Phần 82: Truy xuất camera
Nhân viên an ninh nói: “Thực ra … hai liều vắc-xin đã bị hai y tá phụ trách tiêm lần đó đánh mất”.
“Sau khi mở hộp vắc-xin mới, tiêm xong cho người cuối cùng thì còn lại hai liều”.
“Rõ ràng hai liều vắc-xin đó còn ở trên bàn, sau khi hai y tá kết thúc công việc và thu dọn đồ đạc thì không thấy vắc-xin đâu nữa, chỉ còn lại cái hộp trống không”.
“Hai liều vắc-xin đó có giá trị bằng nửa tháng lương của y tá. Họ cãi nhau ầm ĩ, người này đổ cho người kia làm mất, cuối cùng vẫn không tìm thấy, họ van xin tôi đừng báo lên cấp trên, tôi đã mềm lòng nên không báo cáo chuyện này”.
“Nếu không có ai kiểm tra, sẽ không ai nhớ tới chuyện này. Nếu đối chiếu sổ ghi chép thì chỉ cần thêm một ít tiền thuốc khác lấp vào là được”.
Bác sĩ Lý tức giận nói: “Tạm thời đừng để chuyện này lộ ra ngoài, hiểu chưa?”
Nhân viên an ninh gật đầu lia lịa.
Sau khi cúp điện thoại, bác sĩ Lý nói: “Giáo sư Vương, tôi muốn xem lại camera để tìm ra ai là người đã lấy vắc-xin, tôi tin rằng hai y tá kia vô tội”.
“Họ cũng lo sợ bị trừ lương”.
Giáo sư Vương nói: “Bác sĩ Lý, hai y tá kia trước đây đã từng theo cô học việc đúng không?”
“Đúng vậy”, bác sĩ Lý gật đầu: “Tôi tin tưởng vào nhân phẩm của bọn họ, hiện tại chắc bọn họ đang rất bận, chúng ta hãy bí mật điều tra, đợi tan ca tôi sẽ hỏi hai người họ lần nữa”.
Rõ ràng bác sĩ Lý muốn bảo vệ hai y tá, không trực tiếp gọi điện thẩm vấn, nếu chuyện này trở nên nghiêm trọng, bệnh viện nhất định sẽ trừng phạt hai y tá đó.
Bệnh viện có camera giám sát, tất nhiên các y tá không dám tự mình lấy trộm đồ.
Bác sĩ Lý đề nghị được xem lại camera, việc này vừa đúng ý tôi.
Giáo sư Vương nói: “Mặc dù việc bệnh viện bị mất đồ không phải là việc lớn, nhưng chúng tôi sẽ không để những người có tính trộm vặt ở lại bệnh viện”.
“Vì Sơn Thành muốn điều tra chuyện này nên tôi sẽ đích thân xử lý”.
Sắc mặt bác sĩ Lý không tốt: “Giáo sư Vương, hai y tá đó còn rất trẻ, nếu như thật sự không phải do bọn họ lấy trộm thì mong giáo sư Vương nhẹ tay”.
Giáo sư Vương cười nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ biết chừng mực”.
Sau đó ba chúng tôi lên phòng quan sát ở tầng hai của bệnh viện.
Các nhân viên nhanh chóng đưa ra camera theo dõi ở phòng tiêm vắc-xin viêm gan B cách đây một tuần.
Trong video giám sát, phòng tiêm thuốc chật ních toàn người đẹp, có người đang xếp hàng, có người đang đứng bên cạnh chửi bới, hiện trường rất ồn ào.
Sau đó tua nhanh đến cảnh tiêm cho người phụ nữ cuối cùng, sau khi tiêm xong, hai liều vắc-xin được để lại trong hộp, y tá cất hộp đựng vắc-xin cùng với nhiều thứ khác lên xe đẩy y tế.
Nếu không dùng hết vắc-xin thì phải bảo quản trong tủ lạnh, một số dụng cụ khác cũng phải được bảo quản trong tủ lạnh để tiệt trùng.
Y tá đẩy xe đẩy y tế về hướng phòng tủ lạnh ở lầu một.
Đến một khúc cua, chiếc xe đẩy bất ngờ bị một người khác đụng phải, đồ đạc văng tứ tung trên sàn.
Nhưng chỗ đó lại vừa đúng là điểm mù của camera, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của y tá và người kia, đó là một thanh niên mặc đồ thể thao, người đó vội vàng xin lỗi và nhặt đồ giúp y tá.
Thu dọn đồ đạc xong, nữ y tá tiếp tục đẩy xe rời đi, trên màn ảnh, y tá vào phòng tủ lạnh thì thấy trên xe không còn vắc-xin, chỉ còn một hộp rỗng.
Sau khi y tá sắp xếp đồ vào tủ lạnh, cô này đi tìm một y tá khác và hỏi về vắc-xin thì hai người cãi nhau.
Tôi yêu cầu nhân viên chuyển màn hình tìm người đã đụng vào xe đẩy, anh ta đã từ điểm mù của camera rời đi mà không thấy bóng dáng anh ta đâu.
Sau đó ở sảnh tầng một có một bóng người rời khỏi bệnh viện.
Như vậy có nghĩa là từ khi người này đi ra từ điểm mù của camera đến lúc người này rời đi không hề có được một hình ảnh trực diện khuôn mặt nào của anh ta cả.
