Phần 39
Dưới tác dụng của cồn, Triệu Ngu chìm vào giấc ngủ rất nhanh, hơn nữa còn ngủ rất say.
Để tránh cho Kỷ Tùy dùng di động của mình liên hệ cho bạn bè, khi đi toilet ở quán bar, cô đã cố ý tắt máy, có điều trước khi tắt máy cũng đã đặt trước chuông báo thức.
7 giờ rưỡi bị chuông báo đánh thức, sờ đến di động mở máy, cô trình lên giấy xin nghỉ phép đột xuất một buổi sáng trên hệ thống xong, mới từ từ rời giường.
Kỷ Tùy hình như đang không ở, phòng khách không thấy bóng người, cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, Triệu Ngu cũng không thể tùy tiện đẩy ra các cửa phòng khác, chỉ có thể vào phòng tắm rửa mặt trước.
Bên trong được đặt khăn lông, bàn chải đánh răng cùng cốc hoàn toàn mới, hơn nữa đều đồ của đàn ông, nhìn thì có vẻ nơi này của hắn ngày thường cũng không có phụ nữ lui tới.
Cả người Triệu Ngu đều là mùi rượu, cô muốn tắm rửa một cái, nhưng cũng biết chỗ này không ổn, chỉ có thể cố chịu đựng.
Rửa mặt xong, cô trở lại phòng cho khách gỡ ga giường chăn mềm mà tối qua mình dùng ra, mới vừa ôm ra chuẩn bị bỏ vào máy giặt, liền thấy Kỷ Tùy vừa mở cửa trở về.
Hắn mặc đồ thể thao, thái dương còn đang chảy mồ hôi, vừa rồi hẳn là hắn đi tập thể dục buổi sáng.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều không khỏi có chút xấu hổ, cuối cùng vẫn là Kỷ Tùy mở miệng trước: “Cô dậy sớm vậy?”
Triệu Ngu cười: “Ngày thường đi làm tôi điều để chuông báo không tắt, nên đến giờ liền tỉnh.”
“Có vội đi làm không?”
“Tôi đã xin nghỉ rồi, buổi chiều mới đi.”
Nhìn thấy khăn trải giường trong tay cô, Kỷ Tùy nói: “Cái đó không cần giặt đâu, ngày thường cũng không có ai dùng.”
Triệu Ngu lộ vẻ rất khó xử: “Tất cả đều bị dính mùi rượu mất rồi, vẫn nên giặt qua thì hơn.”
Dừng một chút, cô lại hỏi: “Tối hôm qua… Có phải cô đã gây phiền toái cho anh rồi không?”
Nghĩ đến tối hôm qua cô ở trong ngực hắn cọ tới cọ lui làm cảnh xuân bị bại lộ, Kỷ Tùy mất tự nhiên dời ánh mắt, ho khan một tiếng: “Không, không phiền toái, vốn tôi muốn đưa cô về nhà, nhưng không biết cô ở tầng mấy, giờ đó chị Thi Vũ cũng đã ngủ, thành ra chỉ có thể đưa cô tới nơi này, cô đừng để ý.”
Bên tai hắn đã lại đỏ lựng lên.
Triệu Ngu không cấm được suy nghĩ, rốt cuộc đêm qua hắn đã giải quyết thế nào? Là chậm rãi chờ dục hỏa tan đi, hay là lặng lẽ tự an ủi?
“Hẳn là phải bảo anh đừng để ý mới đúng, đã mang lại nhiều phiền toái cho anh rồi.” Triệu Ngu chỉ chỉ vào khăn trải giường trong tay, lại chỉ sang phòng tắm, “Cái này, có thể dùng máy giặt bên trong giặt không?”
“Để tôi làm cho.” Kỷ Tùy tiến lên nhận lấy, đi vào phòng tắm ném đồ vào máy giặt, nói với Triệu Ngu ở bên ngoài, “Chờ một lát, tôi sẽ lập tức làm bữa sáng.”
Hắn mồ hôi đầy người, khẳng định là muốn nhanh chóng đi tắm rửa, thấy hắn về phòng lấy quần áo đi vào phòng tắm, Triệu Ngu tự giác đi ra phòng bếp, đeo lên tạp dề bắt đầu ra tay.
Kỷ Tùy cũng đi ra rất nhanh, chưa đầy một lát sau cũng đã tắm rửa thay xong quần áo.
Triệu Ngu làm mì trộn mỡ hành đơn giản, chiên hai quả trứng gà, khi hắn đi ra, trứng cũng vừa vặn ra khỏi nồi.
“Sợ anh cũng vội đi làm, nên tôi cũng tùy tiện làm một món, không biết có hợp khẩu vị của anh không.”
Kỷ Tùy vào phòng bếp giúp cô lấy bát, cười nói: “Ngửi có vẻ rất thơm.”
Hai người mặt đối mặt ngồi vào bàn ăn ăn bữa sáng, tuy rằng không khí so với vừa rồi đã tốt hơn, nhưng cũng chưa ai mở miệng nói chuyện.
Khi sắp ăn xong, điện thoại của Tiết Tử Ngang lại gọi tới, Triệu Ngu trực tiếp ấn nhận cuộc gọi trước mặt Kỷ Tùy.
Hẳn là nhìn thấy đơn xin nghỉ của cô trên hệ thống, nên Tiết Tử Ngang vừa mở miệng đã hỏi: “Bị ốm sao?”
“Không, chỉ là hơi đau đầu, muốn nghỉ một buổi sáng rồi lại đến.”
