Phần 227
Lại một cuối tuần nữa tới, Triệu Ngu trở về Ngô Thành, Tiết Trạm đi cùng cô.
Bây giờ thời gian của cô rất tự do, chưa chắc cứ phải cuối tuần mới về, nhưng Tiết Trạm đã nói đi cùng, nên cô chờ anh.
Lúc trước cha mẹ nuôi để cô về Đông Hải vì cảm thấy ở bên này cô có thể có công việc tốt hơn, hiện giờ cô dựa vào Thương Lục kinh doanh quán cà phê, nên thật ra dù có ở đâu cũng được, thậm chí hoàn toàn có thể về lại Ngô Thành, chỉ là trong lòng cô biết rõ, giữa cô và cha mẹ nuôi vẫn cần một khoảng cách nhất định.
Mà không hiểu sao, Tiết Trạm về cùng cô lại có thể làm cô càng an tâm hơn.
Sợ anh lái xe quá mệt, khi sắp tới khu dịch vụ*, cô nhẹ giọng nói: “Đi vào nghỉ ngơi một chút, để em lái cho.”
(* Kiểu trạm dừng chân nghỉ trên đường cao tốc, quốc lộ)
Anh không từ chối, xe nhanh chóng tới khu dịch vụ, sau khi tháo dây an toàn không xuống xe, Tiết Trạm còn hỏi cô: “Em nghĩ gì vậy?”
“Hửm?” Triệu Ngu hơi sửng sốt, muốn lắc đầu, nhưng đón nhận ánh mắt thâm thúy của anh lại chỉ có thể trầm mặc.
Từ trước đến giờ anh đều có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của cô, một câu này khẳng định đã sớm phát hiện lòng cô có chút không yên, chỉ là cô nên trả lời thế nào đây?
Nghĩ về nụ hôn sâu triền miên với Kỷ Tùy vào cuối tuần trước? Nghĩ tới Tiết Tử Ngang vừa nhắn tin hỏi han ân cần? Nghĩ về ngày mưa, chân Thương Lục chắc sẽ lại đau? Hay nghĩ đến sáng nay trước khi xuất phát, Lăng Kiến Vi còn chạy tới chung cư làm bữa sáng cho cô?
Suy nghĩ của cô hơi lộn xộn, cái gì cũng nghĩ, nhưng lại nghĩ không rõ được điều gì.
“Em đang lựa chọn?”
Câu nói của Tiết Trạm lại một lần nữa làm cô sửng sốt, sau đó cô theo bản lắc đầu.
Cô còn đang nỗ lực để cuộc sống của mình trở lại bình thường, cái gọi là lựa chọn, những thứ gọi là tình yêu, cô vẫn chưa thể lĩnh ngộ được, cũng ích kỷ không muốn để ý tới. Nhưng hiện tại càng ngày càng có nhiều người đang nhắc nhở cô, nên xử lý những quan hệ không minh bạch đó cho tốt, để khi cuộc sống của cô khôi phục lại bình thường, những mối quan hệ không bình thường này cũng sẽ khôi phục lại bình thường mà thôi.
“Không ai sánh nổi Thương Lục, phải không?” Anh không cảm xúc nhìn màn mưa trước xe, nhưng bàn tay lại chợt siết chặt tay lái, “Trong lòng em, hắn là đặc biệt nhất.”
Bằng không thì vì sao đồ của người khác thì không nhận, lại có thể nhận quán cà phê Thương Lục cho cô.
Anh cũng đã thay cô suy nghĩ rất nhiều, anh cũng có vô số thứ muốn cho cô, nhưng anh biết cô sẽ không chịu nhận, vậy mà Thương Lục lại là ngoại lệ.
Triệu Ngu nói: “Em không biết nữa.”
Cô thật sự không biết, cũng không chắc chắn.
Trầm mặc một hồi lâu, Tiết Trạm bỗng nhiên cúi đầu cười, có chút tự giễu, có chút ảo não.
Rõ ràng lúc trước khi biết cô một lòng muốn chết, hy vọng duy nhất của anh là cô có thể sống tiếp, dù không phải ở cùng anh cũng được, chỉ cần cô còn tồn tại.
Hiện giờ cô thật sự sống tiếp, trạng thái còn dần tốt đẹp hơn, anh chính ra nên thấy đủ mới đúng, nhưng dã tâm trong lòng lại không ngừng phát sinh, cứ cảm thấy còn chưa đủ, lại sợ hãi sẽ mất mát.
“Triệu Ngu.” Anh bình tĩnh nhìn cô, “Em đã biết đáp án của anh.”
Triệu Ngu đương nhiên nhớ rõ, cũng một ngày đó khi ở Ngô Thành, sau khi cùng cô trở về nhà, đi từng bước vượt qua chốn ác mộng kia, lúc chào tạm biệt cô, anh từng kiên định cầm tay cô, nói với cô rằng mình vĩnh viễn sẽ không buông tay.
Chỉ là, thật sự có thể vĩnh viễn tiếp tục như thế sao?
“Tiết Trạm…”
Hai chữ mới vừa ra khỏi miệng, anh đã nghiêng người đỡ lấy cơ thể cô, ghì lấy đầu cô hôn lên đôi môi.
Không giống với sự khẩn trương áp đảo của Kỷ Tùy trong mưa lần trước, anh chỉ dịu dàng khẽ mút một chút đã buông ra rất nhanh, sau đó cứ như vậy nhìn cô ở khoảng cách thật gần, đầu ngón tay nhẹ ve vuốt trên cằm và cánh môi cô.
Tiết Trạm nói: “Anh tất nhiên sợ Thương Lục rồi.”
Hơi thở nóng hổi khẽ phả trên mặt, nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, Triệu Ngu bỗng cảm thấy trái tim bỗng lỡ một nhịp.