Phần 11: Quyết định khó khăn
Ngày Chủ nhật, một ngày sau khi Hà Nhi nhận lệnh đình chỉ, nàng mở mắt trong căn phòng nhỏ của căn hộ mà nàng gọi là nhà. Ánh nắng mặt trời len lỏi qua rèm cửa, tạo ra những vệt sáng nhẹ nhàng trên bề mặt. Trong không gian yên bình đó, Hà Nhi nhận ra những gì xảy ra hôm qua không phải là mơ, tất cả đều là sự thật, bà Liên – mẹ nàng đã bị bắt về tội tham nhũng, còn nàng thì bị đình chỉ để điều tra nội bộ.
Hà Nhi bật điện thoại của mình lên, nàng đã tắt nó đi từ tối hôm qua khi về nhà. Một loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Thành Trung gửi đến cho nàng. Anh lo lắng, hỏi thăm tình hình Hà Nhi và cố gắng động viên nàng, nhưng bản thân Thành Trung đang cùng toàn sở cảnh sát ra quân đối phó với xã đoàn Vạn Phát nên anh tạm thời không thể đích thân đến gặp Hà Nhi trực tiếp.
Hà Nhi nhìn ra cửa sổ, cảm nhận sự sống sôi động của thành phố bên ngoài, nhưng đồng thời cũng nhận ra rằng cuộc sống của nàng bây giờ đã thay đổi hoàn toàn. Những suy nghĩ xoay quanh về tương lai, về tình hình của mẹ, về mối quan hệ với Thành Trung, và về bản thân nàng, Hà Nhi cảm thấy căng thẳng và phân vân. Nàng cần thời gian để suy nghĩ và định hình lại những quyết định tiếp theo của mình, nhưng cũng cảm thấy một nỗi buồn về việc không thể gặp gỡ và chia sẻ cùng Thành Trung trong thời điểm này.
Cuối cùng, Hà Nhi quyết định trải qua ngày hôm nay một cách tự lập, ôm những suy tư và lo âu của mình một cách riêng tư. Nàng chưa thể đối diện với Thành Trung và không muốn anh vì nàng mà bị phân tâm trong công việc. Thay vào đó, nàng quyết định tạm thời lắng nghe và xử lý những cảm xúc của mình một cách độc lập.
Sáng nay, Hà Nhi quyết định sẽ ghé qua trại tạm giam để xin được gặp mẹ nàng, từ lúc bà Liên bị bắt đến giờ nàng chưa có cơ hội gặp được mẹ.
Tuy nhiên, khi Hà Nhi đến nơi, những người ở trại tạm giam cho biết bà Liên đang trong diện cách ly đặc biệt và không được phép gặp gỡ bất kỳ ai, đặc biệt là người nhà. Những biện pháp này được thực hiện để tránh ảnh hưởng đến quá trình điều tra.
Hà Nhi cảm thấy thất vọng khi phải quay về mà không thể gặp được mẹ. Nàng chỉ dám hy vọng rằng mẹ vẫn giữ được sức khỏe trong hoàn cảnh khó khăn này.
Trên đường về nhà, Hà Nhi quan sát thấy rất nhiều xe cảnh sát di chuyển trên đường, nàng nhận ra đó là những đồng đội của mình, họ đều đang tất bật ra quân hòng đối phó với Vạn Phát, trong khi đó nàng lại không thể giúp được gì. Một nỗi buồn lặng lẽ trỗi dậy trong lòng, nhưng Hà Nhi cũng biết rằng nàng không thể thay đổi hoàn cảnh hiện tại.
Khi về đến trước nhà, ánh mắt của Hà Nhi bỗng không ngớt chú ý vào chiếc xe đậu trước cửa – một dấu hiệu không bình thường vì trước giờ không ai đậu xe ở khu vực này. Hà Nhi bước nhanh về phía cửa chính, trước khi nàng kịp nhận biết được gì, một hình bóng bước ra từ chiếc xe và tiếp cận nàng…
“Xin chào, Hà Nhi!”
Tiếng nói trầm ấm kèm theo sự bất ngờ khiến Hà Nhi giật mình. Nàng nhìn chằm chằm vào người đứng trước mặt, hai mắt mở to và miệng nàng mở ra một cách kinh ngạc.
“Tư lệnh Nguyễn Duy Kiên?”
