Phần 117: Mất hết tính người
Tôi ngăn Lý Đại Tráng lại lần nữa, Trần Kế Tần nói: “Chú Lý à, tính tình của chú còn tệ và dễ xúc động hơn cả tôi nữa”.
“Chú cứ ngồi xuống trước đã rồi chúng ta từ từ bàn bạc”.
Tôi và Trần Kế Tần kéo Lý Đại Tráng ngồi xuống, rót cho chú ấy chén trà để chú ấy bình tĩnh lại.
Tôi nói: “Chú Lý, chuyện này không đơn giản như vậy đâu, sự việc là như thế này”.
“Bởi vì tranh chấp giữa chú và tập đoàn Văn Viên, bọn chúng không có cách nào đối phó với chú nên người nhà họ Dương mới tìm đến Cục trưởng Viên, Cục trưởng Viên và nhà họ Dương là họ hàng”.
“Lần này, Cục trưởng bảo chú làm thầy khai quang, ép chú phải dỡ bỏ cửa hàng nhà chú”.
“Nếu chú không dỡ bỏ thì bọn chúng sẽ nghĩ cách lấy mạng chú!”
“Vì vậy, Cục trưởng Viên mới sắp xếp trưởng thôn đến giải quyết chuyện này, trưởng thôn mới lôi kéo dân làng bỏ phiếu để chú trở thành thầy khai quang”.
Lý Đại Tráng nghe tin, sắc mặt thay đổi liên tục, nắm đấm run bần bật.
“Nhà họ Dương, đám người nhà họ Dương đúng là coi trời bằng vung!” Lý Đại Tráng nghiến răng nghiến lợi: “Tập đoàn Văn Viên thường xuyên đe dọa nói muốn lấy mạng chú, chú không tin bọn chúng dám thế!”
“Chú không thèm làm cái chức thầy khai quang này nữa, xem bọn chúng có thể làm gì được chú! Đuổi chú ra khỏi thôn, được thôi, cái thôn này, không ở nữa thì thôi!”
“Chú không tin trên đời này không còn vương pháp!”
Cảm xúc của Lý Đại Tráng lại có chút mất kiểm soát, tôi nói: “Chú Lý, không giấu gì chú, lần này cháu cũng đã đắc tội với Cục trưởng Viên và nhà họ Dương, hiện giờ chúng ta đều là con châu chấu trên đầu sợi dây, có chung một kẻ thù”.
“Ý của cháu là, chúng ta hãy bắt tay hợp tác, cùng nhau tìm cách đối phó với người nhà họ Dương”.
Tôi kể tóm tắt lại toàn bộ những chuyện xảy ra gần đây cho Lý Đại Tráng nghe, như chuyện tôi đánh Dương Đông, như chuyện Cục trưởng Viên muốn đất nhà tôi.
Lý Đại Tráng sau khi nghe cảnh ngộ của tôi thì thở dài thườn thượt, sau đó lại rất ngạc nhiên khi nghe tin tôi quen con gái trưởng trấn.
Lý Đại Tráng bất lực nói: “Sơn Thành, cháu thực sự đã thay đổi rất nhiều, thế mà quen được con gái trưởng trấn”.
“Cháu có trưởng trấn phía sau bảo vệ, tất nhiên sẽ không sợ những chuyện này, nhưng mà chú không được may mắn như vậy”.
Trần Kế Tần nói: “Chú Lý, chú yên tâm, chỉ cần Sơn Thành muốn giúp chú thì mọi chuyện không phải là vấn đề, chú Lý, chú đã đắc tội với nhà họ Dương thế nào vậy?”
Lý Đại Tráng căm hận nói: “Đám người này đúng là không có việc xấu xa nào không làm!”
“Cửa hàng nhà chú là do chú mua cách đây mười năm, lúc đó có giá mười tám nghìn, hiện giờ đã tăng lên một trăm mười nghìn rồi!”
“Bọn chúng lại bồi thường theo giá từ mười năm trước, đưa cho chú hai mươi nghìn rồi bắt chú dỡ bỏ, không có thêm bất kì một khoản bồi thường nào khác”.
“Sao chú có thể đồng ý được chứ!”
Người nhà họ Dương đúng là quá thể đáng.
Lý Đại Tráng nói tiếp: “Thật không ngờ, bọn chúng lại sắp xếp cho chú làm thầy khai quang, thậm chí còn muốn giết chú!”
“Chú không làm thầy khai quang nữa, chú không tin bọn chúng dám giết chú!”
Trần Kế Tần nói: “Chú Lý, tôi bảo này, nhà họ Dương là người giàu có nhất thị trấn chúng ta, trước kia tôi từng nghe mấy tên côn đồ trên trấn nói, từng có một ông chủ làm kinh doanh đắc tội với nhà họ Dương”.
“Nhà họ Dương liền tìm người lái xe đâm chết ông chủ đó rồi làm giả thành tai nạn giao thông”.
“Nhà họ Dương có tiền, bồi thường xong là có thể giải quyết mọi việc”.
“Chú thấy có đáng sợ không?”
“Mấy người chúng ta không quyền không thế, chú Lý, nếu đẩy nhà họ Dương vào tính thế cấp bách thì bọn chúng có thể làm ra bất cứ chuyện gì”.
Những lời Trần Kế Tần nói vô cùng đáng sợ, nhưng đều là sự thật.
Thế giới bây giờ là thiên hạ của người có quyền có thế.
