Phần 4: Ngày đầu ra quân
Sau một đêm thăng hoa cùng Thành Trung, sáng hôm sau, khi Hà Nhi bước ra khỏi giường trong căn phòng cùng anh, ánh nắng ban mai len lỏi qua rèm cửa mang lại một không khí ấm áp và ngọt ngào. Tuy nhiên, Hà Nhi cảm thấy ngượng ngùng hơn bao giờ hết khi nhận ra rằng họ đã chia sẻ cùng một không gian đêm qua. Ánh mắt nàng tỏ ra rụt rè, như muốn tránh né sự chú ý của Thành Trung.
“Em cảm thấy thế nào?” Thành Trung hỏi, giọng nói ấm áp, sự quan tâm trong ánh mắt không thể che giấu.
Hà Nhi nhìn Thành Trung, nụ cười nhẹ nhàng trải dài trên môi nàng. “Em… em cảm thấy tốt,” nàng trả lời, cố gắng kìm nén những cảm xúc khó tả trong lòng.
Nhưng Thành Trung nhận ra sự rụt rè trong ánh mắt của Hà Nhi, anh cảm thấy bất an. “Có chuyện gì không ổn sao?” Anh hỏi, giọng nói trở nên lo lắng hơn.
Hà Nhi ngậm ngùi nhìn Thành Trung. “Không có gì, chỉ là… chỉ là mọi thứ đang diễn ra quá nhanh với em thôi,” nàng thú nhận, cố gắng giữ cho tâm trạng của mình trở nên bình thường.
Thành Trung nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hà Nhi. “Đừng lo lắng, em nhé. Chúng ta đã trải qua những khoảnh khắc đáng nhớ, và không có gì phải xấu hổ cả,” anh nói, cố gắng làm cho nàng cảm thấy thoải mái hơn.
Cả hai cùng nhau chuẩn bị để rời khỏi nhà đi làm. Trên đường đi, Thành Trung tiếp tục cố gắng làm cho Hà Nhi cảm thấy dễ chịu hơn bằng cách chia sẻ những câu chuyện buổi sáng và đùa giỡn với nàng. Bầu không khí trở nên nhẹ nhàng, và Hà Nhi dần dần cảm thấy thoải mái hơn khi ở bên cạnh Thành Trung.
Khi Hà Nhi và Thành Trung đến sở cảnh sát, không khí dường như căng thẳng hơn một chút. Hà Nhi, khi thay xong bộ đồ công vụ, cảm thấy lúng túng khi bước vào tòa nhà. Thành Trung đứng bên cạnh nàng, cố gắng tạo ra một không gian ấm áp hơn bằng cách nói chuyện và nhắc nhở nàng không nên lo lắng quá.
Tuy nhiên, khi Hà Nhi đang chuẩn bị vào phòng làm việc, một cuộc gọi từ cấp trên đến. Nàng được gọi vào phòng để trình bày về hành động của mình trong sự kiện hôm qua. Thành Trung cũng đi theo.
Trong phòng họp, cảm giác lo lắng của Hà Nhi trở nên rõ ràng hơn khi nàng nhìn thấy cấp trên ngồi đó, ánh mắt nghiêm túc. Hà Nhi cảm thấy hối hận về việc đã làm và muốn xin lỗi ngay lập tức.
“Trung úy Hà Nhi, chúng ta cần nói về sự việc hôm qua,” đại tá Lương Thế Trực nói, giọng điệu nghiêm túc.
Hà Nhi nhận lấy lời khiển trách với ánh mắt đầy tiếc nuối. “Tôi xin lỗi về những gì đã xảy ra. Đó là một sự đánh mất kiểm soát, và tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm cho hành động của mình.”
Tuy nhiên, may mắn cho Hà Nhi, đại tá Trực chỉ khiển trách nhẹ nàng và sau đó chuyển sự chú ý sang một vấn đề quan trọng khác:
“Trong thời gian gần đây, tình hình an ninh trật tự của chúng ta đang gặp phải những thách thức lớn từ tội phạm,” Đại tá Trực bắt đầu giải thích cho Hà Nhi nghe. “Từ những hoạt động nhỏ lẻ như bảo kê, cướp giật đến những vấn đề phức tạp hơn như buôn bán chất cấm và thanh toán lẫn nhau để tranh giành địa bàn. Và sự việc quấy rối ở bến xe bus trong thời gian gần đây cũng là một phần của vấn đề này.”
