Phần 7: “Ba… lần?”
Trên đường trở về sở cảnh sát, không khí trong xe trở nên yên bình hơn. Hà Nhi tỏ ra có chút lưỡng lự và lo lắng, ánh mắt của nàng đầy suy tư. Thành Trung nhận ra điều này và quyết định mở cuộc trò chuyện:
“Em nghĩ sao về những gì Hồ Nổ vừa nói?” – Thành Trung hỏi, giọng điệu chứa đựng sự quan tâm.
Hà Nhi hơi bối rối, không chắc chắn về ý định của Thành Trung. “Anh muốn hỏi về việc Lý Thế Thiên ra lệnh cho đàn em gây khó dễ cho cảnh sát, hay về những vụ quấy rối tự phát gần đây?” – Nàng trả lời, cố gắng hiểu rõ ý của anh.
“Cả hai!” – Thành Trung đáp, nhấn mạnh sự quan trọng của cả hai khía cạnh.
Hà Nhi suy nghĩ một lúc, bản thân nàng là một nữ cảnh sát mới ra trường và thiếu kinh nghiệm trong việc đối phó với tội phạm. Với những chuyện như vậy, nàng chưa biết phải xử lý thế nào là tốt nhất. Tuy nhiên, Hà Nhi vẫn trả lời Thành Trung: “Về việc của Lý Thế Thiên, em cảm thấy khá khó khăn. Chúng ta rõ ràng đã biết hắn muốn làm khó cảnh sát, muốn đẩy chúng ta vào trò chơi của hắn. Nhưng, là cảnh sát, chúng ta lại không thể bỏ qua việc tội phạm lộng hành mà không có hành động. Nếu chúng ta không bắt bọn chúng thì có thể làm tăng sự coi thường với pháp luật, còn bắt hết chúng về thì lại sập bẫy của Lý Thế Thiên, vì quả thật nghĩ đến viễn cảnh có cả ngàn tên tội phạm cần xử lý và giam giữ cùng lúc, đúng là quá sức với lực lượng cảnh sát thành phố.”
Hà Nhi kết thúc câu nói với một phần nghi ngờ về quyết định của mình. “Nhưng chúng ta phải làm gì đó,” nàng tự nhủ, “Chúng ta là cảnh sát và có trách nhiệm phải bảo vệ công lý và an ninh.”
Thành Trung gật đầu đồng ý, biểu lộ sự tán thành với suy nghĩ của Hà Nhi.
“Còn về bọn quấy rối? Em vẫn rất muốn bắt hết bọn chúng đúng không?” – Thành Trung hỏi tiếp.
Hà Nhi gật đầu thừa nhận, nàng đặc biệt căm ghét những tên này, bản thân nàng cũng từng là nạn nhân nên nàng muốn bắt bọn chúng hơn ai hết: “Phải, em nghĩ đây là những đối tượng mà cảnh sát chúng ta cần quan tâm nhất lúc này. Bọn chúng không thuộc xã đoàn Vạn Phát, nên hành động là không thể đoán trước được, em không muốn có thêm bất kỳ cô gái nào phải trải qua cảm giác như em đã từng bị…”
Thành Trung một lần nữa gật đầu, anh đáp: “Anh cũng nghĩ như em. Những hành động của Vạn Phát cùng lắm chỉ là những vi phạm nhỏ, tuy vẫn có sự nguy hiểm và gây mất an ninh trật tự, nhưng về cơ bản, bọn tội phạm này chỉ muốn cố tình gây khó dễ cho cảnh sát. Còn về những tên quấy rối, anh không chắc bọn chúng có hành động gì táo bạo hơn hay không, nên chúng ta phải đặc biệt lưu tâm chúng.”
Cả hai sau đó cùng nhau trở về trụ sở.
