Phần 170: Bà cụ phát bệnh
Tôi hiểu Trần Mãn Quang sợ tôi không đấu nổi với Lưu Đại Bảo, sợ tôi bị thua, sợ tôi đắc tội với người đúng ra không nên đắc tội.
Trần Mãn Quang nghiêm túc dạy bảo tôi.
Trần Mãn Quang không biết tôi có thế lực mạnh chống lưng, cũng không biết con át chủ bài của tôi, là một người đi trước, Trần Mãn Quang khuyên bảo, lo lắng khiến tôi có thể cảm nhận được sự quan tâm của ông ta.
Tôi uống một ngụm trà, cười nói: “Chú Trần, nhà họ Lưu nhiều mối quan hệ như vậy, người chống lưng cũng nhiều, tại sao cứ nhất nhất phải làm trưởng thôn bằng được chứ?”
“Ông Lưu tìm cho con trai một nghề nghiệp phù hợp không phải là tốt hơn sao?”
Trần Mãn Quang nói: “Sơn Thành, trong chuyện này có rất nhiều điều ghê gớm, ông Lưu dựa vào quan hệ giới thiệu công việc cho con trai cũng là điều tốt, công việc trước đây của Lưu Đại Bảo chính là nhờ mối quan hệ của ông Lưu, cậu ta làm việc ở một công ty sinh viên”.
“Công việc hết sức ổn định, làm việc đúng giờ, nghỉ cuối tuần, tiền lương cũng khá lắm”.
“Nhưng làm trưởng thôn thì khác”.
“Lương của trưởng thôn không cao, nhưng tại sao lại có nhiều người thích làm đến thế?”
“Thứ nhất là quyền thế, thứ hai là lợi ích”.
Trần Mãn Quang hơi dừng lại khi nói tới đây, tôi bèn tiếp lời ông ta: “Trưởng thôn là người đứng đầu một thôn, hơn nữa chuyện gì cũng nắm trong tay, có thể nói là vua một phương, và cũng có quyền lợi cao nhất trong thôn chúng ta”.
“Còn về lợi ích, mặc dù lương thấp nhưng chuyện lớn nhỏ gì cũng đều phải qua tay trưởng thôn, nếu như có thể vớt được chút lợi ích gì trong đó thì cũng hết sức dễ dàng”.
Trong thôn có hai trăm hộ dân, mỗi hộ khoét một trăm tệ thì hai trăm hộ đã là hai mươi nghìn tệ rồi!
Ví dụ như giở chút mánh khóe về tiền điện, mỗi năm thu thêm của mỗi hộ năm mươi tệ thì đã là mười nghìn tệ!
Trần Mãn Quang cười nói: “Sơn Thành, nói là cậu hiểu ngay, vì vậy vị trí trưởng thôn hấp dẫn vô cùng, có người liều mạng để được làm, còn những người chính trực thì chẳng hề màng tới”.
“Sau khi ông trưởng thôn xảy ra chuyện, vợ ông ta đưa con gái trốn đi đầu tiên, chắc chắn là đã vơ tiền bỏ đi”.
“Nếu như điều tra từ trên xuống thì e rằng nhà họ Trần sẽ chẳng còn gì”.
Hóa ra là vậy, thế mới biết tại sao vợ ông trưởng thôn lại chạy nhanh đến vậy, tuần đầu của ông trưởng thôn cũ vừa mới qua là bà ta đã bỏ chạy rồi.
Tôi có chút tâm tư bèn nói: “Xem ra Lưu Đại Bảo có ý đó thật”.
“Đúng vậy, nếu không thì sao Lưu Đại Bảo lại từ bỏ công việc chính thức quay về đòi làm trưởng thôn chứ?”, Trần Mãn Quang nói: “Nói thế này này, bao đời trưởng thôn của thôn chúng ta ít nhiều cũng đều tham tiền, ông trưởng thôn cũ thực ra cũng có lúc tham một chút nhưng ông ấy biết chừng mực, biết dừng lại, biết không thể cấu kết với những kẻ xấu kia”.
“Còn ông trưởng thôn thì khác, ông ta cấu kết với cục trưởng Viên, với Trương Vân Sơn, cùng một giuộc”.
“Đương nhiên tôi tin cậu, nếu cậu là trưởng thôn thì chắc chắn sẽ không lấy một đồng của người dân, nhưng khi làm lâu cũng sẽ không khỏi dao động khi ở trước mặt là những lợi ích quá lớn”.
“Nhất là khi người dân trong thôn vốn rất nghèo, tiền là thứ mà họ cần nhất”.
Trần Mãn Quang phân tích không sai, nhưng Trần Mãn Quang không biết tôi có tiền.
Trước đây, khi chỉ có vài trăm tệ, tôi cũng đã vui mừng mấy ngày liền, giờ đây khi trong tay tôi đã có mấy trăm nghìn thì tôi không còn cảm giác gì nữa.
Trần Mãn Quang tiếp tục nói: “Có thể tôi nói hơi nhiều, có những lời còn khó nghe, nhưng tôi vì muốn tốt cho cậu, chúng ta không thể chọc giận nhà họ Lưu được”.
Tôi cười đầy tự tin: “Cảm ơn chú đã dạy bảo”.
“Nhưng nếu tôi không liều một phen thì làm sao biết được mình sẽ thắng hay thua chứ?”