“Trong một thời gian ngắn, các hoạt động này đã trở nên phức tạp hơn và đe dọa tới an ninh của khu vực chúng ta,” ông tiếp tục. “Tôi đã nhận được lệnh từ cấp trên, tất cả đơn vị đều phải tập trung 100% và đề cao cảnh giác. Các hoạt động trấn áp tội phạm và tuần tra sẽ được thực hiện nhiều hơn để đảm bảo an toàn cho cộng đồng và người dân.
Đây là một chiến dịch đặc biệt chưa từng có trong lịch sử của ngành, chúng ta sẽ thực hiện chia thành các biệt đội nhỏ, phân công nhiệm vụ để giúp duy trì an ninh trật tự trong thời gian này. Việc này thì Đại úy Thành Trung cũng đã nắm rõ, anh sẽ đội trưởng của nhóm PCS2401, chịu trách nhiệm chỉ đạo và truyền đạt thông tin đến cho cấp dưới cũng như báo cáo tình hình cho cấp trên.
Thành Trung khi nghe lệnh từ Đại tá Trực cũng hô rõ khẩu lệnh: “Dạ rõ!”
Thái độ nghiêm nghị và căng thẳng trong căn phòng làm cho Hà Nhi có phần cảm thấy hồi hộp.
Sau khi Đại tá Trực kết thúc phần thông báo của mình, Thành Trung dẫn Hà Nhi vào phòng làm việc và gọi thêm Hữu Phúc cùng 2 chiến sĩ khác để lập thành một đội. Tại đây, Thành Trung giải thích một cách chi tiết cho mọi người nắm bắt tình hình:
“Xin chào tất cả, chắc mọi người ở đây ai cũng đã từng nghe đến cái tên tập đoàn Vạn Phát phải không nào?” Thành Trung ngưng lại một chút, quan sát phản ứng của mọi người, sau đó anh tiếp tục:
“Tập đoàn này, dưới sự lãnh đạo của ông chủ Lý Thế Thiên, hiện đang tỏ ra là một thách thức nghiêm trọng đối với trật tự và an ninh ở Sài Gòn. Trải qua hai năm, từ một tập đoàn chỉ ngoài top 10, Lý Thế Thiên đã khéo léo tiến hành các phi vụ để bứt phá và chiếm lấy ngôi vị số một trong cả hoạt động kinh doanh và hoạt động xã hội đen mà trước đây từng thuộc về băng đảng Hắc Long.”
“Dưới sự lãnh đạo dẫn dắt của Lý Thế Thiên, sức ảnh hưởng của Vạn Phát không chỉ giới hạn ở mặt kinh tế mà còn lan rộng sang các vấn đề liên quan đến trật tự xã hội, với vỏ bọc là một công ty hoạt động kinh doanh hợp pháp, nhưng thật chất bên trong là một xã đoàn chuyên thực hiện các hoạt động phi pháp như cho vay nặng lãi, kinh doanh các tụ điểm bar pub phi pháp, bán chất kích thích, thậm chí là buôn bán ma túy. Điều này tạo nên một sức ép lớn đối với cảnh sát và các lực lượng thực thi pháp luật.”
“Mặc dù đã nhiều lần chúng ta cố gắng bắt giữ Lý Thế Thiên, nhưng hắn luôn thể hiện sự khôn ngoan và quyết đoán. Hắn đã biến mình thành một con cáo già thật sự trong thế giới tội phạm, ban ngày hắn là một doanh nhân thành đạt, ông chủ của một tập đoàn lớn, đêm xuống hắn lại là một tên trùng xã hội đen đầy máu mặt, hắn luôn biết cách tránh né và tồn tại trước mọi phi vụ và nguy cơ. Điều này khiến cho việc đối phó với hắn trở nên vô cùng khó khăn và nguy hiểm.”
Thành Trung hơi ngưng lại một chút và sau đó nhấn mạnh, “Thời gian gần đây, có tin đồn Lý Thế Thiên đang chuẩn bị đưa một người anh em thân tín từ phía Đài Loan về cùng làm việc với hắn. Nhà nước cũng đã bắt đầu theo dõi hành động này. Sự xuất hiện của nhân vật đến từ Đài Loan này có thể là nguyên nhân chính của các hoạt động tội phạm đã gia tăng. Các tay sai thân cận của Lý Thế Thiên có vẻ đang ra sức hoạt động để duy trì quyền lực của mình trước khi nhân vật từ Đài Loan trở về.”