Nàng nhận ra người đó là một trong những tượng đài của lực lượng cảnh sát, Thiếu tướng Nguyễn Duy Kiên, Phó tư lệnh của Bộ tư lệnh cảnh sát cơ động, một người không gặp dễ dàng trong cuộc sống hàng ngày.
“Ngài… sao ngài lại ở đây?”
“Chúng ta vào trong nhà rồi hãy nói!”, Tư lệnh Kiên đề nghị, giọng nói của ông truyền đạt sự mạnh mẽ, quyết đoán.
“Dạ vâng.”
Hà Nhi nhanh chóng mời tư lệnh Kiên vào nhà, ánh mắt nàng lấp lánh trong sự hồi hộp và thắc mắc. Nàng tự hỏi không biết điều gì lại mang đường đường một phó tư lệnh đến trước cửa nhà nàng, là vì chuyện của mẹ nàng hay chuyện bị đình chỉ công tác?
Trong khi Hà Nhi đang đau đầu suy nghĩ về sự xuất hiện bất ngờ của Tư lệnh Kiên, nàng vẫn lịch sự mang nước ra mời ngài tư lệnh, “Mời ngài dùng nước.”, Hà Nhi lễ phép nói…
“Trương Ngọc Hà Nhi! Tốt nghiệp xuất sắc tại học viện cảnh sát nhân dân…” – Tư lệnh Kiên bỗng lên tiếng. “… trong quá trình học tập đã 4 lần được vinh danh là cá nhân xuất sắc của học viện, 4 lần đoạt giải nhất các cuộc thi đấu võ thuật dành cho nữ học viên.”
Tư lệnh Kiên nở nụ cười tự hào, ông nhìn Hà Nhi rồi tiếp tục, “… dù vừa tham gia công tác làm cảnh sát nhưng đã ngay lập tức lập công, bắt giữ thành công nhóm tội phạm quấy rối tình dục. Đó quả thật là một bản thành tích đáng tự hào đối với bất cứ người cảnh sát nào!”
Hà Nhi nghe tư lệnh kể lại chi tiết những trang lịch sử của mình với một cảm giác kinh ngạc và bất ngờ. Nàng không ngờ rằng Tư lệnh Kiên lại biết đến nhiều chi tiết như vậy về quá khứ và thành tích của mình. Một cảm giác tự hào xen lẫn với sự xúc động tràn đầy trong lòng Hà Nhi.
“Cảm ơn, ngài.” Hà Nhi cảm thấy khá ngượng ngùng trước sự chú ý và khen ngợi của Tư lệnh Kiên. “Tôi chỉ làm những gì tôi nghĩ là đúng trong từng tình huống mà thôi.”
“Tôi hiểu, Hà Nhi.” Tư lệnh Kiên nói tiếp, ánh mắt của ông trở nên nghiêm túc. “Nhưng tôi đến đây không chỉ để nói về quá khứ của em. Tôi biết hiện tại em đang bị tạm đình chỉ để điều tra nội bộ… cũng như chuyện mẹ của em…”
Tư lệnh dừng lại, quan sát sắc mặt của Hà Nhi. Sự im lặng trôi qua phòng, chỉ có âm thanh nhẹ nhàng của đồng hồ treo tường. Ánh mắt của Hà Nhi chứa đựng một biểu cảm phức tạp, hòa lẫn giữa sự lo lắng và hy vọng, nhưng cũng đầy kiên định. Nàng đang chờ nghe những gì Tư lệnh sẽ nói tiếp theo, những từ ngữ mà có thể thay đổi cuộc đời của mình.
“… Về tội danh tham nhũng của mẹ em, tôi không dám chắc kết quả cuối cùng sẽ như thế nào nhưng còn về chuyện điều tra nội bộ thì tôi tin với lý lịch của em, chưa đầy một tuần sau, em sẽ được quay lại để tiếp tục công việc ở sở cảnh sát…”
Những lời này mang lại cho Hà Nhi một chút bình yên và hy vọng trong bức tranh u ám của tình cảnh hiện tại.
“Nhưng… Tôi đến đây là vì một đề nghị khác.” – Tư lệnh Kiên nói tiếp, những câu nói tiếp theo của ông khiến Hà Nhi đứng ngồi không yên.
“Hà Nhi, em nghĩ sao về việc trở thành một cảnh sát ngầm, một ‘tay trong’ bên trong xã đoàn Vạn Phát!”
