Phần 221
Kỷ Tùy vừa trở về chung cư, ngẩng đầu lên đã thấy Trang Diệp đang đứng chờ trước cửa.
Hắn hơi kinh ngạc, vội tới mở cửa để Trang Diệp đi vào: “Cậu tới lâu chưa?”
Trang Diệp nói: “Chưa, mới tới thôi.”
Đây vốn là nơi hắn rất quen thuộc, trước giờ khi tới nơi này đều không cần phải ngại ngùng, ngược lại hiện tại hắn giống như khách mới tới nhà lần đầu, quy quy củ củ mà ngồi xuống trên sofa.
“Vừa rồi anh đưa Hi… Đưa Triệu Ngu về à?”
Kỷ Tùy dừng mắt một chút, đáp: “Ừm”
Nói xong lại như muốn giải thích điều gì, hắn bổ sung thêm: “Hôm nay cô ấy không lái xe đến toà án, mà thời tiết rất lạnh, cho nên…”
“Em biết.” Trang Diệp đánh gãy lời nói của hắn, trên mặt vẫn treo nụ cười như cũ: “Cảm ơn.”
Nhất thời Kỷ Tùy cũng không rõ, không biết là cảm ơn việc mình tìm Triệu Ngu tới khuyên hắn, hay là cảm ơn mình đã nỗ lực giải thích rõ về mối quan hệ với Triệu Ngu.
“Anh.” Trang Diệp yên lặng nhìn hắn: “Anh yêu cô ấy phải không?”
Không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên hỏi chuyện này, Kỷ Tùy sửng sốt một chút, cúi đầu trầm mặc.
Ở trước mặt Trang Diệp, anh không biết nên trả lời thế nào. Đối mặt với nội tâm của chính mình, anh cũng không dám hoàn toàn xác định.
“Anh, chuyện của em với cô ấy, cùng mọi chuyện đã xảy ra không liên quan gì đến anh, mà bất kể có anh hay không, thì em với cô ấy…” Trang Diệp cúi đầu cười tự giễu: “Chuyện này không thể trách được người khác, càng không thể trách anh, nếu như anh không quên được thì dũng cảm đi tìm cô ấy đi, em cũng hy vọng, có người có thể chăm sóc tốt cho Triệu Ngu, nếu người kia là anh, em sẽ càng yên tâm hơn.”
Kỷ Tùy lẳng lặng nhìn hắn, như muốn nói lại thôi.
Trang Diệp cười nói: “Hơn nữa, anh biết em từ nhỏ đã rất kiêu ngạo mà, em không muốn bị người khác bố thí, anh bởi vì băn khoăn đến cảm nhận của em nên cứ kéo dài khoảng cách với cô ấy, không chỉ có không tôn trọng tình cảm của anh với cô ấy, mà còn vũ nhục cả em, em sẽ không vì vậy mà biết ơn anh, anh làm như vậy, em sẽ càng cảm thấy mình quá ti tiện.”
Trầm mặc một lúc lâu, Kỷ Tùy mới nói: “Cậu không cần nghĩ thế, cũng không hoàn toàn là vì cậu.”
Bởi vì người lúc trước anh yêu chính là một con người giả dối, là một Triệu Ngu hoàn toàn không tồn tại, mà hiện giờ, khi đối mặt với một Triệu Ngu chân thật, anh lại không thể phân biệt rõ ràng, đó có còn là tình yêu nữa hay không.
Dường như Trang Diệp cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng anh, nhếch môi mỉm cười: “Nếu không yêu Triệu Ngu, anh việc gì vẫn luôn chờ ở dưới để đưa cô ấy về? Nếu không yêu cô ấy, sao anh phải bí mật chạy tới Ngô thành để nhìn cô ấy chứ?”
Kỷ Tùy sững sờ, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Kỷ Tùy cho rằng mình đã che giấu rất tốt, không nghĩ tới hắn đã biết. Nhưng nếu có thể phát hiện anh đi Ngô thành, điều đó có nghĩa là Trang Diệp cũng từng đến đấy?
Trang Diệp gật đầu: “Em trùng hợp nhìn thấy xe của anh.”
“Anh chỉ là…” Lời giải thích vừa ra khỏi miệng, Kỷ Tùy bỗng dừng lại. Trang Diệp đã nói rõ ràng như vậy, đáp án cho câu hỏi cũng rất đơn giản, anh còn muốn giải thích gì nữa?
Cả hai trầm mặc thật lâu, Trang Diệp mới từ trên sofa đứng dậy: “Ngày mai, em sẽ tiếp tục đi gặp bác sĩ tâm lý, anh có thể yên tâm.”
Nhìn hắn đi tới cửa, Kỷ Tùy khẽ mấp máy, rồi lại không biết nên nói gì, nhưng thật ra Trang Diệp đã quay đầu lại nói: “Cảm ơn. Cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho em và Trang gia, anh vĩnh viễn… Đều là anh của em.”
Trận tuyết này không rơi suốt đêm, cũng không hình thành lớp tuyết thật dày, vào ngày hôm sau chỉ có thể nhìn thấy một lớp mỏng màu trắng phủ trên những hàng cây.
Đứng trên ban công nhìn bầu trời mù sương ở phía xa, Triệu Ngu trở lại bàn ăn ngồi xuống: “Trên đường cao tốc chắc không bị đóng băng, đợi chút nữa chúng ta mới rời đi, hay là chờ ăn xong cơm trưa mới đi?”