“Cũng vì lẽ đó,” Thành Trung nói, giọng điệu nghiêm túc và quyết định, “Biệt đội PCS2401 của chúng ta được thành lập với mục tiêu rõ ràng: Trấn áp và ngăn chặn mọi hoạt động tội phạm. Không chỉ riêng chúng ta, mà còn có các biệt đội khác cũng đồng loạt ra quân. Từ hôm nay, mỗi chúng ta phải nỗ lực gấp đôi so với những ngày bình thường. Sứ mệnh của chúng ta không chỉ là bảo vệ an ninh mà còn là bảo vệ sự an toàn của cộng đồng.”
“Sir yes Sir!” Tiếng hô quyết tâm vang lên từ Hà Nhi và các cảnh sát khác của biệt đội PCS2401, thể hiện sự sẵn lòng và quyết tâm của họ.
“Tốt,” Thành Trung nói, ánh mắt quét qua mỗi thành viên trong đội. “Tối ngày mai, chúng ta sẽ có buổi ra quân đầu tiên. Mọi người hãy chuẩn bị đầy đủ và tìm hiểu kỹ về những hoạt động chúng ta cần thực hiện.”
Sau đó, cả đội tan rã. Trái tim của Hà Nhi đang đập mạnh trong lòng, vừa tràn đầy quyết tâm vừa góp chút lo lắng về những thách thức sắp tới. Nhưng bên cạnh đó, nàng cảm thấy tự hào và biết ơn vì được tham gia vào một nhiệm vụ có ý nghĩa như vậy, bảo vệ cộng đồng và giữ gìn an ninh cho thành phố.
Sau giờ làm, Hà Nhi quyết định hôm nay sẽ đi thăm một người và hỏi xin ý kiến của người đó về công việc quan trọng ngày mai.
Người đó không ai khác chính là mẹ nàng, bà Trương Ngọc Liên, trưởng công an quận 5. Một phụ nữ mạnh mẽ và kiên cường, bà Liên luôn là nguồn cảm hứng lớn lao cho Hà Nhi trong cuộc sống và sự nghiệp của mình.
Sau nhiều ngày không gặp, hai mẹ con ngồi lại bên nhau trò chuyện. Cả hai đều hỏi thăm sức khỏe và công việc của nhau, chia sẻ về những điều mới mẻ trong cuộc sống hàng ngày. Cảm giác ấm áp và gần gũi lan tỏa trong không gian nhỏ nơi hai mẹ con sum họp.
“Hôm nay, con muốn thổ lộ với mẹ là trong công việc gần đây, con đã mắc phải một số sai lầm,” Hà Nhi thú nhận, ánh mắt nghiêm túc. “Điều đó làm con có chút lo lắng về khả năng của mình.”
Bà Liên lắng nghe con gái nói và ôm nàng vào lòng. “Con không phải làm mọi việc hoàn hảo, con gái à,” bà nói nhẹ nhàng. “Chúng ta đều từng mắc sai lầm và quan trọng là học từ những sai lầm đó. Đừng quá tự ái, mà hãy nhớ rằng mỗi sai lầm là một cơ hội để trưởng thành và học hỏi. Mẹ luôn ở đây để ủng hộ và động viên con, không bao giờ để con phải đối mặt với mọi thử thách một mình.”
Những lời an ủi của mẹ làm cho Hà Nhi cảm thấy bớt lo lắng hơn, nàng biết rằng có mẹ bên cạnh, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Sau khi trò chuyện cùng mẹ và thưởng thức bữa tối ấm áp, Hà Nhi cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng và tự tin hơn nhiều. Những lời khuyên và sự động viên từ bà Liên đã làm cho nàng yên tâm hơn đối diện với những thách thức sắp tới.
Buổi tối trôi qua trong không khí êm đềm, và mỗi khoảnh khắc bên mẹ là một niềm hạnh phúc đích thực với Hà Nhi. Nàng không chỉ cảm ơn vì sự quan tâm và lo lắng của mẹ, mà còn trân trọng những giây phút bình yên bên gia đình.
