Phần 228
Cùng giống như mấy lần trước, cha mẹ nuôi đã sớm chuẩn bị xong bữa trưa phong phú chờ bọn họ, vì Tiết Trạm đã gọi điện cho họ từ trước.
Ở phương diện này, anh luôn vô cùng cẩn thận săn sóc, vẫn luôn duy trì liên hệ với cha mẹ nuôi, quan tâm tới tình hình thể chất và tâm lý của bọn họ. Thậm chí Triệu Ngu còn cảm thấy, anh như đang thay cô làm tròn đạo hiếu.
Ăn xong cơm trưa, Triệu Ngu và mẹ nuôi tranh nhau rửa bát, không ngờ cuối cùng lại là Tiết Trạm vào phòng bếp, một mình ôm đồm tất cả việc nhà.
Triệu Ngu rất ít khi nhìn thấy anh như vậy, âu phục giày da dáng người thẳng tắp, cứ như vậy đeo tạp dề lưu loát làm việc nhà, vậy mà nhìn cũng không cảm thấy có gì sai sai, chỉ là thêm mấy phần khói lửa nhân gian hơn so với ngày thường.
“Đứa nhỏ này thật không tồi.” Nhìn bóng dáng bận rộn trong nhà bếp từ xa, mẹ nuôi mỉm cười thấp giọng khen, quay đầu lại nhìn Triệu Ngu, như muốn mở miệng hỏi cái gì, nhưng ngừng một chút, cuối cùng cái gì cũng chưa nói.
Triệu Ngu biết, từ lần trước đi Đông Hải nhìn thấy có nhiều đàn ông canh giữ bên giường bệnh của cô tới vậy, bọn họ cũng đã có rất nhiều nghi vấn, chỉ là lúc ấy không có tâm tình để ý tới những chuyện đó, mà hiện tại, bọn họ lại sợ mở miệng dò hỏi sẽ mang áp lực tới cho cô.
Kỳ thật họ không cần phải nói cô cũng hiểu, bọn họ vẫn hy vọng cô có thể giống như người bình thường, xây dựng gia đình, bình an hạnh phúc tới già.
Nhưng đồng thời bọn họ lại lo lắng, ngoài cảm giác áy náy, việc cô không thể sinh con cũng có thể sẽ trở thành trở ngại, đặc biệt đối phương còn là người ưu tú như Tiết Trạm.
“Con không thích trẻ con, nhà chúng con cũng không có tư tưởng cũ kỹ cần phải sinh con để nối dõi tông đường.”
Buổi chiều khi cùng mẹ nuôi nhặt rau, Triệu Ngu từ phòng bếp đi ra vừa vặn nghe được Tiết Trạm nói như vậy khi cùng cha nuôi xem tin tức. Nghĩ hẳn là cha nuôi nhân cơ hội ở cùng anh nên đang uyển chuyển nói chuyện dò hỏi.
Cô không nói chen vào, cầm đồ xong lại quay về bếp, mẹ nuôi vừa rửa rau vừa cười nói: “Mẹ và cha nuôi con chuẩn bị đổi xe, muốn mua chiếc đắt hơn thoải mái hơn một chút, vừa hay con và Tiết Trạm ở đây, hay là 2 đứa tư vấn giúp cha mẹ nhé? Cha mẹ còn muốn hỏi về vài tour du lịch, con thấy thế nào? Con nói đúng, giờ mẹ và cha nuôi con đều nên hưởng thụ cuộc sống một chút.”
Trố mắt một lát, Triệu Ngu cười: “Được ạ, đợi lát nữa để Tiết Trạm giúp cha mẹ chọn, anh ấy am hiểu về xe nhất.”
Cô biết, bọn họ muốn làm cô an tâm.
Sau khi tất cả chân tướng đã rõ ràng, bọn họ cũng đoán được 300 vạn kia không phải tiền bảo hiểm, mà là cô cố ý bồi thường cho họ.
Trước đây bọn họ vẫn luôn nhắc muốn đưa lại số tiền cho cô, nhưng giờ bọn họ không nói nữa, bọn họ lựa chọn dùng cách như vậy tiếp nhận bồi thường của cô, tiêu tiền của cô coi như để cô chuộc tội.
Có lẽ, thật sự cũng có thể coi như Triệu Ngu được trời cao thiên vị, tuy rằng đã từng hai bàn tay trắng, nhưng giờ còn có rất nhiều người thật sự yêu quý cô.
(#Sha: Bàn tay vàng nữ chính chứ sao…)
Cũng giống những lần trước, Tiết Trạm vẫn một mình ngủ trên sofa, khi Triệu Ngu dậy đi toilet, lại nghe được hắn khẽ nói: “Không ngủ được sao?”
Bước khẽ tới bật đèn trên tường, Triệu Ngu nhìn người đã ngồi dậy khỏi sofa: “Anh cũng không ngủ?”
Cảnh tượng như thế cực kỳ giống lúc Tiết Trạm đi theo cô tới đây lần đầu tiên, chỉ là khi ấy, anh vẫn còn chút nghi ngờ cô, mà cô ở trước mặt anh cũng là nửa thật nửa giả.
“Hi Hi.” Cũng giống như lúc đó, anh gọi tên này của cô theo thói quen, nhưng lần này còn nhẹ giọng thêm một câu, “Xin lỗi”.
Triệu Ngu cười: “Sao lại nói vậy với em?”
Anh vươn tay về phía cô, cô vô thức đi qua, bị anh dùng sức kéo ngã vào lòng.
Anh thấp giọng bên tai cô: “Hôm nay anh quá xúc động nên mới nói với em những lời đó, em không cần cảm thấy áp lực, còn nữa, những lời anh nói với cha nuôi chỉ là không muốn để bọn họ phải lo lắng, em đừng để trong lòng.”
Ngữ khí anh thật quá dịu dàng, thậm chí Triệu Ngu còn nghe ra được cảm giác thật dè dặt cẩn thận.
Đây không nên là anh, con người như anh vốn không phải hèn mọn như thế.
Nói xong lại ý thức được đã không còn tác dụng gì nữa, Tiết Trạm bất đắc dĩ cười, vươn tay giúp cô vuốt lại mấy sợi tóc rối, nhẹ nhàng nói: “Mau ngủ đi, đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ ngon.”
Cũng là một câu ngủ ngon đã từng nghe, nhưng Triệu Ngu lại có thể cảm nhận rõ ràng lần này không giống lần đầu tiên anh tới, khi đó giữa bọn họ rõ ràng còn có thứ gì đó ngăn cách, nhưng hiện tại, giữa bọn họ thật sự rất gần, giống như hai trái tim đã ở cùng một chỗ.
Cô ngẩng đầu, cằm khẽ chạm vào cằm, môi từ từ kề bên môi, cũng giống như anh đã làm ban ngày, cô nhẹ nhàng mút lấy:
“Ngủ ngon.”