Phần 177: Bố mẹ mất tích
Vừa nói xong câu này, mặt Triệu Linh Nhi buồn hẳn.
Tôi nói với vẻ hối lỗi: “Linh Nhi, không muốn nói thì không cần nói, không sao đâu”.
Dù sao thì bố mẹ Triệu Linh Nhi cũng qua đời rồi, hỏi những điều này chỉ khiến cô ấy nhớ lại những việc không vui đã qua.
Miệng của Triệu Linh Nhi mấp máy mấy lần, sắc mặt có hơi khác thường, trông cả người cũng có gì đó không đúng.
“Tôi hận bố mẹ tôi!”, đột nhiên vẻ mặt Triệu Linh Nhi trở nên rất lạnh lùng, nói: “Mười một năm trước, bố mẹ tôi không từ mà biệt, bỏ lại hai chị em tôi”.
“Họ… Họ đã mất tích!”
Chuyện này là sao?
Tôi hỏi: “Không phải bố mẹ cô ra sau núi hái thuốc, sau đó trật chân…”
Triệu Linh Nhi nói: “Đó là những gì tôi nói với người khác, tôi nói rằng bố mẹ mình đã chết rồi”.
“Thực ra họ đã chết hay chưa, tôi không hề biết…”
“Tôi nhớ lúc đó, tôi đang học lớp một, tôi đang trên đường đi học về cùng bạn như bao lần…”
“Sau khi về nhà, tôi chỉ thấy một bức thư bố mẹ mình để lại”.
“Trên đó viết một câu duy nhất: Hãy chăm sóc em trai con cẩn thận, có thể bố mẹ sẽ mãi mãi không trở về nữa”.
“Đến tận bây giờ, họ vẫn chưa trở về”.
Năm Triệu Linh Nhi bảy tuổi, bố mẹ cô ấy mất tích.
Đột nhiên tôi nhớ ra, bố mẹ tôi cũng xảy ra tai nạn ô tô khi tôi bảy tuổi.
Nhưng tôi chưa từng gặp bố mẹ mình. Người nói cho tôi biết thông tin này là trưởng thôn cũ, lúc đó ông ấy vẫn còn là trưởng thôn.
Lúc ấy tôi còn nhỏ, tin này đối với tôi như sét đánh giữa trời quang. Tôi không nhìn thấy thi thể của bố mẹ mình. Trưởng thôn cũ đã giúp bố mẹ tôi làm một tang lễ đơn giản, mà phần mộ của họ chỉ là mộ quần áo, chứ không có thi hài.
Hình như quá trùng hợp! Bố mẹ Triệu Linh Nhi cũng xảy ra chuyện vào đúng năm đó, liệu hai vụ việc này có liên quan gì đến nhau không?
Lúc này, tiên nữ Thanh Thuỷ lên tiếng: “Ngươi có thiên phú dị bẩm, chắc chắn bố mẹ ngươi không phải người bình thường. Chị em Triệu Linh Nhi cũng không phải người bình thường. Nhà của hai ngươi lại ở hai thôn cạnh nhau, có lẽ thực sự cái chết của họ có gì đó liên quan đến nhau”.
Bố mẹ tôi cũng không phải người bình thường sao? Đột nhiên trong lòng tôi nảy ra vô số hoài nghi.
Nếu bố mẹ tôi cũng là người tu luyện, tại sao có thể đột nhiên bị tai nạn xe mà chết chứ?
Hoặc là, có nguyên nhân gì đó khác?
Xem ra nếu có thời gian, tôi phải đi điều tra chuyện này. Cái chết của bố mẹ tôi, chuyện của bố mẹ Triệu Linh Nhi, tất cả đều cần điều tra.
