Phần 169: Lời chỉ bảo của chú Trần
Lời Trần Mãn Quang nói và lời tôi nói có có giá trị hoàn toàn khác nhau. Trần Mãn Quang là bề trên, đức cao vọng trọng. Bây giờ ông ta đứng về phía tôi, phản đối việc Lưu Đại Bảo làm trưởng thôn, điều này sẽ gây ra áp lực rất lớn cho Lưu Đại Bảo.
Hai bố con Lưu Thành Hà bị nói đến mức hết đường phản bác. Nhưng đột nhiên vẻ mặt Lưu Thành Hà lại trở lại như thường, nói: “Ông Trần, việc hôm nay là chúng tôi không đúng, ông bớt giận”.
“Rốt cuộc ai sẽ là trưởng thôn, cứ đợi hai vị tổ trưởng tổ chức đại hội toàn thôn, tiến hành bỏ phiếu, dân làng chọn ai thì người đó thành trưởng thôn”.
“Dân làng mới là chủ nhân thật sự của thôn chúng ta”.
“Ầm ĩ lâu như thế, giờ mọi người ai về nhà nấy đi thôi”.
Đột nhiên tôi cảm thấy Lưu Thành Hà là người vô cùng đáng sợ. Bị chúng tôi dồn ép đến mức không nói được lời nào, nhưng vẫn có thể bình tĩnh nhường này.
Lưu Đại Bảo cũng bình tĩnh lại, đổi sắc mặt cứ như trò ảo thuật.
Hai bố con nhà họ Lưu đã nhận thua, không cần thiết phải tranh luận tiếp nữa. Chúng tôi đã thắng trong màn tranh luận này, thế nhưng tôi lại có chút bất an.
Sau đó mọi người tản đi. Lúc ra về, trên mặt Lưu Đại Bảo treo một nụ cười lạnh, liếc tôi một cái đầy ẩn ý.
Dân làng bắt đầu ra về, Trần Kế Tần và Lâm Ngọc Lam đi theo Trần Mãn Quang, còn tôi và Triệu Vũ đi về phía phòng khám.
Trên đường về, tiên nữ Thanh Thuỷ nói với tôi: “Hai bố con nhà này không đơn giản, cực kỳ mưu mô, ta cảm thấy… Hôm nay Lưu Đại Bảo cố ý chọc giận ngươi”.
“Cố ý?”, tôi có chỗ không hiểu: “Ý của cô là, cuộc gặp của tôi với Lưu Đại Bảo hôm nay là do hai bố con họ cố tình sắp đặt?”
“Phải”, tiên nữ Thanh Thuỷ đáp: “Gần đây những việc xảy ra trong thôn đều liên quan đến ngươi. Lại thêm lần đại hội toàn thôn lần trước ngươi đã thể hiện rõ năng lực của mình. Lưu Đại Bảo coi ngươi là đối thủ, ắt sẽ đề phòng ngươi, âm thầm điều tra về ngươi”.
“Đầu tiên Lưu Đại Bảo nghe được chính miệng ngươi nói muốn làm trưởng thôn. Hắn cố tình cãi cọ với ngươi, làm ầm mọi việc lên là để dụ người ủng hộ ngươi ra mặt”.
“Hôm nay ngươi và bố con Lưu Đại Bảo cãi nhau lâu như thế, họ đã đạt được mục đích rồi. Người âm thầm ủng hộ ngươi chính là Trần Mãn Quang”.
“Chắc chắn họ sẽ tìm cách đối phó với ngươi và Trần Mãn Quang để trở thành trưởng thôn”.
Tôi thực sự không nghĩ đến điểm này. Nhớ lại ánh mắt Lưu Đại Bảo nhìn tôi lúc ra về, tôi cảm thấy suy đoán của tiên nữ Thanh Thuỷ đúng đến tám chín phần.
Thật sự không ngờ sự việc lại là như thế!
Tôi nói: “Muốn đối phó với tôi và Trần Mãn Quang à? Cứ tự nhiên!”
Cục trưởng Viên, Trương Vân Sơn và trưởng thôn đều bại trong tay tôi. Lưu Đại Bảo là cái thá gì chứ!
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Đừng bao giờ khinh thường kẻ địch. Nhân tính là thứ thay đổi khôn lường, vô cùng đáng sợ”.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói rất đúng, nhân tính là thứ vô cùng khó nắm bắt, nhất là cái chết của trưởng thôn cũ, khiến tôi đến giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Tôi vừa về đến phòng khám thì có cuộc gọi đến, là viện trưởng Lưu. Ông ấy nói mẹ ông ấy muốn gặp tôi, nếu có thời gian thì sáng mai nhớ qua nhà ông ấy.
Tôi thì nhiều thời gian rảnh, mà vết thương của tôi cũng đã lành rồi. Đây đúng là lúc tôi cần chữa bệnh Alzheimer cho bà cụ.
Tối đó, Trần Kế Tần gọi điện cho tôi, nói là bố anh ta muốn gặp tôi, chắc chắn là để nói chuyện trước đó.
Tôi qua nhà Trần Kế Tần, Trần Mãn Quang đang ngồi ở phòng khách uống trà. Trần Kế Tần rót cho tôi cốc trà, sau đó đi ra ngoài, để tôi với Trần Mãn Quang nói chuyện.
Trần Mãn Quang uống một ngụm trà, sắc mặt nghiêm túc, nói thẳng với tôi: “Tôi nghe Tiểu Tần nói cậu thật sự muốn làm trưởng thôn?”
“Đúng”, tôi gật đầu, nói vô cùng chắc chắn: “Chú Trần, tôi muốn làm trưởng thôn”.