Khi Thành Trung vừa về đến, anh lập tức được cấp trên gọi vào phòng làm việc để thông báo về nhiệm vụ mới. Ở đây, anh được biết hôm nay đã có báo cáo về 2 vụ quấy rối và xâm hại tình dục diễn ra. Cụ thể là, đã có hai nữ sinh đại học khi trên đường đến trường bằng xe bus, họ đã bị một nhóm tội phạm sàm sỡ, một trong số đó còn cho biết đã bị “xâm hại” tình dục.
Cũng vì lẽ đó, cấp trên đã ra lệnh để giải quyết nhóm tội phạm này sớm nhất có thể. Nhưng vì toàn bộ cảnh sát của thành phố đều đang quá tải với các hoạt động của Vạn Phát, nên đội PCS2401 đã được chọn để nhận nhiệm vụ này.
Sau khi quay lại, Thành Trung tập trung toàn đội và thông báo lại với tất cả thành viên. Hà Nhi đặc biệt tỏ ra tức giận với thông tin mà Thành Trung truyền lại, nghĩ đến cảnh hai nữ sinh tội nghiệp bị xâm hại, Hà Nhi nhớ lại hình ảnh của chính mình…
“Một lũ khốn nạn!”, Hà Nhi không kìm được sự bức xúc, tiếng chửi rủa bất giác thoáng qua khỏi môi của nàng.
Nhưng nàng không phải là người duy nhất tỏ ra căm phẫn với nhóm tội phạm này. Hữu Phúc, Thế Bảo, Đình Hoàng và Thành Trung, tất cả đều khao khát đưa bọn chúng ra ánh sáng và đòi lại công lý cho người bị hại.
“Vì sự nghiêm trọng và cấp thiết của tình hình, cấp trên muốn chúng ta giải quyết vụ án trước cuối tuần này. Nghĩa là chúng ta chỉ có 3 ngày. Ngày mai, toàn đội sẽ tổ chức tuần tra liên tục tại các tuyến xe bus ở quận 3 và quận 1, vì đây là nơi bọn quấy rối thường hay ra tay.” Thành Trung nói với vẻ mặt quyết định.
“Ở đây, tôi có hình ảnh của một số đối tượng được cho là thuộc nhóm tội phạm này.” Thành Trung đặt ba tấm ảnh xuống bàn để mọi người xem. Ngay lập tức, Hà Nhi nhận ra gương mặt của một trong số bọn chúng, đó chính là gã từng xâm hại nàng trước đó.
“Kẻ này! Tôi chắc chắn hắn là tên cầm đầu!” – Hà Nhi chỉ vào tấm hình ở giữa và khẳng định.
Thành Trung chứng kiến sự căm phẫn của Hà Nhi dành cho kẻ này. Anh nhận ra rằng Hà Nhi thật sự căm thù hắn, và như nàng, anh cũng muốn đưa hắn ra trước pháp luật càng sớm càng tốt.
… Bạn đang đọc truyện Nữ cảnh sát xinh đẹp tại nguồn: https://tuoinung.run/2024/05/truyen-18-nu-canh-sat-xinh-dep.html
Trong hai ngày tiếp theo đó…
Đội PCS2041 tích cực theo dõi các tuyến xe bus trong khu vực đã được khoanh vùng. Mỗi thành viên của đội đều tập trung vào nhiệm vụ của mình với sự quyết tâm và sự chuyên nghiệp.
Hữu Phúc và Thế Bảo là hai thành viên cực kỳ tỉ mỉ và khéo léo trong việc quan sát. Họ luôn giữ mắt tinh tường và sẵn sàng để ý bất cứ dấu hiệu nào của hoạt động bất thường.
Đình Hoàng, với kinh nghiệm nhiều năm làm việc trong lực lượng cảnh sát, tự tin và mạnh mẽ trong mọi tình huống. Anh ta luôn ở tư thế sẵn sàng và không bao giờ để lơi lỏng.
Trong khi đó, Hà Nhi dù vẫn tập trung cao độ nhưng nàng có phần tỏ ra nóng lòng muốn bắt được những kẻ này. Nhưng nàng càng nóng lòng thì bọn tội phạm trong hai ngày này lại càng không hành động.