Vẻ mặt Triệu Linh Nhi vô cùng lạnh lùng, cảm xúc có chút không ổn định, nói: “Tôi thật sự mong là họ chết rồi, chết thật rồi…”
“Họ để lại một mảnh giấy, khiến tôi ngày nào cũng hi vọng, cũng chờ mong, chờ một ngày họ sẽ về…”
“Nếu họ chết thật rồi, tôi sẽ không cần trông ngóng, không cần chờ đợi nữa, có như thế tôi mới hết hi vọng được”.
Tôi hiểu tâm trạng của Triệu Linh Nhi, tôi với cô ấy cùng chung cảnh ngộ.
Những đứa trẻ không có bố mẹ, thực sự rất đáng thương…
Những đứa trẻ đang còn bố mẹ không bao giờ hiểu được cảm giác bất lực, đau khổ và tuyệt vọng đó.
Bây giờ cơ thể lại còn thế này nữa.
Tôi cứ nghĩ mình đã khổ lắm rồi, nào ngờ những gì Triệu Linh Nhi phải chịu đựng còn cay đắng hơn tôi nhiều.
Triệu Linh Nhi nói một hồi, vành mắt đỏ bừng, không kìm được mà rơi nước mắt…
Hai tay tôi vòng qua eo Triệu Linh Nhi, ôm cô ấy vào lòng. Cô ấy tựa đầu vào vai tôi, khóc thật to.
Tôi khẽ vỗ nhẹ lưng Triệu Linh Nhi để an ủi. Tôi nhớ lại thân thế của mình, nhớ lại những tủi hờn, những lời nhục mạ, cả cảm giác bất lực, tuyệt vọng mà mười tám năm qua tôi phải chịu đựng. Mắt tôi cũng ươn ướt.
Tôi không gặng hỏi nữa. Triệu Linh Nhi không hề biết việc đan điền của mình bị phong ấn và việc cơ thể của em trai cô ấy từng bị ai đó động vào.
Tôi không nói những việc này cho Triệu Linh Nhi biết, vì nói ra lúc này chỉ khiến cô ấy đau lòng hơn thôi. Đợi khi nào thời cơ chín muồi, tôi sẽ nói cho cô ấy nghe cũng chưa muộn.
Sau khi cảm xúc của Triệu Linh Nhi ổn định lại, tôi mới hỏi: “Linh Nhi, sau này tôi có thể gọi cô là em Linh Nhi không?”
Tôi có khao khát được bảo vệ họ. Tôi muốn chăm sóc cho Triệu Linh Nhi và Triệu Vũ, không để họ phải chịu khổ nữa.
Triệu Linh Nhi chớp mắt, nói: “Có được không? Nhưng… Anh có lớn hơn tôi không?”
Chúng tôi cùng nói ra ngày tháng năm sinh cho đối phương biết, hoá ra Triệu Linh Nhi nhỏ hơn tôi ba tháng tuổi.
“Thế sau này em sẽ gọi anh là anh Sơn Thành”. Triệu Linh Nhi lau đi vết nước mắt, nở một nụ cười thật tươi, nói với tôi: “Anh Sơn Thành, em không biết tại sao, nhưng khi ở bên anh, em có cảm giác vô cùng thoải mái”.
“Em không biết diễn tả nó thế nào, nhưng cứ như là… Chúng ta đã quen nhau từ rất lâu rồi”.
Tôi cũng có cảm giác này. Ngay từ lần đầu gặp Triệu Linh Nhi tôi đã cảm thấy như thế. Hơn nữa, dù chỉ tiếp xúc với cô ấy một thời gian ngắn ngủi, nhưng cảm giác này ngày càng mạnh mẽ.
Ở bên cạnh Triệu Linh Nhi, dù làm gì, tôi cũng cảm thấy vô cùng thư thái.
Từng cái nhíu mày, từng nụ cười của Triệu Linh Nhi cứ như có ma lực, tất cả đều hấp dẫn tôi.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Đó là vì cơ thể hai ngươi cảm ứng lẫn nhau. Chắc chắn cơ thể hai ngươi có mối liên hệ thần bí nào đó”.
“Nếu ngươi ngủ với Triệu Linh Nhi, ngươi sẽ được lợi cực kỳ lớn”.
