Phần 14: Cơ hội hay cạm bẫy
Ngồi trong căn phòng tắm, dòng nước mát từ vòi sen nhẹ nhàng chảy xuống ôm trọn mái tóc đen dài óng ả của Hà Nhi. Trong gương, gương mặt của nàng hiện lên với sự thất thần, những giọt nước mắt đắng cay hòa quyện với dòng nước trôi lang thang, tạo nên một bức tranh u buồn.
Từ khi trở về nhà, Hà Nhi đã tự khép mình trong phòng tắm suốt hơn một giờ đồng hồ. Trí não của nàng lẩn quẩn trong những suy tư hỗn loạn. Hà Nhi tự hỏi, liệu rằng những gì nàng đang làm là đúng hay sai? Liệu nàng còn có mặt mũi nào để gặp lại Thành Trung?
Trong nhận thức của một cảnh sát gương mẫu như Hà Nhi, lòng trung thành với người mình yêu là nguyên tắc không thể phá vỡ. Nàng chưa bao giờ dám nghĩ đến cảnh để bản thân mình quan hệ với một người đàn ông nào khác, chứ đừng nói kẻ đó lại là một thành viên trong thế giới tội phạm. Vậy mà hôm nay, cơ thể mà Hà Nhi luôn tự hào lại phải kết hợp với một trong số chúng, chìm đắm trong vũng lầy của những ham muốn thể xác.
Với tư duy nhạy bén của mình, Hà Nhi nhận ra lúc đó mình đã bị gã quản lý cho dùng thuốc kích thích. Tuy nhiên, dù hiểu rõ điều đó, nàng vẫn không thể lừa dối bản thân rằng trong khoảnh khắc đó, cảm giác mới lạ đã làm xao lãng tâm trí của nàng. Cảm xúc thú vị đó không thể chỉ đơn thuần do thuốc kích thích, vì Hà Nhi đã từng trải qua những trải nghiệm tương tự với Thành Trung – nàng biết rõ rằng bản thân thích những cảm giác đó. Nhưng việc cùng một tên tội phạm đạt được những cảm xúc tương tự là điều Hà Nhi không thể tha thứ cho chính bản thân mình.
*Cốc cốc cốc*
“Chị hai, chị ổn chứ? Chị ở trong đó hơn một tiếng rồi đó!” – Giọng nói của Hồ Nổ vang lên từ phía ngoài cánh cửa nhà tắm, biểu hiện lo lắng rõ ràng trong giọng của cậu ta.
Khi nhìn thấy sự thất thần trên khuôn mặt của Hà Nhi sau khi nàng trở về từ tiệm Hoa Anh Đào, Hồ Nổ ngay lập tức nhận ra rằng có chuyện gì đó không ổn. Bây giờ, khi thấy Hà Nhi đã tự nhốt mình trong phòng tắm quá lâu, Hồ Nổ bắt đầu cảm thấy lo lắng nhiều hơn.
“Chị Nhi à? Chị không lên tiếng là em vào đó nha!”
Hồ Nổ cảm thấy bất an khi nhận ra rằng Hà Nhi đã im lặng quá lâu. Lo sợ nàng sẽ làm chuyện ngu ngốc, cậu ta quyết định thực hiện hành động táo bạo để đảm bảo rằng Hà Nhi vẫn ổn.
Hồ Nổ đưa tay lên và cầm chặt nắm cửa của căn phòng tắm, cảm giác run rẩy vô tận lan tỏa từ đầu ngón tay đến tận cánh tay. Cậu ta nhẹ nhàng xoay nắm cửa và phát hiện ra rằng cửa phòng tắm không hề khóa. Một sự hồi hộp kỳ lạ kết hợp với cảm giác kích thích bất ngờ dâng lên trong lòng Hồ Nổ, nhưng vì sự an nguy của Hà Nhi, cậu ta không thể để tâm quá nhiều vào cảm xúc của mình. Hồ Nổ quyết định đẩy cửa vào trong…
Đập vào mắt Hồ Nổ, Hà Nhi với mái tóc rũ rượi che đi cả khuôn mặt, nàng ngồi gục dưới dòng nước lạnh, cơ thể hoàn toàn không mảnh vải che thân. Hồ Nổ lần đầu tiên nhìn thấy Hà Nhi khỏa thân, ánh mắt dường như bừng lên một tia kích thích, tim cậu đập nhanh liên hồi. Nhưng khi Hồ Nổ nhận ra sự bất thường của Hà Nhi, cậu ta ngay lập biết rằng có điều gì đó không ổn.