Mặc cho đội PCS2041 đã tận dụng mọi phương tiện để theo dõi và rình rập, nhưng bọn tội phạm không hề ra tay trong hai ngày qua. Dường như chúng đã biết rằng đang bị theo dõi và đã thận trọng hơn, tạo ra một cảm giác nặng nề cho toàn bộ đội cảnh sát.
Một ngày trước ngày cuối cùng để hoàn thành nhiệm vụ, Thành Trung và mọi người ngồi lại để cùng nhau xem xét lại kế hoạch.
“Xem ra trong hai ngày vừa qua, bọn chúng đã có sự đề phòng nên đã không ra tay trong thời gian này. Vì vậy, có thể chúng ta sẽ phải chủ động ‘dụ’ cho bọn chúng xuất đầu lộ diện.” – Câu nói của Thành Trung làm cho Hà Nhi nhìn anh do dự, nàng nhớ lại lần trước chính nàng cũng dùng cách này và đã thất bại thảm hại.
Hà Nhi hít một hơi sâu trước khi hỏi: “Nhưng… làm sao để dụ bọn chúng?”
Thành Trung hiểu ý của Hà Nhi, anh giải thích: “Chúng ta biết rằng bọn chúng hướng tới mục tiêu là phụ nữ, và trong những ngày qua, số lượng phụ nữ đi xe bus đã giảm đi đáng kể. Điều đó có thể là do những vụ xâm hại gần đây đã làm cho người dân trở nên thận trọng hơn, nhưng điều đó vô tình làm bọn tội phạm thiếu mất ‘động lực’ ra tay.”
Thành Trung ngưng lại… sau đó tiếp tục: “Và vì thế, chúng ta cần cho bọn chúng một mục tiêu”.
Cả đội như hiểu ra ý của Thành Trung, mọi người đồng loạt hướng ánh nhìn về phía Hà Nhi một cách bất giác. Hà Nhi cũng giật mình, nàng lập tức nhìn lại Thành Trung như ngầm hỏi – “Không lẽ anh muốn em làm mồi nhử?”
Tuy nhiên, Thành Trung ngay lập tức nhận ra sự hiểu lầm của đồng đội. Anh lắc đầu mạnh mẽ. “Mọi người đã hiểu nhầm ý tôi rồi, tôi không bao giờ đặt đồng đội vào tình thế nguy hiểm, đặc biệt là Hà Nhi.”
Sau đó anh tiếp tục, “Về việc tìm người làm mồi nhử, sẽ do tôi phụ trách, mọi người chỉ cần tập trung cao độ, ngày mai chúng ta sẽ ra tay tóm hết bọn chúng.” Lời của Thành Trung như một nguồn động viên lớn lao cho toàn bộ đội.
Duy chỉ có Hà Nhi là vẫn không ngừng thắc mắc, nàng tự hỏi anh sẽ nhờ ai để đảm nhiệm việc làm nguy hiểm này. Thành Trung cũng nhìn ra sự tò mò của Hà Nhi, anh lập tức giải thích với nàng: “Hãy đi theo anh, anh dẫn em đi gặp một người!”
Hà Nhi cảm thấy một chút bối rối nhưng vẫn tuân theo lời Thành Trung. Cả hai bước đi nhanh ra ngoài, bắt đầu hành trình tìm kiếm “mồi nhử” cho kế hoạch của đội.
Ngồi trên sân thượng của một quán bar rooftop, Thành Trung nhâm nhi chút rượu trên tay, trong khi Hà Nhi không ngừng tỏ ra lo lắng. Đã 30 phút trôi qua kể từ khi cả hai đến đây, Hà Nhi vẫn không biết Thành Trung muốn đưa nàng đến gặp ai.
Đến khi sự kiên nhẫn của Hà Nhi dần cạn kiệt và nàng chuẩn bị mở miệng để hỏi, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau lưng hai người:
“Chào anh Trung, cuối cùng thì anh cũng chịu gặp em!”