Cha mẹ nuôi nhìn nhau, mẹ nuôi nói: “Mẹ và cha con tự trở về là được, lần này con không cần đi cùng chúng ta đâu.”
Động tác rót sữa cho bọn họ thoáng chốc dừng lại, Triệu Ngu khó hiểu nhìn hai người: “Vì… Vì sao ạ?”
Thấy vẻ mặt lo lắng của Triệu Ngu, mẹ nuôi vội nắm lấy tay cô: “Đứa nhỏ ngốc, con đừng nghĩ nhiều, chúng ta không có ý gì khác, chỉ là muốn con bắt đầu cuộc sống của chính mình mà thôi.”
Triệu Ngu ngơ ngác nhìn hai người: “Không phải khoảng thời gian trước đó…”
“Hi Hi à.” Cha nuôi buông đũa xuống, thở dài một tiếng: “Con nói xem cha mẹ nuôi Tiểu Cẩn lớn lên, cố gắng kiếm tiền cho nó đi học nhiều năm như vậy, là để nó đi đến thành phố lớn học trong trường đại học tốt nhất, rồi là vì cái gì? Là muốn nó sau khi tốt nghiệp thì trở về giúp chúng ta trông tiệm cơm nhỏ kia, cả đời đều làm chút việc như vậy để sống sao?”
Đại khái đã hiểu rõ ý của cha nuôi, Triệu Ngu trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Nhưng con…”
“Con cũng như Tiểu Cẩn mà thôi.” Mẹ nuôi gắt gao nắm chặt tay cô: “Đều là con của chúng ta, cha mẹ đều hy vọng tương lai các con sẽ có cuộc sống ngày càng tốt hơn. Mẹ và cha nuôi con từ nông thôn lên Ngô thành, bày một sạp bán đồ ăn vất vả kiếm từng đồng từng cắc, rồi dần dần mới mở được một quán ăn nhỏ, mỗi ngày đều phải thức khuya dậy sớm, chỉ vì muốn để Tiểu Cẩn đi học, mẹ con thì một mình mang theo con bôn ba ngược xuôi, chịu nhiều khổ sở như vậy, nhưng vẫn cố gắng liều mạng kiếm tiền cho con đọc sách, chúng ta làm vậy là vì cái gì? Hiện tại Tiểu Cẩn đã không còn nữa, con là đứa con gái duy nhất của cha mẹ, chúng ta làm sao nỡ lòng trói buộc con cả đời ở bên, để con theo chúng ta sống qua ngày như vậy? Mẹ và cha nuôi của con xem như là người đã bước một chân xuống mộ, nửa đời sau vẫn chỉ muốn trải qua như trước kia, nhưng cuộc đời con còn rất dài, không thể cứ hao phí cùng chúng ta như thế.”
Bữa sáng trước mặt vẫn còn bay lên từng làn khói trắng, phả vào mặt Triệu Ngu hơi ướt át, còn hơi nóng, làm cho tầm mắt cô bỗng nhòe đi, thậm chí còn không phân biệt được những cái đó là vệt nước đọng lại, hay là nước mắt nữa.
Mẹ nuôi đưa tay vỗ vỗ vai cô:
“Con cái trưởng thành rồi luôn phải rời khỏi cha mẹ, nếu Tiểu Cẩn vẫn còn, cha mẹ cũng không thể để nó sống cùng chúng ta cả đời, con cũng vậy. Mẹ nuôi biết trong lòng con khó chịu, nhưng con còn có cuộc sống của chính mình, phải không? Nếu ở lại Đông Hải, con có thể có công việc tốt hơn, nơi này cũng có những người quan tâm con, mặc kệ là ai đi nữa, miễn là về sau có thể sống hạnh phúc cùng con là cha mẹ yên tâm rồi. Giờ chúng ta đều sống rất tốt, không cần con phải chăm sóc hai ông bà già này mỗi ngày, chỉ cần khi nào con có thời gian rảnh thì về thăm chúng ta, vậy là được.”
Bên ngoài đã không còn tuyết nữa, nhưng lại có cơn mưa nhỏ tí tách rơi, khiến cho bầu trời dường như trở nên âm u hơn.
Triệu Ngu ngồi bên cửa sổ phòng ngủ, lặng lẽ nhìn cả thành phố bị bao phủ trong cơn mưa bụi, bên tai không ngừng vang lên giọng nói, là những lời cha mẹ nuôi vừa nói, còn có thêm cả những đoạn ký ức vụn vặt xa xăm.
Tất nhiên cô hiểu cha mẹ nuôi có ý gì, sau khi biết sự thật đẫm máu đó, bọn họ vẫn dành cho cô sự bao dung và tình yêu vô hạn. Chỉ là, cô thật sự có thể sống như một người bình thường lần nữa sao?
Quay về trước khi mọi chuyện chưa phát sinh, giống như những người khác, mỗi ngày làm xong việc, cuối tuần hẹn dăm ba người bạn tốt vui vẻ ăn uống chơi bời, thỉnh thoảng giận dỗi, lười biếng, nhưng đa phần là hưởng thụ niềm vui hằng ngày trong cuộc sống.
Trời mưa rồi tạnh, tạnh rồi lại mưa, cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng cô cũng đứng dậy, mở máy tính lên tìm kiếm trang web thông báo tuyển dụng nhân sự.
Có lẽ, cô có thể thử xem.
Mà cô, cũng nhất định phải bước ra khỏi quá khứ.