Phần 72
Khi Triệu Ngu tỉnh lại trên giường đã là giữa trưa hôm sau.
Tất nhiên Hứa Thừa Ngôn không có khả năng ở lại qua đêm với cô ở khách sạn, nhưng tối qua trước khi hắn rời đi, bọn họ lại làm thêm hai lần.
Lần đầu tiên là cô chủ động sau khi tắm xong. Ban đầu là cô ở trên, sau lại biến thành hắn đè cô trên sàn nhà, hung hăng tiến vào từ phía sau.
Lần thứ hai là hắn chủ động ôm cô tới trước cửa sổ, đâm vào từ phía trước, ngậm lấy bộ ngực sữa của cô hết hút lại liếm.
Đại khái là thật sự bị lời cô nói kích thích, người đàn ông kia đã phát huy hai chữ “dũng mãnh” tới cực hạn. Ba lần làm tình đều vừa tàn nhẫn vừa kéo dài. Chờ tới khi hắn rời đi, Triệu Ngu ngay cả sức đi tắm thêm lần nữa cũng không còn.
Giờ tỉnh lại, vừa xốc lên chăn đã thấy trên người là đủ loại dấu vết trải rộng, chỗ riêng tư nhớp nháp không chịu nổi, sưng tấy đau nhức, ngay cả eo và hai chân cũng bủn rủn vô lực.
Tắm rửa xong nhìn lại thân hình trần trụi trong gương, Triệu Ngu lấy di động chụp hai bức cận cảnh dấu vết trên ngực gửi đi: [Hứa tổng quả nhiên “bảo đao chưa lão” nha]
Ảnh cô gửi cho hắn trước nay đều chưa từng lộ mặt, cũng chụp rất tinh tế, không hề để lộ ra những nơi quan trọng. Rốt cuộc loại cảm giác mập mờ, lộ mà như không này mới là khiêu khích gợi cảm nhất.
Chẳng bao lâu sau, Hứa Thừa Ngôn đã trả lời, vẫn là hai chữ vô cùng quen thuộc: [Dâm đãng]
Triệu Ngu nhắn lại: [Giả tạo.]
Hứa Thừa Ngôn đã gửi một tin nhắn khác lại: [Muốn cái nào]
Hắn gửi kèm một bức ảnh, là một gian hàng xa xỉ nào đó, đủ kiểu túi xách rực rỡ muôn màu.
Cho nên lúc trước hắn cũng ở cùng đàn bà như vậy sao? Tôi cung cấp vật chất, cô cung cấp thân thể.
Triệu Ngu: [Nếu tôi nói tôi muốn tất cả thì sao]
Hứa Thừa Ngôn trả lời bằng một cái mặt cười.
Triệu Ngu: [Hứa tổng đã mở miệng hỏi, vậy ý là chuẩn bị bao dưỡng tôi sao?]
Hứa Thừa Ngôn: [Nếu không thì sao? Gả vào hào môn à?]
Triệu Ngu: [Tôi nghĩ như vậy thật đó.]
Quả nhiên, cô lại nhận được một cái mặt cười.
Triệu Ngu: [Mùng 3 đầu năm đã đi dạo trung tâm mua sắn, lại còn là khu dành cho nữ giới, không phải Hứa tổng đang đi cùng Hứa phu nhân tương lai đấy chứ.]
Hứa Thừa Ngôn: [Triệu tiểu thư “vượt rào”.]
A! Loại lý do thoái thác này dường như cũng rất quen thuộc, lúc trước Thương Lục cũng từng nói thế này.
Triệu Ngu: [Tôi không có hứng thú với túi xách, Hứa tổng vẫn là chuyển tiền mặt đi]
Hứa Thừa Ngôn chuyển khoản qua Wechat cho cô 2 vạn tệ.
Triệu Ngu: [Hứa tổng thiếu một số không à?]
Hứa Thừa Ngôn: [Cô không đáng giá]
Nói chuyện vẫn không khách khí trước sau như một.
Triệu Ngu cười nhạo, lưu loát ấn nhận, gửi tin qua: [Quả nhiên người càng có tiền càng keo kiệt.]
Hứa Thừa Ngôn: [Tôi chú ý tiền nào của nấy]
Triệu Ngu: [Cho nên nếu tôi chọn túi, thì là thanh toán theo tháng? Còn hiện tại chọn tiền, thì lại thanh toán theo lần à?]
Hứa Thừa Ngôn: [Cô có thể chọn lại.]
Triệu Ngu: [Vậy tôi chọn làm Hứa phu nhân.]
Lần này ngay cả icon mặt cười cô cũng không nhận được, đầu bên kia đã không thấy nhắn lại nữa.
Triệu Ngu cười lấy ra bộ quần áo dự phòng trong ngăn tủ, gọi cơm trưa vào phòng, vừa ăn vừa tính kế hoạch tiếp theo.
Ngoài hôm nay, Tết Âm Lịch cũng chỉ còn 3 ngày, cô không thể lãng phí.
Mở vòng bạn bè của Kỷ Tùy ra xem, vẫn không có gì hết, nhưng thật ra hai tiếng trước Thi Vũ đã đăng status, nhìn có vẻ là mang Cù Tư Tiêu đi nghĩa trang gặp cha.
Triệu Ngu để lại dòng an ủi ở dưới, lại mở ra giao diện chat với Kỷ Tùy, chủ động hỏi: [Anh cũng đi thăm cha Tiêu Tiêu à?]
Kỷ Tùy: [Ừ]
Triệu Ngu: [Đừng quá khổ sở, tôi nghĩ anh ấy sẽ không trách anh, chị Thi Vũ trước giờ cũng không trách anh.]
Kỷ Tùy: [Tôi hiểu, cảm ơn]
Sau đó Triệu Ngu cũng không nói gì thêm gì, một lát sau, vẫn là Kỷ Tùy chủ động hỏi trước: [Cô đã về?]
Triệu Ngu: [Ừ, hôm qua đã về rồi.]
Kỷ Tùy: [Ở nhà?]
Triệu Ngu: [Không, ở khách sạn]
Kỷ Tùy nhanh chóng phản ứng lại: [Hắn còn ở cửa nhà cô?]
Triệu Ngu: [Tôi cũng không rõ lắm, sau khi lừa hắn xuất viện tôi liền về quê, sợ hắn còn canh ở đó nên chỉ có thể tới khách sạn trước]
Kỷ Tùy: [Cô bị ốm à?]
Triệu Ngu: [Không có gì, chỉ hơi mệt mỏi chút thôi.]