“Chị Nhi? Chị không sao chứ?” Giọng nói Hồ Nổ có phần run run hấp tấp.
Hà Nhi không trả lời, dòng nước lạnh xối qua cơ thể nàng từ nãy giờ dường như đã làm Hà Nhi bị cảm lạnh, nàng đã ngất đi từ bao giờ…
Đôi mắt Hà Nhi từ từ hé mở, cảm giác như có một luồng ánh sáng chói lọi qua khe cửa mở hờ từ bên ngoài, làm cho đôi mắt của nàng phải nhíu lại để thích nghi. Một màu đen nhạt ban đầu trải dài trước mắt, nhưng dần dần, các hình ảnh, mờ ảo và mơ hồ, bắt đầu hình thành từng khung cảnh trong tâm trí nàng.
Hà Nhi cảm thấy những cơn đau đớn đập vào từng nhịp, như là một loạt sóng điện xuyên qua đầu nàng, khiến cho cảm giác đau nhức trở nên không thể chịu đựng được. Đầu nàng như bị đập mạnh bởi những chiếc búa, mỗi hơi thở đều trở nên vô cùng nặng nề.
Cố gắng gượng dậy, Hà Nhi nhìn quanh, nàng nhận ra mình đang nằm chiếc giường trong phòng ngủ. Một cảm giác hoang mang lan tỏa trong tâm trí Hà Nhi khi nàng nhận ra rằng mình đã bị đưa vào đây mà không biết được là từ khi nào. Một cảm giác lạnh người lướt qua, Hà Nhi giật mình nhìn xuống cơ thể mình, nàng nhận ra mình đang bận bộ đồ ngủ quen thuộc.
Như một phản xạ tự nhiên của phụ nữ, Hà Nhi đan chéo hai tay trước ngực, cố gắng tìm sự bảo vệ và an toàn trong tình trạng mơ hồ này. Nàng nhớ lại khi trở về nhà, nàng đã vội vàng lao vào phòng tắm và rửa sạch cơ thể mình, lúc đó nàng hoàn toàn khỏa thân, nhưng bây giờ lại được mặc đủ quần áo. Sự mâu thuẫn này làm cho Hà Nhi cảm thấy một cảm giác bất an, nét mặt nàng ửng đỏ xấu hổ. Với khả năng suy đoán của mình, nàng đã biết ai là người đã mang nàng vào đây.
“Hồ Nổ,” tiếng gọi tên từ Hà Nhi vang lên, ánh mắt nàng chú ý vào cánh cửa khép hờ.
Đúng như những suy đoán của Hà Nhi, ngay sau lời gọi, từ bên ngoài, Hồ Nổ lúng túng từng bước từ từ bước vào phòng. “Dạ, chị… gọi em,” cậu ta trả lời với sự lúng túng, ánh mắt phản ánh nỗi bối rối và lo sợ của mình.
“Là em thay đồ cho chị?” Câu hỏi của Hà Nhi mang trong đó một chút ngần ngừ, nhưng đầy quyết đoán.
Hồ Nổ không trả lời ngay lập tức, ánh mắt cậu ta lảng đi theo dòng suy nghĩ riêng của mình. Chỉ khi ánh mắt đó gặp gỡ ánh nhìn của Hà Nhi, Hồ Nổ mới cúi đầu nhẹ nhàng, khẽ gật đầu, nhưng không dễ dàng. Nhịp đập của trái tim Hồ Nổ tăng lên nhanh chóng, cảm giác hồi hộp và lo lắng lan tỏa trong cơ thể, cậu ta chuẩn bị tinh thần để nghe Hà Nhi mắng.
“Cảm ơn em!”
Hồ Nổ không tin vào lỗ tai chính mình, cậu ta ngưỡng mặt lên nhìn Hà Nhi trong sự bất ngờ. Khi bắt gặp được nụ cười nhẹ nhàng, thân thiện trên môi nàng, Hồ Nổ mới biết đó là sự thật.
“Chị… chị cảm ơn em!”, Hồ Nổ ấp úng.
“Phải, cảm ơn vì đã chăm sóc cho chị.” Hà Nhi lại nở nụ cười, gương mặt nàng có phần mệt mỏi vì cảm lạnh nhưng nụ cười vẫn tươi như hoa. Dù biết Hồ Nổ đã thấy hết cơ thể của mình, nhưng Hà Nhi không giận, có chăng chỉ là một chút xấu hổ. Hà Nhi biết Hồ Nổ quan tâm nàng, nàng biết ơn cậu ta hơn là giận.
Hồ Nổ nhận ra Hà Nhi không nổi giận thì mừng ra mặt, cậu ta bối rối cúi đầu không giống với bộ dạng lanh lẹ thường ngày – “Dạ… dạ, không có gì.”