“Tôi hiểu ý của chú, chú sợ tôi trứng chọi đá nhưng biết đâu tôi là đá còn nhà họ Lưu là trứng thì sao?”
“Cậu tự tin lắm”, Trần Mãn Quang nói: “Nhưng có đôi khi tự tin quá lại hỏng việc, thực lực mới là thứ quan trọng nhất chứ không phải là tự tin”.
“Người có thực lực thì không cần tự tin, thực lực chính là sự tự tin lớn nhất rồi”.
Trần Mãn Quang ra sức khuyên bảo khiến tôi vô cùng cảm động nhưng tôi vẫn muốn liều một phen: “Chú, bất luận thế nào tôi cũng sẽ không từ bỏ, chú đừng khuyên tôi nữa, tôi đã nắm chắc phần thắng trong tay”.
Trần Mãn Quang nhìn vẻ nghiêm túc, không chịu rút lui của tôi thì cười khổ, lắc đầu: “Cậu đã quyết tâm như vậy thì lần này tôi sẽ dồn toàn lực hỗ trợ cậu”.
“Tôi chỉ còn có mình Trần Kế Tần, tôi hi vọng sau này Trần Kế Tần theo cậu cũng có được thành tựu của riêng mình”.
Tôi vô cùng cảm kích: “Cảm ơn chú Trần”.
Trần Kế Tần gần đây hết sức nghe lời và ngoan ngoãn, hiếu thảo với vợ chồng Trần Mãn Quang, Trần Mãn Quang đều nhìn thấy và cảm thấy vui mừng.
Những điều đó đều là nhờ công lao của tôi, cũng chính vì vậy mà Trần Mãn Quang mới giúp đỡ tôi.
Tôi và Trần Mãn Quang nói chuyện thêm một lúc, không còn sớm nữa nên tôi đi về nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi nhờ Lâm Ngọc Lam chăm sóc Triệu Vũ, còn tôi và Trần Kế Tần thì lái xe đi tới nhà họ Trương ở thị trấn.
Ở thị trấn, tôi mua chút đồ bổ đã nói, dù sao cũng là đi thăm người già, cần có chút quà, và đây cũng là tấm lòng của tôi.
Sau khi tới gần nhà họ Trương, từ xa tôi đã nhìn thấy viện trưởng Lưu đang đứng đợi đón tôi ở trước cửa nhà.
Tôi và Trần Kế Tần bước xuống xe, viện trưởng Lưu nhận món quà trong tay tôi, nói với giọng gấp gáp: “Sơn Thành, cậu mau vào xem, bệnh của mẹ tôi lại tái phát rồi”.
Tôi bước vào trong sân thì nghe thấy tiếng quát từ trong nhà vọng ra: “Lưu Hùng Vĩ, mày là đồ bất hiếu!”
“Tao không có đứa con như mày!”
“Tao phải đánh chết mày!”
Viện trưởng Lưu gõ cửa, nói: “Thiến Thiến, Sơn Thành tới rồi, mau mở cửa ra”.
Người mở cửa là Lưu Thiến, tóc tai cô ấy rối bời, quần áo bị kéo rách, đôi mắt đỏ hoe, rưng rưng.
Trông Lưu Thiến thật đáng thương, khiến người khác phải đau lòng.
“Sơn Thành, anh mau xem giúp cho bà đi”, Lưu Thiến nghẹn ngào.
Lưu Thiến là một cô gái hết sức mạnh mẽ, cô ấy rất đau lòng khi bà nội xảy ra chuyện.
Tôi nói: “Cô yên tâm, có tôi ở đây sẽ không sao đâu”.
Bà cụ hét ầm lên ở trong phòng, còn cầm chổi đánh vào một con gấu bông to gần bằng một người bình thường.
Bà cụ coi con gấu là con trai và đánh.
Người bị mắc bệnh Alzheime, khi thì rất yên lặng, cơ thể run rẩy, ý thức mơ hồ, khi thì nổi loạn, la hét ầm ỹ, tâm trạng kích động.
Bà cụ đã lớn tuổi mà còn điên cuồng như vậy chính là bị dạng thứ hai.
Tôi chau mày, nói: “Lần trước tôi đã mát xa cho bà cụ, nếu như không chịu phải chuyện gì kích động thì chắc chắn sẽ không phát bệnh nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Haizz……”, viện trưởng Lưu thở dài: “Còn gì khác ngoài chuyện của Thiến Thiến chứ, tối qua, anh trai tôi lại tới bàn với mẹ về chuyện đó”.
“Lần này, mẹ không tức giận, sau khi nói xong thì bà nói hơi mệt, nói là nhớ Sơn Thành, và cả Thiến Thiến nữa, ngày mai gọi Sơn Thành với Thiến Thiến tới đây”.
“Sáng sớm hôm nay thì bà phát bệnh”.
Lại là chủ tịch thị trấn sao?
Trần Kế Tần tỏ ra khó chịu: “Lần trước Sơn Thành tới, bà cụ phát bệnh là do chủ tịch thị trấn chọc tức, lần này cũng lại y như vậy”.
“Tôi còn tưởng chỉ có những tên du côn rảnh rang là khốn khiếp, bất hiếu với bố mẹ, thật không ngờ đến cả ông chủ tịch thị trấn cũng như vậy!”
“Thật quá đáng!”
“Đến mẹ ruột của mình còn chăm sóc không tốt thì làm sao có thể lo cho người dân của cả thị trấn được chứ!”