“Có phải tối qua lại không ngủ ngon hay không?”
“Không phải, vẫn ngủ ngon.”
“Hay là còn giận anh? Không muốn nhìn thấy anh?”
Triệu Ngu tự giễu mà cười: “Tôi có tư cách gì để giận anh chứ?”
Tiết Tử Ngang còn muốn nói gì nữa, Triệu Ngu đã lại ngắt lời trước: “Buổi chiều tôi tới công ty, chúng ta gặp mặt nói sau đi.”
Cô cúp điện thoại, sắc mặt đau thương, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm mặt bàn đến phát ngốc, Kỷ Tùy do dự mãi, mới mở miệng nói: “Nếu cảm thấy mệt mỏi như vậy, cô có từng cân nhắc… Rời khỏi hắn không?”
Triệu Ngu kinh ngạc nhìn lại hắn.
Kỷ Tùy cười cười: “Xin lỗi, là tôi đã xen vào việc người khác rồi.”
Triệu Ngu lắc đầu: “Anh có thể nói với tôi những lời này, tôi thực sự rất cảm kích.”
Nói đến đây, cô lại thở dài:
“Không phải tôi không nghĩ tới, kỳ thật, khi chúng tôi còn chưa ở bên nhau, tôi cũng đã nghĩ, tôi và hắn, không phải là người trong cùng một thế giới, nhưng hết lần này tới lần khác… Ai bảo tôi lại vẫn thích hắn chứ? Anh không biết lúc tôi mới vừa về nước, tới tổng bộ công ty, đã bị người hãm hại đến thế nào đâu. Chỉ bởi vì tôi không thân không thích, mấy người đó liền cảm thấy chính ra tôi phải nghèo rớt mùng tơi, chứ sao có thể mua xe mua nhà, chỗ tôi dựa vào chính là bị đàn ông bao dưỡng, ngay cả con gái cấp trên của tôi cũng chạy tới công ty đánh tôi, mắng tôi là đồ hồ ly tinh câu dẫn ba cô ta. Khi đó, tôi đã sắp suy sụp, là hắn kịp thời xuất hiện giúp tôi giải vây, cho tôi ấm áp. Từ nhỏ đến lớn, chẳng có mấy người chân chính đối tốt với tôi, hai người thực sự quan tâm đến tôi cũng đều đã rời khỏi thế giới này. Thế nên gặp được hắn, tôi cảm thấy thực may mắn, lại càng là luyến tiếc không muốn buông tay.”
“Tôi hiểu.” Kỷ Tùy cười, “Từ trước đến nay, tôi cũng giống thế.”
“Từ trước?” Triệu Ngu tò mò nhìn lại hắn, “Vậy hiện tại thì sao?”
“Hiện tại, tôi đang thử tự cứu mình.”
“Tự cứu?” Triệu Ngu như suy tư gì cười cười, “Chỉ mong tôi cũng có được quyết tâm và dũng khí để tự cứu mình như thế.”
Ăn xong bữa sáng, Kỷ Tùy nói muốn đưa cô trở về, Triệu Ngu tự nhiên ngượng ngùng sợ làm phiền hắn, nên tự mình gọi xe về chung cư, tắm rửa xong lại thu dọn một phen mới lại tới công ty.
Cô vừa ngồi xuống, Tiết Tử Ngang đã nhắn tin tới: [Vào văn phòng anh.]
Triệu Ngu tiến vào, cũng tự giác đóng cửa, đi đến trước bàn làm việc của Tiết Tử Ngang, bình tĩnh mà nhìn hắn.
Tiết Tử Ngang đứng dậy, sờ lên trán cô: “Không phát sốt, đầu còn đau không?”
Triệu Ngu lắc đầu.
Thấy trạng thái tinh thần của cô vẫn không tốt lắm, Tiết Tử Ngang chậm rãi kéo cô vào trong lòng, thấp giọng nói: “Đừng giận nữa, được không?”
Người đàn ông này, rất hiếm khi dùng loại ngữ khí này nói chuyện cùng người khác. Hắn có thể bỏ xuống mặt mũi xin lỗi cô, có thể dỗ dành cô như vậy, chỉ sợ cũng đã là giới hạn của hắn.
Triệu Ngu rất hiểu thế nào là phải biết điểm dừng, ủ rũ nói: “Vậy anh hứa với em, về sau đừng làm như vậy với em nữa. Tâm tình anh không tốt có thể nói chuyện với nhau, em sẽ cố gắng giúp anh, chọc anh vui vẻ, nhưng anh đừng làm như hôm trước nữa, như thế chỉ làm em cảm thấy, mình chỉ là công cụ anh dùng để phát tiết mà thôi.”
“Ừ, anh hứa với em.”
Triệu Ngu đưa tay ôm hắn, đấm đấm lên vai hắn làm nũng: “Anh có biết lúc ấy trông anh đáng sợ thế nào không? Ngày thường khi chúng ta làm, cho dù anh có tàn nhẫn thế nào, em cũng đều cảm giác được anh rất để ý cảm thụ của em. Nhưng ngày đó, em còn cho rằng anh không biết em là ai, thật sự đã bị anh dọa sợ.”
“Anh biết rồi, chỉ tại anh uống quá nhiều nên mất khống chế, là anh sai.” Hắn nhẹ nhàng vỗ về trên đầu cô, “Về sau sẽ không nữa, anh bảo đảm.”
Triệu Ngu rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn mà ôm hắn, co vào trong lòng hắn an tâm hưởng thụ sự ấm áp yên tĩnh khó có được.