“Được rồi, chị chỉ muốn cảm ơn em thôi, nhưng bây giờ chị vẫn cảm thấy rất mệt, chị cần nghỉ ngơi thêm một chút.”
“Dạ, vậy chị có cần gì thêm thì cứ gọi em nhé. Em ở ngay bên ngoài thôi ạ.”
“Không cần đâu, cũng tối rồi, em về phòng nghỉ ngơi đi.” Hà Nhi trả lời, nhưng trong giọng điệu của nàng vẫn hiện lên sự ấm áp và biết ơn…
Gương mặt Hồ Nổ bỗng có phần tiếc nuối lạ kỳ, một giây trước cậu ta còn sợ Hà Nhi mắng, muốn tránh đi càng sớm càng tốt, vậy mà chỉ một giây sau, cậu ta lại thấy tiếc nuối khi bị Hà Nhi đuổi về phòng.
“Vậy… em về phòng đây ạ.” Nói rồi, Hồ Nổ quay đầu đi ra khỏi phòng, cậu ta còn lịch sự khép cửa giúp Hà Nhi.
Khi Hồ Nổ vừa rời đi, nụ cười trên môi Hà Nhi cũng vội tắt. Những cảm xúc trước đó lại ùa về, Hà Nhi nằm ngửa ra giường, mắt nhìn vào hư không, những suy nghĩ mông lung kéo đến bao trùm lấy cả không gian căn phòng.
*Ting ting ting*
Trong khoảnh khắc yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, phá vỡ sự im lặng trong căn phòng, cũng như đẩy suy nghĩ của Hà Nhi ra khỏi vùng mê muội, trở lại với hiện thực trước mắt.
“Alo”
“Hà Nhi! Tình hình hôm nay thế nào?”
Giọng nói của Tư lệnh Kiên vang lên bên kia đầu dây. Ông biết hôm nay Hà Nhi quyết định thâm nhập vào xã đoàn, nhưng mãi đến khuya vẫn chưa nhận được báo cáo từ nàng, nên ông quyết định gọi cho nàng trước.
“Dạ, xin lỗi tư lệnh… Tôi chỉ vừa mới trở về, tôi cũng định gọi cho tư lệnh để báo cáo tình hình…” Hà Nhi nói, cố gắng che giấu sự mơ hồ và lúng túng trong giọng nói của mình. Cả buổi tối, nàng đã suy nghĩ quá nhiều, đến nỗi quên mất cả việc phải báo cáo tình hình cho tư lệnh Kiên. Giờ đây, khi ông tự mình gọi cho nàng, Hà Nhi cảm thấy một chút bất an, nhưng nàng không thể hiện ra ngoài.
Hà Nhi sau đó báo tin mừng cho Tư lệnh biết là nàng đã thành công bước đầu thâm nhập được vào cơ sở massage Hoa Anh Đào – một trong những cơ sở trọng yếu của Vạn Phát. Nàng trình bày về việc đã tiếp cận được môi trường làm việc và có được một vị trí làm việc trong cơ sở này, nhưng không đề cập đến cách thức cụ thể nàng đã sử dụng để đạt được điều này. Tư lệnh Kiên không đặt ra nhiều câu hỏi, chỉ muốn truyền đạt một thông tin quan trọng hơn cho Hà Nhi. Ông cho biết, dựa vào nguồn tin của mình, ngày mai sẽ diễn ra một buổi tiệc lớn tại nội bộ của xã đoàn – một sự kiện quan trọng quy tụ những cái tên lớn, quyền lực của Vạn Phát. Ông nhấn mạnh rằng, nếu Hà Nhi có cơ hội tham dự buổi tiệc này, đó sẽ là một cơ hội quý báu để thu thập thông tin quan trọng về hoạt động và các nhân vật chủ chốt trong xã đoàn.
Cuộc trao đổi với Tư lệnh Kiên kết thúc, nhưng trong tâm trí Hà Nhi, những suy nghĩ vẫn tiếp tục rối bời. Nàng cảm thấy như mình đang đứng giữa một mê cung phức tạp, với mỗi bước di chuyển đều đưa nàng sâu vào vòng vây nguy hiểm của xã đoàn tội phạm. Những hồi tưởng về sự việc đã xảy ra vào hôm nay đang đè nặng lên tâm trí của Hà Nhi, khiến nàng không dám tưởng tượng sẽ có những tình huống tủi nhục nào có thể đợi đón ở phía trước.