Dị năng của tôi cũng không cho phép tôi có thể nhìn xuyên qua các bức tường trong video, bởi vì video là hình ảnh, không phải là vật thật. Sau khi tôi dùng dị năng của mình nhìn xuyên qua cũng chỉ thấy những đồ vật ở phía sau máy tính.
Ngoài ra trong video còn có hình ảnh người này lúc bước vào bệnh viện, nhưng anh ta đội mũ, che mặt, không thể nhìn rõ gì cả!
Rõ ràng người này có chuẩn bị từ trước mới tới đây, ngay từ đầu đã che giấu thân phận, có tính toán từ trước, cố ý đụng vào xe đẩy để lấy vắc-xin.
Camera đã chứng minh hai liều vắc-xin kia có vấn đề nên mới bị trộm đi!
Bác sĩ Lý cảm thấy khó hiểu, hỏi: “Người này cố gắng hết sức trộm hai liều vắc-xin kia đi để làm gì?”
Giáo sư Vương nói: “Sơn Thành, cậu vừa nói vắc-xin có vấn đề…”
“Chuyện này nói sau đi”, tôi không muốn quá nhiều người biết tình hình ở đây.
Tôi nói với nhân viên phòng quan sát: “Tiếp tục điều chỉnh video tới ngày hôm đó khi lấy vắc-xin trong phòng lạnh ra rồi gửi đến phòng tiêm thuốc, mở hết những video đó lên”.
Nhân viên bắt đầu tìm lại video giám sát hôm đó, chính là y tá ngày hôm đó đi vào phòng bảo quản lạnh lấy ra mười một hộp vắc-xin, sau đó bỏ lên xe đẩy đến phòng tiêm, thời gian không có gì bất thường.
Tuy nhiên, từ tầng một đến tầng ba, có sáu điểm mù, có điểm mù kéo dài khoảng bốn năm giây, một số khác mất khoảng mười giây. Tuy nhiên, y tá này đã dừng lại ở gần nhà vệ sinh hơn một phút, vậy có nghĩa là có người lợi dụng những điểm mù của camera để tráo vắc-xin!
Chắc chắn có người tráo vắc-xin, vì vắc-xin vừa được lấy ra rất lạnh và phải để ở nhiệt độ phòng khoảng hai mươi phút mới dùng được, thế nhưng sau khi một y tá khác vào phòng tiêm, mở vắc-xin, sờ vào vắc-xin lại nói rằng nhiệt độ vắc-xin bình thường, đã sẵn sàng tiêm.
Vắc-xin để trong tủ lạnh không thể trở lại bình thường chỉ trong vài phút được, trước đó y tá kia cũng không nghi ngờ gì mà chỉ sờ qua, sau đó chuẩn bị tiêm.
Giáo sư Vương nói: “Được rồi, không có chuyện gì cả, chuyện đã được điều tra rõ ràng. Hai liều vắc-xin đó đã bị người khác ăn trộm nên không trách tội hai y tá kia nữa”.
Sau khi cảm ơn các nhân viên phòng giám sát, chúng tôi quay trở lại phòng làm việc của giáo sư Vương.
Sắc mặt của giáo sư Vương u ám, sắc mặt của bác sĩ Lý cũng rất khó coi.
Chúng tôi đều biết rằng vắc-xin đã bị người khác đánh tráo!
Vắc-xin thay thế cũng gồm mười hộp, đủ một trăm mười liều, người đánh tráo vắc-xin thủ đoạn vô cùng cao siêu, nếu bị thiếu hai liều thì chắc chắn có người nghi ngờ.
Vì vậy, người này đã đánh tráo tất cả vắc-xin và lấy đi hai hộp còn thừa.
Bác sĩ Lý nói: “Rốt cuộc người đó đã đánh tráo vắc-xin như thế nào? Vỏ hộp không bị thay đổi, mỗi hộp đều có một mã hóa, khi sử dụng phải nhập mã, trong thời gian ngắn như vậy làm sao có thể tráo vắc-xin, chỉ đổi vắc-xin mà không đổi hộp?”
Giáo sư Vương cũng nói: “Sơn Thành, vừa rồi cậu cũng nói vắc-xin có vấn đề, rốt cuộc là vấn đề gì?”
Giáo sư Vương và bác sĩ Lý hoàn toàn không biết, tôi sợ rằng giáo sư Vương và người phía chủ mưu chuyện này cùng một phe.
Nếu giáo sư Vương thực sự cùng một phe với người đứng sau chuyện này thì cũng không cần phải đánh tráo vắc-xin rắc rối như vậy, giáo sư Vương sẽ đích thân xử lý, như vậy rất hợp lý.
Tôi nói: “Chuyện này rất quan trọng, nhưng nếu đã không điều tra ra ai là thủ phạm, cũng không liên quan gì đến bệnh viện thì hai ngươi cũng không sao rồi”.
“Tôi nói cho hai người biết chỉ gây phiền phức thêm cho hai người mà thôi”.
Bác sĩ Lý nói: “Nếu cậu Trương biết được điều gì đó thì có thể nói cho chúng tôi biết. Hơn nữa, cậu Trương cũng không phải là cảnh sát, tại sao lại muốn điều tra chuyện này?”
Bác sĩ Lý đưa ra một câu hỏi, giáo sư Vương cũng đang chờ câu trả lời của tôi.