Rời khỏi nhà mẹ với tâm trạng lạc quan, Hà Nhi cảm thấy sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách trong ngày mai. Nàng đã nạp lại năng lượng và sự quyết tâm mới sau cuộc trò chuyện ý nghĩa với mẹ, và bây giờ, nàng chắc chắn rằng mình có thể vượt qua mọi khó khăn và hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.
Về phần bà Liên, sau khi chia tay con gái, ánh mắt bà chứa đựng nỗi u sầu khó tả, như một áp lực không thể nói ra. Dường như có một tâm sự sâu kín mà bà không thể chia sẻ với chính con gái của mình.
Tối hôm sau, Hà Nhi cùng toàn đội PCS2401 tập trung trước sở cảnh sát. Tất cả đều bận cảnh phục, chờ đợi chỉ đạo từ Đại úy Thành Trung.
“Hôm nay, chúng ta sẽ có đợt ra quân đầu tiên để kiểm tra một tựu điểm thường xuyên xảy ra tệ nạn, đó là vũ trường Showdown,” Thành Trung nói, giọng nghiêm túc và quyết đoán.
Anh mô tả thêm về nơi này, nó là một trong những tụ điểm bán chất kích thích của xã đoàn Vạn Phát, nơi mà hoạt động buôn bán ma túy và thậm chí các loại vũ khí bất hợp pháp có thể diễn ra ở đây. “Đây là một trong những khu vực phức tạp nhất mà chúng ta sẽ phải đối mặt,” Thành Trung nhấn mạnh. “Mọi người phải cẩn thận và giữ mình luôn trong tình trạng sẵn sàng.”
Hà Nhi nhận thức rõ ràng về sự nguy hiểm của nhiệm vụ, nhưng cô cảm thấy hứng khởi và quyết tâm để thực hiện nhiệm vụ một cách thành công. Cô và các đồng đội biết rằng họ đang tham gia vào một cuộc chiến chống lại tội phạm và bảo vệ cộng đồng, và điều đó là động lực mạnh mẽ để họ đứng vững và chiến đấu.
1 tiếng sau…
Khi cả đội tập kích vào vũ trường Showdown, đội PCS2401 kết hợp với một đội cảnh sát khác để bao vây vũ trường lúc nửa đêm.
Khi cảnh sát ập vào, nơi này đang trong tình trạng hỗn loạn, với rất nhiều vị khách đang thi nhau bay lắc vì bị kích thích bởi thuốc lắc. Âm nhạc vang lên từ các dàn loa và ánh đèn sặc sỡ tỏa ra khắp phòng, tạo nên một bầu không khí rất khác biệt so với những gì Hà Nhi đã từng trải qua.
Trong khi tiến vào vũ trường, Hà Nhi không thể không cảm thấy lo lắng. Nàng nhìn thấy những gương mặt mờ mịt trong ánh đèn mờ ảo, các khách hàng đang phê thuốc lắc với vẻ mặt mê hoặc và hứng khởi. Cảnh tượng này khiến cho cảm xúc trong lòng Hà Nhi trở nên phức tạp. Dù nàng có chút lo lắng, nhưng trong lòng vẫn tồn tại một sự quyết tâm bất diệt.
“BẬT TẤT CẢ ĐÈN LÊN!” – Đại úy Thành Trung với giấy khám xét trong tay, anh ra hiệu cho vũ trường bật sáng đèn lên để cảnh sát tiến hành kiểm tra đột xuất.
Lúc này, toàn đội cảnh sát bắt đầu kiểm tra từng người ở đây. Đa số khách khi bị kiểm tra đều dương tính với chất ma túy và lần lượt được đưa về đồn để lập biên bản.
Trong lúc kiểm tra, Hà Nhi được giao trách nhiệm kiểm tra những khách trong một phòng VIP. Tuy nhiên, khi Hà Nhi tiến vào phòng, nàng phát hiện ra rằng đa số ở đây đều là những người trẻ tuổi, đang trong trạng thái kích thích của ma túy.