Nhưng trong bóng tối của nỗi lo sợ, Hà Nhi không ngừng nhắm mắt lại, cố gắng tập trung vào mục tiêu cuối cùng của mình: Đánh bại xã đoàn tội phạm, trả thù cho mẹ nàng. Hà Nhi hiểu rằng để vượt qua mê cung phức tạp của xã đoàn, nàng cần phải có sự hy sinh, kể cả đó có là cơ thể của nàng. Từ giây phút chấp nhận đảm nhận nhiệm vụ trở thành tay trong, Hà Nhi đã biết sẽ có ngày nàng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, và nếu từ bỏ vào lúc này thì mọi cố gắng trong thời gian qua sẽ trở nên vô nghĩa…
Hà Nhi nhắm mắt lại, để cho những suy nghĩ tiêu cực trôi đi như những đám mây thoáng qua. Chuyện tủi nhục ngày hôm nay nàng sẽ mãi nhớ, nhưng là để nhắc cho nàng biết, sự hy sinh hôm nay sẽ là bàn đạp cho chiến thắng ngày mai.
… Bạn đang đọc truyện Nữ cảnh sát xinh đẹp tại nguồn: https://tuoinung.run/2024/05/truyen-18-nu-canh-sat-xinh-dep.html
Ngày hôm sau…
Hà Nhi, với vẻ mặt đã lấy lại được sự bình tĩnh sau một đêm dài suy tư, nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, thời gian đã đến. Hôm nay, là ngày đầu tiên nàng sẽ bước chân vào tiệm massage Hoa Anh Đào để thực hiện nhiệm vụ. Bỏ qua mọi âu lo, Hà Nhi thể hiện quyết tâm rõ ràng: Nàng sẽ đi theo con đường mình đã chọn đến cùng.
Theo lời gã quản lý Hoàng, Hà Nhi sẽ bắt đầu ca làm việc đầu tiên vào lúc 16h. Nàng đã tự chọn cho mình một bộ trang phục ‘mát mẻ’ hơn so với những ngày thường. Chiếc quần short jean ngắn quá nửa đùi và chiếc áo thun cụt tay ôm sát cơ thể, phô ra trọn vẹn đường cong hoàn hảo của nàng. Sau những chuyện đã xảy ra, Hà Nhi cảm thấy sự thay đổi này là cần thiết, phản ánh một cách tinh tế vai trò mới của mình như một cô gái massage.
Khi chiếc taxi của Hà Nhi đến trước cửa tiệm, nàng nhận ra ngay sự sôi động không bình thường đang diễn ra ở đây. Hàng loạt lẵng hoa chúc mừng được sắp xếp dày đặc trước cửa, những gã bảo vệ cũng được sắp thành hàng dọc theo lối vào, trên môi họ nở nụ cười chào đón, cùng với đó là những đoàn người tấp nập ra vào, tạo nên một bầu không khí vô cùng sôi động.
Lúc này, Hà Nhi nhớ lại thông tin mà tư lệnh Kiên đã báo cho nàng đêm hôm trước: Hôm nay, Vạn Phát sẽ tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi lớn. Nàng không ngờ rằng bữa tiệc này có liên quan đến tiệm massage Hoa Anh Đào. Cảm giác đây sẽ là cơ hội cho nàng thu thập thông tin, Hà Nhi có chút tò mò và phấn khích trong tâm trí.
Hà Nhi sau đó nhanh chóng tiến vào bên trong tiệm, nàng đi bằng cửa sau vì theo lời dặn của quản lý Hùng, những cô gái massage như Hà Nhi thì không được đi vào bằng cửa chính. Tuy nhiên, khi Hà Nhi vừa đi đến trước cửa, nàng đã bị chặn lại.
“Đi đâu?” – Một câu hỏi trống không được ả ma cô đứng chặn trước cửa hỏi Hà Nhi.
Hà Nhi nhìn ả ta, gương mặt nàng có phần lúng túng vì đây là lần đầu nàng đi cửa sau. Cố gắng tỏ ra bình tĩnh, Hà Nhi đáp: “Tôi là nhân viên ở đây, tôi đến để làm việc.”
Ả ma cô với mái tóc ngắn như đàn ông, gương mặt có vài vết thẹo, ả ta liếc nhìn Hà Nhi thật kỹ như thầm đánh giá nàng. Sau khi liếc ngang liếc dọc vài lần, ả hỏi: “Làm ở đây được bao lâu rồi?”
Hà Nhi cảm thấy có gì đó không ổn với câu hỏi trên, nhưng nàng vẫn bình tĩnh đáp: “Hôm nay là ngày đầu tiên, hôm qua quản lý Hoàng đã nhận tôi vào làm.”