Câu hỏi của Tư lệnh Kiên như một cú sốc với Hà Nhi. Nàng cảm thấy trái tim mình đập mạnh, và ý nghĩ về việc tiếp xúc trực tiếp với thế giới ngầm đầy nguy hiểm khiến nàng bối rối và sợ hãi. Điều này là một quyết định lớn và không dễ dàng cho nàng.
“Cảnh sát ngầm? Tay trong? Nhưng tại sao lại là tôi?” Hà Nhi bối rối hỏi lại tư lệnh.
“Tôi hiểu sự bất ngờ của em,” Tư lệnh Kiên nói nhẹ nhàng, ánh mắt của ông đầy sự hiểu biết. “Nhưng như đã nói, chúng tôi cần một người có những phẩm chất đặc biệt như em. Trong thế giới này, không phải ai cũng có thể làm được công việc này. Và từ khi theo dõi em, tôi đã thấy những đặc điểm đó trong em. Đặc biệt nhất, vì em vừa trở thành cảnh sát chưa lâu, danh tính của em vẫn chưa được biết đến rộng rãi, việc thâm nhập vào thế giới của bọn tội phạm sẽ dễ dàng hơn.”
Hà Nhi cảm thấy lòng tin của mình dần được củng cố, nhưng vẫn còn nghi ngờ. “Nhưng… liệu có nguy hiểm không? Và… liệu tôi có đủ sức mạnh để đối phó với những tình huống khẩn cấp, những thách thức lớn?”
Tư lệnh Kiên gật đầu. “Tất nhiên, có nguy hiểm, rất nguy hiểm là đằng khác. Để trở thành một cảnh sát ngầm sống trong lòng bọn tội phạm thì luôn luôn phải có sự đánh đổi. Đó là sự đánh đổi về sự an toàn của bản thân, đánh đổi về các mối quan hệ xung quanh, thậm chí đánh đổi cả danh dự cá nhân. Ngoài ra, dù là trong thân phận cảnh sát ngầm nhưng lại không được cho bất kỳ ai biết, hoàn toàn vẫn có thể bị bắt giữ và xử lý theo chế tài của pháp luật khi phạm pháp…”
Những lời của tư lệnh làm Hà Nhi cảm thấy lung lay dữ dội, nàng thậm chí không biết mình có thể làm một cảnh sát giỏi hay chưa chứ đừng nói là làm cảnh sát ngầm với đầy cạm bẫy vây quanh… Sự bối rối khi phải ra quyết định ngay lập tức làm Hà Nhi không biết phải phản ứng như thế nào.
Tuy nhiên, Tư lệnh Kiên biết muốn Hà Nhi trả lời ông ngay lúc này là không thể. Vì thế, ông quyết định cho nàng thêm thời gian suy nghĩ: “Tôi biết nhất thời yêu cầu em đưa ra quyết định quan trọng như vậy là không thể. Tôi sẽ cho em thời gian suy nghĩ… và dù sau đó quyết định của em là như thế nào thì tôi cũng hoàn toàn tôn trọng. Chỉ có một điều tôi muốn nhắc nhở em là, đây là thông tin hoàn toàn tuyệt mật, em không được tiết lộ chuyện này với ai, dù quyết định của em là thế nào, chuyện này chỉ có tôi và em biết mà thôi.”
Hà Nhi nhìn nét mặt nghiêm trọng của tư lệnh, nàng biết sự quan trọng của sự việc lần này. Nàng gật đầu với ông ra hiệu nàng biết mình phải làm gì.
“Tốt! Vậy khi nào có quyết định của bản thân… Hãy gọi cho số điện thoại này… Tôi rất mong chờ câu trả lời của em!”
Tư lệnh Kiên sau đó rời đi, để lại Hà Nhi đứng đó, cảm thấy trái tim mình đang đập mạnh. Nàng nhìn xuống tấm danh thiếp mà Tư lệnh Kiên để lại, cảm thấy trách nhiệm nặng nề, nhưng cũng đầy phấn khích với cơ hội mới mẻ trước mắt.