Trước khi nàng kịp thực hiện bất kỳ biện pháp nào, những đối tượng trong phòng đã bị chất kích thích làm mờ tâm trí, chúng liều lĩnh đóng cửa khóa chốt và nhốt Hà Nhi bên trong. Hà Nhi cảm thấy một cảm giác bất an bao trùm, nàng cảm thấy trái tim mình đập nhanh khi nhìn thấy hơn 10 thanh niên đang trong cơn kích động trước mắt. Mặc cho tình hình khó khăn, nàng vẫn giữ vững tư duy và dũng cảm.
“Đứng yên! Tất cả mọi người ngồi xuống ngay!” Hà Nhi ra lệnh, giọng nói cố gắng đủ lực để làm dịu đi sự căng thẳng trong không gian.
Nàng tiếp tục phát biểu một cách quyết đoán: “Tôi là cảnh sát! Hãy tuân theo mọi chỉ thị của tôi và hợp tác với cảnh sát!”
Nhưng mặc cho việc Hà Nhi cố gắng trấn áp, những tên này chỉ cười hả hê, chúng bắt đầu tản ra và bao vây lấy nàng. Sự kiêu ngạo và bất cần của chúng khiến cho tình huống trở nên nguy hiểm hơn.
Hà Nhi lúc này không còn cách nào khác ngoài việc phải đưa tay xuống định rút súng bắn chỉ thiên, nhưng khi nàng chưa kịp hành động thì bất ngờ từ phía sau, một gã thanh niên đã nhảy tới và ôm chặt lấy nàng. Sự tấn công này khiến Hà Nhi bị hoàn toàn bất ngờ và mất đi sự kiểm soát trong tình huống nguy hiểm này. Nàng cảm nhận được sự mạnh mẽ của gã thanh niên này khi ôm chặt lấy mình, và cảm thấy vô cùng bất lực trong tình thế hiện tại.
“Buông tôi ra!” – Hà Nhi la lớn, nhưng chưa kịp làm gì thì những tên còn lại đã đồng loạt lao đến, vây ráp lấy nàng.
“Không! ĐỪNG!” – Nàng hét lớn, cố gắng giải thoát khỏi vòng ôm của gã thanh niên và đối mặt với sự tấn công từ phía những tên khác. Tuy nhiên, sức mạnh của chúng quá lớn, khiến cho Hà Nhi không thể tự giải thoát được. Trong cơn hoảng loạn và bất lực, nàng vẫn không ngừng hét lên, hy vọng sự xuất hiện của đồng đội sẽ giúp nàng thoát khỏi tình huống nguy hiểm này.
“Đùng Đùng!” – Âm thanh phát ra từ phía cánh cửa bị khóa. Bên ngoài, đồng đội của Hà Nhi đang cố gắng phá cửa để xông vào giải cứu đồng đội. Thành Trung đứng bên ngoài, hết sức khẩn trương và lo lắng, nhưng cánh cửa phòng VIP thật sự quá dày và kiên cố. Trong một thời gian ngắn, họ không thể phá cửa ngay được, mặc dù họ đang tận dụng mọi phương tiện và nỗ lực hết sức của mình.
Trong phòng, Hà Nhi lúc này đã bị đám thanh niên phê thuốc đè ngã xuống sàn nhà. Một tên trong số này liều mạng áp sát miệng định cưỡng hôn Hà Nhi, nhưng ngay lập tức nhận được sự phản kháng của nàng. Hà Nhi không ngần ngại, nàng cắn chặt môi tên này, làm cho hắn đau đớn rút lui.
Một tên khác lao tới, hắn dùng sức nắm lấy hai bên bộ đồng phục cảnh vụ của Hà Nhi, sau đó giật mạnh.
“Đừng mà!” – Hà Nhi hét lên trong vô vọng, nhưng âm thanh của nàng bị chìm trong sự hỗn loạn của căn phòng. Chiếc áo của nàng bị những tên khác lao đến cấu xé, trong phút chốc, toàn bộ áo của Hà Nhi đã bị xé toạc, để lộ ra toàn bộ phần ngực trắng hồng phổng phao của nàng…
Lúc này, tất cả những gã thanh niên như đồng loạt bị thôi miên bởi cặp tuyết lê căng đầy lấp ló sau chiếc áo ngực của Hà Nhi. Những ánh mắt đầy ham muốn, những cái miệng đang trực chờ tuồng trào nước dãi… Bọn chúng cùng lúc rút đầu vào phần thân trước Hà Nhi mà giành giật từng centimet da thịt thơm mát của nàng.