“Quản lý Hoàng? Ở đây chỉ có quản lý Ngân thôi!”
Câu nói của ả ma cô làm Hà Nhi có phần hoang mang, gương mặt nàng trở nên trăn trở. Hà Nhi tự hỏi liệu có phải mình đã bị lừa hay không. Tuy nhiên, nàng vẫn giữ vững bình tĩnh và cố gắng tìm cách giải quyết tình hình.
“Quản lý Hoàng, hôm qua anh ấy là người đã kiểm tra và tuyển tôi vào làm công việc này. Anh ấy đã nói hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của tôi.” Hà Nhi giải thích, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy lo lắng.
Ả ma cô nhìn Hà Nhi rồi suy nghĩ một lúc, nếu là người khác ả đã đuổi về không thương tiếc, nhưng sau khi quan sát vẻ đẹp của Hà Nhi, ả có phần chần chừ không ra quyết định. “Đợi ở đây! Đừng đi đâu hết!” – Ả buông một câu ra lệnh cộc lốc, rồi quay lưng và bước vào bên trong tiệm, để lại Hà Nhi đứng đợi ở ngoài.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Hà Nhi cảm thấy trái tim mình đập mạnh. Cảm giác lạnh buốt lan tỏa từ đầu đến chân khi nỗi lo sợ về việc nàng hy sinh bản thân nhưng lại không đạt được mục tiêu, không gặt hái được bất kỳ kết quả nào. Khóe mắt của nàng cay cay uất hận…
May cho Hà Nhi, sau một lúc đi vào trong, ả ma cô quay trở lại, đi cùng ả còn có một người phụ nữ khác. Ả ma cô lúc nãy đối với Hà Nhi có vẻ hống hách, nhưng khi nói chuyện với người phụ nữ đi bên cạnh thì tỏ vẻ nhún nhường và lịch thiệp hơn.
Sau khi người phụ nữ kia nhìn thấy Hà Nhi, gương mặt cô ta như thấy được vàng, miệng nở một nụ cười thật sảng khoái như giải tỏa được áp lực trong lòng. Người phụ nữ sau đó tiến đến trước mặt Hà Nhi, bước đi của cô ta nhịp nhàng, uyển chuyển.
“Cưng là người của quản lý Hoàng?” – Người phụ nữ lên tiếng hỏi.
Hà Nhi cảm thấy không thoải mái với câu hỏi đó, nàng chưa bao giờ coi mình là người của bất kỳ ai, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, Hà Nhi không có cách nào khác là phải đành tạm thời gật đầu xác nhận – “Dạ phải.”
“Nếu là vậy, thì hôm nay chị có cho cưng một tin buồn và một tin vui! Tin buồn là, ở đây thực ra không có quản lý Hoàng nào cả!”
Người phụ nữ tiếp tục, giọng điệu lúc này trở nên đắng cay hơn. “Chỉ có một tên bảo kê, cũng tên là Hoàng, nhưng từ hôm nay, hắn không còn làm việc ở đây nữa. Nói đúng hơn, cơ sở massage này sẽ chuyển giao hoàn toàn cho Hồng tỷ. Những người trước đây dưới trướng Tam Báo từng làm ở đây đều sẽ bị chuyển đi nơi khác.”
Hà Nhi nghe thấy mà lòng tràn đầy sự uất ức. Cái gã tự xưng là quản lý hôm qua, một gã bảo kê không hơn không kém, lại có thể qua mặt nàng. Nàng đã dễ dàng để cho hắn ta làm nhục.
Nhìn thấy nét mặt hoang mang của Hà Nhi, người phụ nữ như nhìn ra điều gì đó. Cô ta nở một nụ cười nửa miệng, sau đó báo cho Hà Nhi tin vui: “Nhưng cưng đừng vội buồn, chị vẫn còn một tin vui cho cưng… Đó là hôm nay, sẽ có một buổi chiêu đãi diễn ra ở đây, và hiện tại chị đang cần một người ‘bưng rượu’ để tiếp đãi những vị khách quý…”
Nói đoạn, người phụ nữ đi một vòng quanh Hà Nhi, ánh mắt tiếp tục dò xét cơ thể nàng, cô ta gật đầu tỏ ra hài lòng, sau đó nói tiếp: “Nếu cưng chấp nhận việc làm này, chị đảm bảo với cưng rằng, cưng không cần phải làm công việc massage ở đây, mà có thể theo chị, làm những công việc tốt hơn nhiều!”
Nụ cười của người phụ nữ mang theo một sự quyến rũ lạ kỳ, như một lời hứa về một tương lai sáng sủa hơn cho Hà Nhi.