… Bạn đang đọc truyện Nữ cảnh sát xinh đẹp tại nguồn: https://tuoinung.run/2024/05/truyen-18-nu-canh-sat-xinh-dep.html
Một tuần sau…
Hà Nhi trong bộ đồng phục xanh lá cây, tôn lên vẻ nghiêm túc và chuyên nghiệp của một nhân viên công vụ. Nàng xuất hiện tại trụ sở, chuẩn bị đón nhận kết quả sau một tuần điều tra nội bộ.
Bước đến phòng họp với tâm trạng bình tĩnh, Hà Nhi bắt gặp Thành Trung đứng trước cửa như chờ đợi nàng: “Sẽ không có chuyện gì đâu, anh chờ tin vui từ em!” – Thành Trung gửi lời động viên tới Hà Nhi.
Nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi Hà Nhi, nàng gật đầu cảm ơn anh trước khi nhanh chóng bước vào trong phòng. Đại tá Trực và hai thanh tra cao cấp đã sẵn sàng chờ đợi bên trong.
“Chúng ta bắt đầu thôi nào,” Đại tá Trực phát ngôn khi thấy Hà Nhi xuất hiện.
“Dạ, vâng!” Hà Nhi đáp lại lễ phép, ngồi xuống trước mặt ba người cấp trên, sẵn lòng để nghe kết quả.
Đại tá Trực đứng dậy với vẻ mặt uy nghiêm bắt đầu đọc kết quả cho Hà Nhi, ông bắt đầu: “Trung úy Trương Ngọc Hà Nhi, một người đã tốt nghiệp với thành tích xuất sắc từ học viện cảnh sát. Ngay sau khi gia nhập lực lượng cảnh sát, trung úy đã nhanh chóng chứng minh được khả năng của mình bằng việc truy bắt thành công một nhóm tội phạm nguy hiểm. Điều này đã thu hút sự chú ý và đánh giá cao từ cấp trên, đặc biệt là Đại úy Thành Trung, người không ngần ngại công nhận năng lực và tài năng của trung úy. Những thành tựu này không chỉ là minh chứng cho sự tiềm năng của trung úy mà còn là sự khẳng định về tinh thần làm việc và sự cam kết của trung úy, được cả cấp trên và đồng nghiệp đánh giá cao.”
Hà Nhi nét mặt có chút tự hào khi nghe những lời nói từ Đại tá Trực…
“Tuy nhiên… Xét thấy hành động sai phạm của trung úy là đặc biệt nghiêm trọng, việc lạm dụng chức quyền cảnh sát để gây tổn hại đến người dân, dù người đó là ai đi chăng nữa là không thể chấp nhận được. Hành động của trung úy đã gây ảnh hưởng nặng nề tới chiến dịch đặc biệt của ngành, cũng như ảnh hưởng tới hình ảnh của người công an, cảnh sát trong mắt người dân. Ngoài ra, xét thấy mối quan hệ của trung úy với mẹ mình là bà Trương Ngọc Liên, người đã bị buộc tội nhận hối lộ, cũng có thể ảnh hưởng đến hành động sau này trong khi thực hiện nhiệm vụ…”
Đại tá Trực ngưng lại, sau đó đọc tuyên bố cuối cùng một cách chắc chắn: “Và sau khi xem xét tất cả khía cạnh của sự việc, ban thanh tra quyết định sẽ đình chỉ hoàn toàn các chức vụ của đồng chí Trương Ngọc Hà Nhi. Kể từ hôm nay, đồng chí không còn là một người cảnh sát nữa.”
Sau khi nghe xong quyết định từ phía Đại tá, Hà Nhi bình tĩnh tiếp nhận điều đó. Nàng từ từ đứng dậy, cúi đầu chào những người trước mặt lần cuối, biểu hiện sự tôn trọng và trang trọng, trước khi quay đầu bước ra khỏi cửa mà không nói một lời. Ánh mắt của nàng trầm lắng và sâu xa, thể hiện sự chấp nhận và sẵn lòng đối mặt với những thách thức mới phía trước.
Bước ra khỏi cửa, Thành Trung vẫn đợi bên ngoài. “Nhi! Kết quả thế nào?” Anh hỏi với ánh mắt trông đợi.