Trần Mãn Quang gật đầu tán đồng, nói: “Không ngờ tới, cậu còn trẻ như thế mà đã có chí lớn rồi, khá hơn thằng con bất tài của tôi nhiều”.
“Bao năm qua chú Trần vào Nam ra Bắc cũng gặp gỡ không ít người, năng lực của cậu thế nào, tôi nhìn cũng hiểu được”.
Tôi cười đáp: “Cảm ơn chú Trần đã khen ngợi”.
Ai mà không thích nghe lời khen chứ, huống chi Trần Mãn Quang đang khen tôi thật lòng.
Trần Mãn Quang lại nói tiếp: “Sơn Thành, dạo gần đây cậu thay đổi nhiều quá. Tiểu Tần cũng nói với tôi, cậu tìm được một sư phụ, xem ra sư phụ cậu đã dạy cậu rất nhiều thứ”.
“Chú Trần cảm thấy, với năng lực của cậu, y thuật của cậu, cái thôn nhỏ này không thể giữ chân cậu được. Cậu mới mười tám tuổi, theo tôi thấy, cái khí phách của cậu đã ăn đứt nhiều người rồi”.
“Sau này chân trời của cậu sẽ rộng mở hơn rất nhiều, tôi không hiểu tại sao cậu lại muốn trở thành trưởng thôn?”
“Cậu cũng biết, lương của trưởng thôn một tháng hơn một nghìn năm trăm tệ, mà việc lớn việc nhỏ gì trong thôn cũng đến tay hết. Người trẻ không thể nào có đủ nhẫn nại để làm việc này”.
“Còn nữa, với y thuật của cậu, dù cậu có mở phòng khám trong thôn thì cũng ăn nên làm ra hơn cái chức trưởng thôn này. Tại sao cậu lại chọn công việc nặng nề mà lương lậu bèo bọt như vậy?”
Trần Mãn Quang nói hết những điều ông ta không hiểu ra.
Tôi nghĩ một hồi rồi nói: “Chú Trần nói rất đúng. Trưởng thôn đúng là chức vụ vừa mệt vừa bèo bọt, nhưng nó lại liên quan đến sự bình yên và ổn định của cả thôn”.
“Sau khi làm trưởng thôn, tôi có thể khiến cả thôn mình giàu mạnh lên”.
“Tôi là người ăn cơm thiên hạ mà lớn, tôi không bao giờ quên ơn nghĩa của dân làng với tôi. Thứ nhất, tôi muốn trả ơn. Thứ hai, tôi có việc cần làm, thế nên tôi buộc phải trở thành trưởng thôn. Như thế thì việc của tôi sẽ trở nên thuận lợi hơn vì có sự phối hợp của dân làng”.
Tôi phải điều tra việc của thầy khai quang, còn cả việc các thi thể mất tích ở nghĩa địa nữa. Những việc này vô cùng quái dị, đến bây giờ tôi vẫn chưa thể nói với ai.
Trần Mãn Quang nhìn tôi với ánh mắt khen ngợi, nói: “Uống nước nhớ nguồn, làm người không được quên gốc gác”.
“Xem ra cậu vẫn còn bí mật khó nói, thôi cậu không nói cũng không sao”.
“Chú Trần tin cậu, sau khi trở thành trưởng thôn, nhất định cậu có thể tạo phúc cho dân làng”.
… Bạn đang đọc truyện Thầy phá thân tại nguồn: https://tuoinung.link
Tôi cười đáp: “Cảm ơn chú đã tin tưởng tôi”.
Trần Mãn Quang lại uống thêm ngụm trà nữa, thở dài khe khẽ, nói: “Nhưng Sơn Thành này, cậu muốn làm trưởng thôn không dễ thế đâu”.
“Đầu tiên là cậu còn trẻ, thiếu trải nghiệm, thứ hai là người nhà họ Lưu không dễ đối phó đâu”.
Tôi đáp: “Về tuổi tác thì không thành vấn đề, tôi có thể dùng năng lực để thuyết phục dân làng. Còn về nhà họ Lưu, họ đang che giấu tuyệt chiêu cuối cùng thì tôi cũng thế”.
Con bài cuối cùng của tôi chính là chủ tịch thị trấn. Chỉ cần tôi chữa khỏi bệnh cho mẹ ông ấy, chắc chắn ông ấy sẽ chống lưng cho tôi, thậm chí tôi còn có Âu Dương Bác làm hậu thuẫn.
Tôi không tin người nhà họ Lưu có ba đầu sáu tay, có thể đấu được với tôi.
Trần Mãn Quang lại thở dài, nói: “Ông Lưu cả đời làm nhà giáo. Trong số học trò của ông ta, có người làm quan chức huyện, có người làm lãnh đạo trên bộ giáo dục, thậm chí có cả những người giàu có khác”.
“Cả đời ông Lưu không thích cầu cạnh ai, nhưng chỉ cần ông ta mở lời, chắc chắn những người đó sẽ giúp đỡ”.
“Cậu phải biết, nếu trên huyện mà gây sức ép xuống thì cậu không chống lại được đâu, Sơn Thành à…”
“Cậu còn trẻ, có chí lớn, lại có năng lực, dám thử sức, chú Trần rất nể phục”.
“Nhưng có những việc không nhất thiết phải tranh giành với người khác. Lùi một bước trời cao biển rộng…”
“Đôi lúc nhẫn nhịn lùi bước cũng là một cách lựa chọn. Nó có thể mở ra cho cậu nhiều con đường, đưa tới cho cậu nhiều lựa chọn hơn”.