Hà Nhi đứng đó, trong lòng bao trùm ý nghĩ. Nàng cảm thấy như đang đứng trước một bước ngoặt quan trọng trong hành trình thâm nhập Vạn Phát, một quyết định có thể thay đổi nhiều thứ phía trước…
Hà Nhi nở một nụ cười nhẹ nhàng, nàng khẽ gật đầu, đồng ý với đề nghị của người phụ nữ trước mặt, “Dạ được, em đồng ý!”
Nghe được lời nói của Hà Nhi, người phụ nữ cười tươi, “Tốt! Sẵn đây chị cũng xin tự giới thiệu, chị là quản lý ở đây, tên là Huyền Ngân. Còn cưng, cưng tên gì?”
“Dạ, là Hà Nhi ạ!”
“Tên đẹp như người. Tốt lắm, bây giờ đi theo chị, cưng còn nhiều thứ phải chuẩn bị lắm!”
Trong khi bước theo người phụ nữ, Hà Nhi vẫn cảm nhận được sự lo âu và bất an đang nhen nhóm trong lòng. Nàng không thể không tự hỏi liệu điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước.
Hà Nhi được đưa vào một căn phòng rộng lớn, tại đây nàng gặp được nhiều cô gái khác cũng đang có mặt ở đây, ai nấy đều xinh đẹp, từ gương mặt đến vóc dáng. Trên người họ, những trang phục có phần hở hang, tạo nên sự quyến rũ và gợi cảm vô cùng.
Nhìn quanh căn phòng, Hà Nhi cảm thấy một cảm giác khó tả, những ánh mắt của các cô gái dần dần chuyển sang để ý đến sự có mặt của Hà Nhi. Cảm giác căng thẳng trong không gian trở nên rõ ràng hơn, những cử chỉ mập mờ, những nụ cười giả dối, những lời bàn tán xôn xao từ các cô gái làm Hà Nhi thấy mình như một kẻ ngoại lai.
Hà Nhi sau đó được hướng dẫn đi thay trang phục, nàng được trao cho một chiếc váy mỏng, phần lưng hở ra toàn bộ, phần ngực khoét sâu như muốn show ra toàn bộ bộ ngực của người mặc, độ dài của váy thì chỉ qua mông một chút. Hà Nhi nhìn chiếc váy mà lòng bối rối đắn đo, nàng chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có ngày phải mặc những thứ trang phục hở hang như thế này.
Cảm giác tự trọng và xấu hổ tràn ngập trong tâm trí nàng, nhưng Hà Nhi biết đó là một phần của vai trò mà nàng sắp đảm nhận. Vì đại cuộc, Hà Nhi cắn răng mặc bộ váy sexy vào…
Khi Hà Nhi thay xong trang phục, cũng là lúc quản lý Ngân quay lại kiểm tra các cô “đào” của mình. Cô ta nhìn quanh phòng, tỏ ra hài lòng, đặc biệt là khi nhìn thấy Hà Nhi trong bộ váy mỏng.
“Tốt lắm, một lát nữa khi bữa tiệc bắt đầu, chị sẽ cần 5 người ở trong phòng VIP để tiếp đãi những vị khách quan trọng, số còn lại sẽ ở ngoài để tiếp rượu những vị khách khác.”
Nói đoạn, quản lý Ngân bắt đầu chọn ra 5 cô “đào” VIP của mình. Cô ta nhanh chóng chọn được 4 cô gái xinh đẹp, ai nấy đều có vóc dáng vô cùng chuẩn chỉnh, vòng nào ra vòng nấy. Đến người cuối cùng, quản lý Ngân tiến đến trước mặt Hà Nhi và nói: “Cưng… sẽ đảm nhiệm vị trí trong phòng VIP, hãy nhớ rõ, những vị khách muốn gì thì đều phải đáp ứng nhu cầu của họ. Sau chuyện này, chị hứa với cưng sẽ một bước đổi đời.”
Việc quản lý Ngân chọn Hà Nhi là 1 trong 5 cô “đào” VIP làm các cô gái còn lại tỏ ra ghen tức, nét vài người mặt biểu lộ vẻ căm phẫn, không phục. Họ không biết Hà Nhi từ đâu chui ra và chiếm mất một slot của họ, nhưng đa số bọn họ đều ngầm ghen tị và có phần thán phục vẻ ngoài xinh đẹp, quyến rũ của Hà Nhi.