Cũng giống như một ngôi sao nào đó trốn thuế mấy trăm triệu, sau khi nộp phạt xong thì như không có chuyện gì, còn một shop bán hàng online trốn thuế mấy trăm nghìn thì bị phạt một triệu, còn phải ngồi tù ba năm.
Tôi nói: “Chú Lý, chú bình tĩnh lại đi, nếu nhà họ Dương muốn đối phó với chú thì chú căn bản không thể chống chọi lại bọn chúng”.
“Lần này cháu đến tìm chú là để giải quyết chuyện này”.
Lý Đại Tráng không tài nào bình tĩnh lại được, anh ta không thể ngờ thế giới này lại đen tối như vậy.
Tôi hỏi: “Chú Lý, cháu cảm thấy trong chuyện của hàng nhà chú có một vài vấn đề gì đó?”
“Cháu nghe nói có khoảng chục cửa hàng phải phá bỏ, nhưng dường như nhà họ Dương chỉ làm khó một mình nhà chú?”
Trần Kế Tần cũng nói: “Đúng vậy, nhà họ chả có gì ngoài tiền, sao lại làm khó dễ cho chú khắp nơi vậy chứ? Chả lẽ vì mấy trăm nghìn mà đi lấy mạng chú?”
Tôi cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó kì lạ.
Lý Đại Tráng bất lực thở dài, giải thích: “Chuyện này không đơn giản như vậy, nửa năm trước, con gái chú Lý Hồng Lệ lái xe điện đi mua rau, va quệt với một chiếc xe con”.
“Lúc đó, tên đó rất dễ nói chuyện, chỉ kết bạn wechat với Hồng Lệ, để lại số điện thoại rồi đi luôn”.
“Tên đó là người nhà họ Dương, em họ của Dương Đông, Dương Tây”.
“Dương Tây bắt đầu theo đuổi con gái chú, kết quả… hắn ta lừa con gái chú, có lần rủ con gái chú đi hát, cùng với ba tên khác đánh thuốc mê và cưỡng hiếp con gái chú, còn khiến nó mang thai…”
Trời ơi, sao còn có chuyện như này chứ!
Tôi sau khi nghe thấy chuyện này thì cực kì phẫn nộ.
“Chú đã kiện Dương Tây và ba tên đó!” Lý Đại Tráng nói: “Dù thế lực nhà họ Dương ở trong trấn có lớn hơn nữa thì chú vẫn đâm đơn kiện lên huyện, còn lên thành phố mấy lần”.
“Dương Tây ban đầu rất hung hăng, thậm chí còn tìm người đến gây sự trong cửa hàng nhà chú”.
“Dương Tây nhiều lần đe dọa, bắt chú không được kiện hắn ta, nói nếu kiện nữa thì sẽ giết chú”.
“Nhưng con gái chú phải chịu oan ức lớn như vậy, sao chú có thể không kiện được!”
“Bọn chúng muốn tiêu hủy chứng cứ, nhưng đứa bé trong bụng con gái chú chính là chứng cứ, không ai có thể tiêu hủy được!”
Lý Đại Tráng nói đến đây, gương mặt tràn đầy tức giận, nghiến răng nghiến lợi.
“Cho dù thế lực nhà họ Dương có lớn hơn nữa, quan hệ có rộng hơn nữa, thì ở trên huyện cũng rất bình thường”.
“Nếu trên huyện không xử lý, cảnh sát không ra tay, tòa án không quan tâm thì chú sẽ bỏ hết vốn liếng tìm đến truyền thông trên tỉnh, trên thành phố!”
“Vì đòi lại công bằng cho con gái, chú thậm chí còn tự tử để làm lớn chuyện này!”
“Cuối cùng, tòa án tuyên án Dương Tây ba năm, còn ba tên còn lại bị kết án sáu năm”.
“Trong chuyện này, nhà họ Dương cũng sử dụng mối quan hệ để che đậy tin tức báo chí, cho nên vụ việc này không được công khai đưa tin, ngoài ra, Dương Tây vốn bị kết án tám năm tù nhưng cuối cùng chỉ bị phán ba năm”.
Tôi hiểu rồi, thì ra là vì chuyện này mà Lý Đại Tráng và nhà họ Dương đối đầu với nhau, cho nên người nhà họ Dương mới gây khó dễ cho Lý Đại Tráng, thậm chí còn muốn giết chú ấy!
Không thể không nói, Lý Đại Tráng cực kì tài giỏi.
Nếu là người khác thì căn bản không có dũng khí chống lại nhà họ Dương, bị nhà họ Dương đe dọa, chèn ép nhiều lần chắc chắn sẽ từ bỏ, nhưng Lý Đại Tráng không hề bỏ cuộc.
Lý Đại Tráng tính tình bộc trực lại nóng nảy, để kết tội được Dương Tây, chắc chắn chú ấy đã phải trả một cái giá rất đắt.
Trần Kế Tần cũng tức giận chửi bới: “Thật không thể ngờ, người nhà họ Dương lại đê tiện vô liêm sỉ như vậy, dám làm ra chuyện như thế này!”
“Tôi cũng rất háo sắc, rất khốn nạn, nhưng không ngờ Dương Tây còn khốn nạn hơn tôi gấp mấy chục lần!”
“Hiện giờ đã nói rõ ràng mọi chuyện rồi, Sơn Thành, chúng ta phải giúp chú Lý thế nào đây?”