Một cô gái xinh đẹp bước tới, một bóng dáng mê hoặc với đường cong quyến rũ, cô mặc một bộ đồ gợi cảm, tôn lên vẻ đẹp quyến rũ của cơ thể. Ánh sáng lung linh từ đèn led trên sân thượng làm bộc lộ sự lấp lánh của cô gái. Một nụ cười lạnh lùng nở trên môi cô, ánh mắt tập trung và sắc bén như một con cáo săn mồi, đặc biệt là khi cô nhìn vào Thành Trung. Cô ta tự tin và lôi cuốn, toát lên vẻ quyền lực và sự hấp dẫn khó cưỡng.
Thành Trung nhẹ nhàng mỉm cười và chào lại cô gái, nhưng trên khuôn mặt anh vẫn hiện lên chút miễn cưỡng.
“Chào em, Thái Trinh!”
Thái Trinh, đứng đối diện với Thành Trung, phát hiện sự có mặt của Hà Nhi, cô ta không giấu được sự chú ý đặc biệt hướng về nàng. Cô ta đưa ánh mắt trượt qua từ đỉnh đầu xuống tới gót chân của Hà Nhi, như thể đang đánh giá một cách nhanh chóng và tỉ mỉ vẻ đẹp của nàng. Cô giữ một biểu hiện lạnh lùng, tuy nhiên, trong ánh mắt đó vẫn ẩn chứa một sự tò mò và chú ý.
“Thì ra đây là lý do mà mấy hôm nay anh không chịu gặp mặt em!” – Thái Trinh nhìn Hà Nhi và nói sang Thành Trung.
Ánh mắt của Thành Trung lướt qua Hà Nhi, và anh có thể cảm nhận được sự thắc mắc từ ánh nhìn của nàng. Thành Trung cảm thấy bất an khi nhìn thấy Hà Nhi có vẻ bối rối và không thoải mái trong tình huống này. Sự xuất hiện của Thái Trinh đã làm cho không khí trở nên căng thẳng và anh cảm nhận được sự áy náy từ mối quan hệ phức tạp giữa ba người.
Thành Trung cố gắng lắc đầu, nhấm nháp trong khi cố né tránh tình huống căng thẳng. Anh nói với giọng điệu thoải mái hơn: “Em nói gì vậy, chẳng qua thời gian gần đây anh hơi bận… Nhưng tóm lại, hôm nay anh có một việc muốn nhờ em giúp!”, Thành Trung cố gắng tránh né và chuyển sang chuyện khác, anh không muốn làm Hà Nhi bối rối trước sự sắc bén của Thái Trinh…
Thái Trinh đáp lại với một vẻ chua ngoa, nhưng vẫn nở một nụ cười khó đoán. “Phải phải, khi nào anh cần thì em luôn có mặt, còn khi em cần anh thì phải xếp hàng sau người khác,” cô nói với một giọng điệu hơi mỉa mai, nhưng không thiếu sự hòa nhã. Ánh mắt của Thái Trinh vẫn duy trì sự tập trung vào Hà Nhi, sau đó mới dần dần chuyển hướng sang Thành Trung.
Cuối cùng, cô nói: “Được rồi, anh muốn em giúp anh chuyện gì?”
Thành Trung không ngần ngại đi thẳng vào vấn đề: “Giống như lần trước, anh muốn nhờ em giúp anh dụ bọn tội phạm xuất đầu lộ diện!”
“Lần trước?” – Hà Nhi bất ngờ lên tiếng, nàng lúc này mới nhận ra cô gái trước mặt chính là người mà trong ngày đầu tiên đi làm, nàng đã thấy cô ta bị xâm hại.
Hà Nhi tỏ ra ngạc nhiên vô cùng, nàng chuyển ánh nhìn sang Thành Trung như muốn xác nhận, và anh cũng nhanh chóng gật đầu.