Riêng Hà Nhi, nàng cảm thấy như tim mình nhảy lên một nhịp, vừa lo lắng vừa hồi hộp. Nàng không biết liệu đây có phải là cơ hội hay rủi ro, nhưng nàng quyết định sẽ “vào vai” của mình một cách tốt nhất, dù có đối mặt với bất kỳ tình huống nào.
Một giờ sau…
Không khí trong cơ sở massage Hoa Anh Đào trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Ánh đèn lấp lánh, âm nhạc sôi động vang lên, tạo nên bầu không khí rộn ràng. Những vị khách đến đây, từ những doanh nhân thành đạt đến những quý ông lịch lãm, đều tỏ ra hứng khởi và phấn khích trước sự phục vụ của những người đẹp mặc váy mỏng vô cùng sexy.
Trong phòng VIP, Hà Nhi và bốn “đồng nghiệp” khác đã sẵn sàng từ lâu. Họ đứng đó với vẻ ngoài quyến rũ, tự tin, sẵn sàng đón tiếp và phục vụ những vị khách quý trong buổi tiệc này. Duy chỉ có Hà Nhi, nàng vẫn cảm thấy lo lắng trong lòng, đây là lần đầu nàng làm công việc như vậy, Hà Nhi còn không biết sẽ làm gì tiếp theo.
Đúng lúc này, cánh cửa của căn phòng VIP mở ra, từ bên ngoài từng nhân vật cấp cao lần lượt xuất hiện…
Đi đầu trong số này là một người đàn ông trung niên, với gương mặt trầm tư và sự uy nghiêm tỏa ra từ từng cử chỉ. Hà Nhi nghe được vài người gọi ông ta là Giang đại ca, cái tên này khá xa lạ với Hà Nhi, nàng không có chút ấn tượng nào với cái tên này từ những thông tin mà tư lệnh Kiên cung cấp, nhưng ánh mắt sắc lạnh của ông khiến nàng không thể không để ý. Trong tâm trí Hà Nhi, nàng cảm giác như có điều gì đó không ổn với người đàn ông này.
Tiếp theo là một gã to lớn, với thân hình mạnh mẽ nhưng cũng có phần mập mạp. Tam Báo là tên của gã, một trong tứ đại thiên vương dưới trướng Lý Thế Thiên. Gã này khi vừa bước vào đã lập tức lia mắt đánh giá những cô gái ăn bận mát mẻ trong phòng, ánh mắt dâm tà của gã làm Hà Nhi có phần khó chịu.
Đi ngay sau Tam Báo là một kẻ hống hách, trên mặt hắn có xăm hình một con Joker. Hà Nhi không cần đoán cũng biết hắn là ai. Vừa bước vào phòng, hắn đã khoác vai một cô gái, dẫn cô ta ra ghế và ngồi lên đùi hắn. Hà Nhi nhìn về phía người đàn ông này, với ánh mắt tràn đầy khinh bỉ. Hắn tỏ ra ngạo mạn và khoe khoang, nhưng trong mắt Hà Nhi, hắn chỉ là một kẻ tự phụ và đầy tàn nhẫn.
Người tiếp theo là đặc biệt nhất, ông ta trông như một doanh nhân hơn là một gã đại ca máu mặt. Hà Nhi dựa vào sự có mặt của những người đi trước rồi ngầm đoán lai lịch của người đàn ông này. Nhưng trong suy đoán của nàng, ông ta không thể nào là Vệ ca, một sát thủ máu mặt, kẻ mạnh nhất trong tứ đại thiên vương. Ông ta lại càng không thể là Lý Thế Thiên, một ông trùm tội phạm.
Trong lúc suy đoán lai lịch của người đàn ông doanh nhân, thì người cuối cùng trong đoàn khách VIP xuất hiện. Không ai khác đó chính là người phụ nữ quyền lực vừa mới tiếp quản cơ sở massage danh tiếng này – Hồng tỷ. Hà Nhi nhìn người phụ nữ trước mặt, một cảm xúc căm phẫn dâng trào trong lòng nàng. Bà ta chính là kẻ đã gián tiếp góp phần đẩy mẹ nàng vào cảnh tù ngục. Tuy nhiên, dù căm hận, nhìn vào sắc vóc của bà, Hà Nhi phần nào cũng nhận ra vì sao bà có thể trở thành một trong bốn tướng dưới trướng của Lý Thế Thiên.