Trong cơn hỗn loạn và bất lực, Hà Nhi cảm thấy mình bị vây quanh bởi sự tấn công dã man của đám tội phạm. Nàng cảm nhận được một sự kinh hoàng và tồi tệ không thể diễn tả, nước mắt nàng dù không muốn vẫn tuôn ra… “Anh Trung ơi, hãy cứu em…” – Suy nghĩ bất chợt nảy lên trong đầu nàng…
Những tên thanh niên tiếp tục cấu xé Hà Nhi, áo ngực nàng lúc này liên tục bị giật mạnh như muốn bung ra. Những cái miệng tham lam với đầy nước dãi liên tục liếm láp làm ướt cả vòng một nàng.
Trong khi phần ngực của Hà Nhi bị bao vây bởi một nhóm thanh niên, nhóm còn lại không thể chen vào thì liên tục giằng xé, không ai muốn bị mất phần. Chúng xô đẩy nhau vô tình tạo cơ hội cho Hà Nhi thoát ra khỏi vòng vây đang kìm hãm.
Hà Nhi lập tức tung cước đá văng một tên dưới chân nàng, sau đó nhanh nhạy thúc cùi chỏ vào mặt một tên trong tầm ngắm. Khi thấy được đường thoát, Hà Nhi lăn người 2 vòng rồi bật dậy thoát khỏi vòng vây.
Những tên thanh niên sau một phút tranh giành, giờ đây con mồi đã thoát thì lại lập tức hợp sức để tấn công. Bọn chúng một lần nữa lao đến hòng lấy số đông đàn áp Hà Nhi. Nhưng lần này nàng đã rút kinh nghiệm, nàng nhanh chóng nhảy qua một chiếc bàn rồi xoay người đạp mạnh khiến nó đổ nhào vào đám thanh niên.
Nhưng dù Hà Nhi nhanh nhạy nhưng nàng vẫn chỉ có một mình, sau vài động tác, Hà Nhi một lần nữa bị vây hãm giữa đám thanh niên. Chúng lại lao đến, kẻ thì giữ lấy tay nàng, kẻ thì giữ chân, khiến nàng không thể cử động.
Lần này đám thanh niên quyết định tấn công nốt phần hạ thể Hà Nhi, hai tên trong số này lao đến hòng muốn tuột chiếc quần cảnh phục của nàng xuống. Nhưng khi chiếc quần bị tuột gần xuống qua đùi nàng thì một âm thanh cực đại vang lên…
RẦM…
Một tiếng nổ vang làm cả căn phòng rúng động, khiến đám thanh niên tội phạm giật mình lùi lại. Cánh cửa của căn phòng VIP mở toang!
Trong nháy mắt, đội cảnh sát đã ập vào, súng trong tay sẵn sàng hành động.
Đoàn! – Tiếng súng nổ vang từ tay của Thành Trung. Anh bắn chỉ thiên để trấn áp lũ tội phạm, chúng sợ hãi lập tức rời bỏ thân người của Hà Nhi.
Chớp lấy thời cơ, Hà Nhi nhanh chóng kéo cao quần, tung cước đá thẳng vào mặt 2 tên tội phạm làm chúng gã lăn ra đất.
Khi cả đội cảnh sát nhìn thấy Hà Nhi, ai nấy đều bất giác đỏ mặt… Hà Nhi nhận ra điều này, nàng sau đó nhìn xuống ngực mình, rồi bất giác la lớn:
“AAA” – Nàng cùng lúc xoay người mình lại, lấy tay kéo hai vạt áo lại che đi bộ ngực căng đầy đang dính đầy nước dãi.
Thành Trung cũng lập tức lao đến đưa cho nàng một chiếc áo khoác. “Em không sao chứ!”
Hà Nhi không trả lời, nàng chỉ cúi đầu lập tức rời đi.
Chiến dịch tưởng chừng như để trấn áp bọn tội phạm lại xém chút thành ra thảm kịch đối với Hà Nhi. Những trải nghiệm kinh hoàng trong phòng VIP đã để lại dấu ấn sâu sắc trong tâm trí của nàng, khiến nàng cảm thấy càng căm phẫn lũ tội phạm và quyết tâm bắt hết bọn chúng.