“Phải, lần trước chính là tôi đã giúp anh Trung. Thì ra lần đó, cô cảnh sát đã phá hỏng mọi kế hoạch chính là cô!” – Thái Trinh cũng như nắm bắt được thắc mắc của Hà Nhi, cô ta nhanh chóng đối đáp, giọng điệu hơi châm chọc.
Thành Trung lúc này không muốn cuộc thảo luận bị kéo dài vì những lời châm chọc từ Thái Trinh, anh tập trung lại vào vấn đề chính: “Nói tóm lại, ngày mai anh cần em có mặt ở địa điểm cũ, lúc 10 giờ sáng. Sau chuyện này, coi như anh nợ em thêm một ân huệ.” Một cách rõ ràng và dứt khoát, Thành Trung nhấn mạnh việc anh chỉ cần sự hợp tác của Thái Trinh, ngoài ra đừng bận tâm vào những chuyện khác.
Thái Trinh nở một nụ cười miễn cưỡng, “Cứ ngỡ hôm nay anh mời em ra đây để tâm sự, nhưng không ngờ bên anh giờ đây đã có niềm vui mới.”, Cô ngưng lại một chút, sau đó tiếp tục: “Về việc anh cần giúp, em sẽ làm, nhưng hãy nhớ rằng, đây sẽ là một ân huệ rất lớn đó.”
Cô ta sau đó bước ra khỏi quán bar, giữ lại một vẻ tự tin và ánh nhìn lạnh lùng, để lại một không gian đầy khó xử giữa Thành Trung và Hà Nhi.
Hà Nhi nãy giờ chỉ biết im lặng, giờ đây khi Thái Trinh rời đi nàng mới dám đặt câu hỏi cho Thành Trung:
“Cô ấy là… bạn gái… cũ của anh sao?”
Thành Trung cảm thấy bối rối khi nghe câu hỏi của Hà Nhi. Anh lập tức phủ nhận, nhưng trên khuôn mặt của anh hiện lên một sự khó xử rõ ràng.
“Không phải, em đừng hiểu nhầm. Cô ấy chỉ là một người bạn,” Thành Trung nhanh chóng đáp, cố gắng làm rõ cho Hà Nhi. Tuy nhiên, trong giọng điệu của anh vẫn còn một chút lúng túng và không chắc chắn.
“Anh đã ngủ với cô ấy?” – Hà Nhi bỗng nhiên hỏi một cách trực tiếp, không che giấu sự tò mò.
“Anh…” – Thành Trung cảm thấy bối rối và không biết phải trả lời thế nào trước câu hỏi bất ngờ của Hà Nhi.
Nhưng anh vẫn thừa nhận: “Phải” – anh không muốn nói dối người anh yêu.
Hà Nhi cảm thấy lòng mình nóng lên và máu tràn lên não, khiến cho khuôn mặt nàng nhanh chóng chuyển sang màu đỏ. Trong lòng, nàng cảm thấy một chút ghen tuông với Thái Trinh, nhưng nàng vẫn hỏi tiếp:
“Mấy lần?”
“Hả? Em… sao lại hỏi như vậy?” – Thành Trung ngạc nhiên và có chút bất ngờ trước sự táo bạo bất thường của Hà Nhi.
Tuy nhiên, nàng không hỏi lại, chỉ nhìn chằm chằm Thành Trung và chờ đợi câu trả lời của anh…
“Ba… lần.”
Khi Thành Trung thốt ra con số, một sự giật mình nhẹ hiện ra trên khuôn mặt có phần ghen tuông của Hà Nhi. Nàng cảm thấy một cảm xúc lẫn lộn giữa bất ngờ, thất vọng và một chút đau lòng. Tuy nhiên, nàng cố gắng kiềm chế những cảm xúc đó và trả lời một cách bình tĩnh:
“Vậy… được rồi.”
Không chờ phản hồi từ Thành Trung, Hà Nhi đứng dậy và bước đi ra về, Thành Trung sau đó phải nhanh chóng theo sau và ra sức giải thích với nàng.