Sau khi Hồng tỷ xuất hiện, bà ta bắt đầu thông báo về mục đích thực sự của buổi tiệc. Bề ngoài, đây chỉ là một buổi tiệc mừng ngày chuyển giao cơ sở sang tay Hồng tỷ, nhưng thực chất, căn phòng VIP này đang trở thành trung tâm của một cuộc giao dịch lớn. Đó là lý do mà ba trong bốn đại thiên vương đều góp mặt ở đây. Và người đàn ông trông như doanh nhân mà Hà Nhi đã thấy chính là nhân vật trung tâm của cuộc làm ăn này. Ông ta là một doanh nhân, là chủ của một tập đoàn dầu khí lớn ở miền Bắc, đặc biệt ông ta có những mối quan hệ tốt với những công ty chuyên cung cấp khí tài quân sự ở nước ngoài. Vạn Phát vì muốn củng cố quyền lực của xã đoàn, bọn họ có âm mưu đưa một lô vũ khí trái phép nhập cảnh và người đàn ông doanh nhân kia chính là chìa khóa để họ đạt được mục đích.
Tuy nhiên, trước khi những nhân vật máu mặt bắt đầu cuộc làm ăn, đương nhiên Hồng tỷ sẽ chiêu đãi họ một bữa tiệc ra trò. Đó là lý do Hà Nhi và bốn cô gái xinh đẹp có mặt ở đây.
Hồng tỷ đứng lên vỗ tay vài cái, bốn cô gái “đồng nghiệp” của Hà Nhi lập tức hiểu ý, lần lượt bọn họ nhanh chóng tiến đến ngồi bên cạnh các vị khách VIP. Riêng vị trí của vị doanh nhân, sẽ có hai người tiếp đãi ông. Và một trong hai vị trí ngồi cạnh ông chính là của Hà Nhi.
Sau một khoảnh khắc chần chừ, Hà Nhi nhận ra nhiệm vụ của mình, nàng tiếp bước theo sau các cô gái, chọn vị trí ngay bên trái người đàn ông doanh nhân, và ngồi xuống.
Lúc này, người doanh nhân mới được chiêm ngưỡng kỹ càng vẻ đẹp của Hà Nhi. Mắt ông ta có phần sáng lên trông thấy, nét mặt điềm tĩnh lúc mới bước vào dần được thay thế bằng sự háo hức, mê muội trước sắc đẹp của Hà Nhi.
“Anh tên Hùng, còn em tên gì?” – Doanh nhân Hùng sau khi thấy Hà Nhi ngồi kế bên mình thì đưa tay chào hỏi.
“Dạ, em tên Nhi ạ.” – Hà Nhi cũng lễ phép đáp lại, nét mặt nàng có chút bối rối, khó xử.
Lời chào hỏi của doanh nhân Hùng cùng Hà Nhi vô tình thu hút sự chú ý của tất cả những người trong phòng. Lúc này tất cả mới để ý thấy sự xinh đẹp của Hà Nhi, ai cũng đánh giá nàng là người đẹp nhất trong tất cả các cô gái ở đây. Riêng Hồng tỷ, nét mặt bà ta tỏ ra suy tư, bà không nhận ra Hà Nhi, và tự hỏi sao lại có một cô gái xinh đẹp như vậy dưới trướng mình. Nhưng khi nhìn thấy sự thích thú của doanh nhân Hùng với Hà Nhi, Hồng tỷ cũng không nghi ngờ quá nhiều, mục đích của bà ta là lấy lòng vị doanh nhân này, nên miễn ông ta thích là được.
Các cô gái bắt đầu mời rượu các vị khách VIP, Hà Nhi cũng vậy, nàng bắt chước hành động của các cô gái, dâng một ly rượu cho vị doanh nhân mình đang phục vụ.
Khi Hà Nhi đưa ly rượu cho doanh nhân Hùng, ông ta nhân cơ hội nắm lấy tay Hà Nhi, đồng thời xoa nhẹ làn da mịn màng của nàng. Hà Nhi thoáng đỏ mặt nhận ra hành động của gã doanh nhân, nàng cố tỏ ra bình tĩnh, nụ cười gượng gạo nở ra trên môi. Gã doanh nhân không ngần ngại tiếp tục, ông ta đưa một tay ra sau, chạm vào tấm lưng trống trải mịn màng của nàng, cánh tay ông ta yên vị ở đó, thỉnh thoảng di chuyển lên xuống cảm nhận sự mát lạnh đến từ da thịt Hà Nhi.
Hành động này của gã doanh nhân làm Hà Nhi cảm thấy bất an. Ánh mắt nàng bất giác nhìn quanh, Hà Nhi nhận ra những cô gái khác cũng trong tình trạng như nàng, ai nấy đều đang tận tình “phục vụ” vị khách của mình. Một chút chột dạ nảy sinh trong lòng, Hà Nhi hiểu ra điều gì sắp xảy ra với bản thân mình.