Lần trước tiên nữ Thanh Thuỷ cũng nói với tôi như thế.
Tôi kéo tay Triệu Linh Nhi, nói một cách nghiêm túc: “Linh Nhi, anh cũng có cảm giác như thế với em. Mỗi lần nhìn thấy em, anh đều có một cảm giác thân thiết không nói nên lời”.
“Ừ…”, đột nhiên mặt Triệu Linh Nhi đỏ bừng, nói: “Lần trước… Lần trước anh động chạm vào em, em không hề ghét cảm giác đó… Mà trái lại… Em còn rất vui… Thậm chí là… Hạnh phúc…”
“Cảm giác đó như là lâu ngày được gặp lại. Như là… anh Sơn Thành là một phần trong sinh mệnh của em”.
“Anh Sơn Thành, anh cứ như… Như một món quà mà trời cao ban tặng cho em…”
Đột nhiên Triệu Linh Nhi không dám nhìn thẳng vào tôi. Cô ấy xấu hổ đến mức cúi gằm xuống. Cô ấy đang… tỏ tình với tôi sao?
Đột nhiên tôi giơ tay ra, ôm chặt lấy Triệu Linh Nhi, nói: “Giống như em nói vậy, anh là món quà ông trời ban cho em. Anh không sợ sức mạnh thần bí trong cơ thể em, em cũng không làm anh bị thương được đâu”.
“Có lẽ, hai chúng ta chính là một đôi trời sinh”.
Triệu Linh Nhi đột nhiên kéo tay tôi ra, nhìn tôi một cách nồng nàn. Sau đó cô ấy nhắm chặt mắt lại, đôi môi mọng như anh đào khẽ khàng đặt lên môi tôi.
Tôi có một cảm giác mát lạnh và thư thái, nhưng ngay sau đó, đôi môi của Triệu Linh Nhi đã tách khỏi môi tôi. Cô ấy nói: “Anh Sơn Thành, chúng ta yêu nhau đi, được không?”
Tôi ngây người ra, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Tôi thực sự không ngờ là cô ấy sẽ tỏ tình với tôi.
Tiên nữ Thanh Thuỷ đáp: “Ngươi không đọc được suy nghĩ của cô ta, nhưng ta thì nhìn thấu được cô ta”.
“Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai đối xử tốt với cô ta như ngươi. Tất nhiên, người khác tốt với cô ta, cô ta đều từ chối, vì cô ta không dám gần gũi với ai, không dám yêu bất cứ ai”.
“Còn ngươi là người duy nhất không sợ sức mạnh trong cơ thể cô ta. Bao năm qua, cô ta sống vô cùng cực khổ, còn phải chăm sóc thêm một em trai. Chính vì gánh nặng là Triệu Vũ, nên cô ta mới không thể nào rời khỏi thôn được”.
“Bây giờ cô ta thấy được hi vọng, thấy được tương lai từ ngươi, chỉ có ngươi mới giúp được cô ta. Thế nên tất nhiên cô ta sẽ bám chặt lấy ngươi”.
“Hơn nữa, thể chất của hai ngươi hấp dẫn lẫn nhau, khiến thiện cảm của cô ta dành cho ngươi tăng lên nhanh chóng. Vì thế nên cô ta mới tỏ tình với ngươi đấy”.
Hoá ra là thế.
Lần trước ở nhà Triệu Linh Nhi, chúng tôi ngủ cùng một chỗ. Tôi bị t*ng trùng chạy lên não nên đã tỏ tình với Triệu Linh Nhi, cuối cùng bị cô ấy từ chối. Lần này Triệu Linh Nhi chủ động tỏ tình với tôi, nhưng tôi lại có chút do dự.
Nếu Triệu Linh Nhi biết việc tôi và Lâm Ngọc Lam đang yêu nhau thì sao? Hai người họ quen nhau, hơn nữa lại rất hay qua lại với nhau…