Hà Nhi nhìn Thành Trung với ánh mắt biết ơn, nàng nhẹ nhàng lắc đầu rồi bước qua anh. Một cảm giác nhói đau trong lòng khiến Hà Nhi cảm nhận rõ hơn bao giờ hết, nàng biết là kể từ ngày hôm nay, nàng sẽ không thể sát cánh cùng anh được nữa…
Thành Trung cảm thấy trời đất tối mù, tim anh thắt lại, đến khi Hà Nhi đã bước đi mà anh vẫn không tin vào sự thật trước mắt. Thành Trung vội vàng bước vào phòng họp để hỏi rõ Đại tá Trực về kết quả của Hà Nhi, anh mong rằng có tia hy vọng nhỏ nhoi nào đó có thể đảo ngược được quyết định lần này. Nhưng kết quả đã được đưa ra, không gì có thể thay đổi được, kể cả Thành Trung.
Hà Nhi bước ra khỏi trụ sở cảnh sát, nàng quay đầu nhìn lại nơi này lần cuối, ánh mắt ánh lên vẻ quyết tâm. Hôm nay, nàng chính thức rủ bỏ đi lớp đồng phục đầy oai nghiêm và đầy tự hào để bước vào một con đường vô cùng khó khăn và thử thách phía trước. Hà Nhi nhớ lại quyết định của mình vào 3 ngày trước…
… Bạn đang đọc truyện Nữ cảnh sát xinh đẹp tại nguồn: https://tuoinung.run/2024/05/truyen-18-nu-canh-sat-xinh-dep.html
Ngày thứ năm…
3 ngày trước khi Hà Nhi không còn là cảnh sát…
Hà Nhi sau khi nhiều ngày suy nghĩ về đề nghị của Tư lệnh Kiên, nàng vẫn chưa thể đưa ra quyết định cho bản thân mình. Nàng lo sợ mình sẽ không đủ mạnh mẽ và kiên cường để làm được một người cảnh sát ngầm mà vây quanh lúc nào cũng là kẻ địch. Nàng đã nhiều lần muốn kể cho Thành Trung biết và xin lời khuyên từ anh, nhưng sau nhiều lần định gọi cho anh, cuối cùng nàng vẫn không thể thực hiện…
Phải cho đến khi tư lệnh Kiên cho nàng biết kết quả của vụ trọng án tham nhũng mà mẹ nàng đang bị buộc tội – bà Liên chính thức thừa nhận đã có hành vi nhận hối lộ và làm sai chức trách trên cương vị trưởng công an quận, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến an ninh và sự công bằng xã hội – tư lệnh Kiên còn cho biết sự vụ lần này là do phía Vạn Phát đã cố tình làm lộ bằng chứng, Vạn Phát chấp nhận hy sinh những công ty ma bên dưới, sẵn sàng bán đứng những cán bộ đã ăn tiền của chúng chỉ để gây ra sự hỗn loạn trong nội bộ lực lượng chức năng.
Hà Nhi khi biết được mẹ mình bị chính Vạn Phát hãm hại nên đã có sự thay đổi rõ rệt trong suy nghĩ, từ phân vân, lo lắng nàng dần chuyển thành sự căm phẫn và quyết tâm tiêu diệt thế lực xã hội đen này.
Hà Nhi suy ngẫm, nàng nhận ra nếu tiếp tục quay trở lại làm một cảnh sát bình thường thì việc đối phó Vạn Phát sẽ mất rất nhiều thời gian và công sức. Ngoài nàng ra, ngoài kia còn cả vạn cảnh sát hàng ngày vẫn miệt mài làm việc để triệt phá tập đoàn này nhưng cho đến ngày hôm nay, bọn chúng vẫn đứng vững. Hà Nhi bỗng chốc cảm nhận được sứ mệnh quan trọng của mình trong việc tiêu diệt tập đoàn ma ám này. Sự quyết tâm kèm với mối thù phải trả làm cho Hà Nhi đưa ra quyết định của chính mình – Nàng gọi cho Tư lệnh Nhân.
“Alo, Hà Nhi, tôi nghe!”
“Thưa tư lệnh, tôi đã có quyết định về lời đề nghị của ngài!”
“Tốt lắm, vậy quyết định đó là…”
“ĐÓ LÀ…”
… Hà Nhi quay đầu bước đi xa dần khỏi trụ sở, nàng thầm nghĩ trong đầu: “… ĐÓ LÀ TÔI SẼ TRỞ THÀNH MỘT CẢNH SÁT NGẦM, LÀM TAY TRONG CỦA CẢNH SÁT ĐỂ ĐỐI PHÓ VỚI TẬP ĐOÀN VẠN PHÁT!”