lục.
Thương Lục sau khi nhận được điện thoại của vệ sĩ liền chạy thẳng từ công trường tới, hắn mặc một bộ âu phục phẳng phiu, trên đầu còn nón bảo hộ dính bụi, giày da mới tinh dính đầy bùn đất, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi hiện lên nét mệt mỏi, càng nhìn lại càng thấy chật vật không nói nên lời.
Tiết Trạm ngẩn người đứng trước cửa phòng cấp cứu, không nói một câu, Kỷ Tùy mặt mũi trắng bệch trầm mặc dựa vào hàng ghế, Tiết Tử Ngang ôm đầu gối ngồi dưới đất vẫn không nhúc nhích, cuối cùng là Trang Diệp cũng đang ngồi bệt dưới mặt đất, nói: “Bốn hộp thuốc, động mạch cũng… đứt vỡ…”
Lời này không để trả lời Thương Lục, nó chỉ giống như vài câu lẩm bẩm của Trang Diệp trong cơn suy sụp.
Tay phải dính đầy máu tươi không khống chế được mà run rẩy, ánh mắt hắn chậm rãi hạ xuống, lẳng lặng nhìn chính cổ tay của mình.
Động mạch ở sâu như vậy, rốt cuộc cô đã phải nhẫn tâm đến thế nào, dùng đến bao nhiêu sức mới có thể tạo ra vết thương lớn đến vậy?
Lúc tiếp nhận cô từ trong tay Tiết Tử Ngang, cổ tay đã được băng bó khẩn cấp của cô vẫn không ngừng chảy máu, nhiệt độ cơ thể còn thấp như vậy, nếu không phải còn cảm nhận được hơi ấm của máu thì hắn đã cho rằng, kia đã chỉ là một khối thi thể lạnh băng.
Hắn cho rằng cô làm đến thế đã là cực hạn, nhưng khi hắn nghe Tiết Tử Ngang nói cô còn uống thuốc, sau đó bác sĩ còn hỏi, Tiết Tử Ngang mới đứt quãng nhớ lại, rồi nói rằng hình như hắn thấy khoảng 4 hộp thuốc.
Uống hết 4 hộp thuốc, lại còn cắt đứt động mạch quyết tuyệt đến vậy, hắn không thể tưởng tượng nổi cô đã đau đớn đến thế nào, nhưng chính vì đau khổ trong nội tâm của cô còn hơn những thế này nhiều, nên cô mới có thể tự hành hạ bản thân không chút quan tâm như vậy.
“Không phải 4 hộp, là… 5 hộp…” Tiết Tử Ngang như đột nhiên nhớ tới điều gì, hắn cuộn tròn người bắt đầu run rẩy kịch liệt, “Năm hộp… Là năm hộp… Còn chảy rất nhiều máu, không thể cầm được…”
Thương Lục suy sụp dựa vào tường, hắn nhắm hai mắt gục đầu xuống, đôi tay gắt gao siết chặt.
Tiết Trạm ngồi xổm xuống bên cạnh Tiết Tử Ngang, đưa tay cầm bàn tay dính đầy máu của hắn, nhưng lại khiến hắn run lên kịch liệt hơn nữa: “Cô ấy lừa cháu… Lần nào cũng lừa cháu…”
Rõ là nói muốn ngủ trưa cơ mà, nhưng khi hắn đẩy cửa đi vào lại thấy một mảng đỏ đến chói mắt.
Bởi hắn lo lắng cô sẽ mãi nghĩ về điều đó trong lòng, hắn cùng Lăng Kiến Vi đã thay phiên nhau trông chừng cô suốt 24h, đặc biệt ngày đó sau khi nghe Kỷ Tùy hỏi trạng thái của cô ấy có gì khác lạ hay không, hắn càng không dám lơi lỏng, ngay cả buổi tối khi cô ngủ hắn cũng nằm bên cạnh.
Hắn chỉ nhân lúc cô ngủ đi ra pha ly cà phê để tỉnh táo hơn một chút, rõ ràng cô đã ngủ rất ngon, hoàn toàn không khác gì ngủ trưa như mọi hôm bình thường, rõ ràng cô còn hứa tối nay sẽ ăn lẩu với hắn, rồi mai cùng nhau đi gặp luật sư.
Thậm chí đến bây giờ hắn vẫn không hiểu, cô đã giấu mấy hộp thuốc và con dao đó ở đâu nữa.
Tiết Trạm nắm chặt lấy vai hắn: “Không thể trách cậu.”
Là bọn họ đã quá sơ suất, đều đã đoán được khả năng cô sẽ không muốn sống nữa, nhưng lại thật sự tin tưởng cô đang mong chờ kết quả phán quyết cuối cùng của Trang Diệc Tình.
Bọn họ đều cho rằng cô chắc chắn sẽ chờ được đến ngày đó, cô khổ tâm làm bao việc suốt mấy năm nay, còn không phải vì một ngày đó sao?
Bọn họ thậm chí đã thương lượng xong xuôi, chờ ngày đó qua đi sẽ cẩn thận để ý cô thế nào, sẽ không để cô làm ra chuyện gì điên rồ, nhưng họ không thể nghĩ tới, cô thậm chí còn chẳng muốn chờ tới ngày đó.
Là do đã quá mệt mỏi, quá đau đớn rồi nên không thể chờ nổi? Hay vì cô biết lúc đó bọn họ nhất định sẽ trông chừng cô chặt chẽ, cho nên cô mới tìm cơ hội để kết thúc tất cả nhanh đến thế?
Lúc trước họ đã nói với cô nhiều như vậy, vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, nhưng rốt cuộc cô vẫn không muốn sống sao?
Bàn tay yếu ớt rũ xuống, Hứa Thừa Ngôn mờ mịt nhìn cây cối lướt qua cửa sổ xe, trong đầu hắn không ngừng quanh quẩn câu nói của Trang Diệp và Tiết Tử Ngang.
Vỡ động mạch… 5 hộp thuốc…
Đó là cái dạng khổ sở đến cỡ nào, đau đớn và thống khổ đến cỡ nào?
Với cô mà nói, việc tồn tại còn đau đớn hay cả thế sao?
Không biết đã đợi bao lâu, cửa phòng cấp cứu lại bị mở ra, lúc này không chỉ có bác sĩ bước ra, mà cả Triệu Ngu trên giường bệnh cũng được đưa ra ngoài.
Thương Lục và Tiết Trạm lập tức vọt tới, Trang Diệp và Tiết Tử Ngang cũng đứng bật dậy, chỉ có Kỷ Tùy đang ngồi phải khó khăn lắm mới miễn cưỡng đứng dậy được nhìn từ xa.
“Động mạch ở cổ tay bệnh nhân đã bị đứt vỡ, giờ chuyển đến khoa phẫu thuật chỉnh hình để làm sạch rồi khâu lại vết thương.”
Mấy người đàn ông đều vội vã theo sau, Thương Lục hỏi: “Cô ấy đã qua khỏi nguy hiểm chưa?”
“Dấu hiệu sống tạm thời ổn định.”
Nghe thấy bảy chữ này, Lăng Kiến Vi đứng trong hành lang cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cả người lập tức mềm nhũn, trượt ngã xuống theo vách tường.