Phần 191: Nhân sân nghìn năm
Tình hình tại bữa tiệc dần dần mất kiểm soát.
Tiệc mừng thọ mới vừa bắt đầu, nhà họ Dương đã hoàn toàn áp đảo nhà họ Lưu, nhưng cùng với cuộc “tranh đấu” chúc thọ này ngày càng kịch liệt, nhà họ Lưu lại vực dậy, không có người nào bên nhà họ Dương có thể đấu được với nhà họ Lưu!
Ngay từ khi Lư Thần Dương bước lên chúc thọ, nhà họ Dương đã bại trận!
Những nhân vật như vậy khiến nhà họ Dương không ai dám xúc phạm, huống chi là cả một đám người!
Những gì họ tặng cho bà cụ Lưu đều có giá hàng triệu, hàng chục triệu tệ!
Người nhà họ Dương không thể nào ngồi yên được, chính tại bữa tiệc này, họ phải áp đảo nhà họ Lưu, cho nhà họ Lưu biết nhà họ Dương lợi hại thế nào, để chủ tịch thị trấn ngoan ngoãn nghe lời họ.
Nhưng không ngờ mạng lưới quan hệ của nhà họ Dương lại khủng khiếp đến vậy, thậm chí đáng sợ đến mức người nhà họ Dương không cách nào ngủ ngon giấc!
Thực ra, người nhà họ Lưu còn kinh hãi hơn, họ căn bản không hiểu vì sao những ông to mặt lớn này lại tới chúc thọ bà cụ Lưu, và họ cũng không quen biết những người này!
Tất cả những chuyện này đều do tôi lên kế hoạch, thực ra tôi không định chơi lớn như vậy, dù sao thì đây cũng chỉ là một thị trấn nhỏ, cũng tương đối nghèo.
Nhưng sau khi Âu Dương Bác biết chuyện này, ông ấy cũng chỉ tuỳ tiện bày trò thôi, ai ngờ lại chơi một vố lớn.
Bởi vì những người mà Âu Dương Bác quen biết đều rất tài giỏi, nếu đã tìm người giúp, tốt hơn là nên nhờ một số người có thế lực, Âu Dương Bác không thể kết bạn với đám người kém cỏi được, như thế quá mất mặt.
Vì vậy mới náo loạn cả bữa tiệc thế này.
Nhưng chơi lớn thế này cũng tốt, hoàn toàn đẩy hẳn nhà họ Dương xuống vực sâu, sau này, họ sẽ không dám gây khó dễ cho nhà họ Lưu nữa.
Người nhà họ Dương đang ngồi trên ghế chủ toạ mà không tài nào ngồi yên được, sắc mặt Dương Quang, Dương Thành và Dương Thành Công trở nên vô cùng khó coi, họ đang thấp giọng bàn bạc, ai nấy đều rất tức giận.
Ngay cả gương mặt ông cụ cũng tối sầm lại.
Bên phía nhà họ Lưu cũng chả khá hơn là bao, bởi vì họ đâu có quen biết những người này, những người này đột nhiên tới chúc thọ bà cụ khiến họ cảm thấy quá áp lực.
“Của cho là của lo”, trên đời này làm gì có bữa ăn miễn phí chứ, giá trị món quà lên tới mấy chục triệu khiến nhà họ Lưu phải sợ hãi!
Đương nhiên, nhà họ Lưu không dám vạch trần những chuyện này, họ biết có người đang ngấm ngầm giúp đỡ họ.
Họ chỉ không biết người này là ai, chắc chắn họ không bao giờ nghĩ rằng người này chính là tôi.
“Thưa các quý vị!”, lúc này, Dương Thành Công ra hiệu mọi người im lặng.
“Lần này, tôi đã chuẩn bị một món quà lớn cho bố tôi, chắc chắn mọi người sẽ phải ngạc nhiên!”
Trước đó, khi bậc cháu lên chúc thọ, tới lượt của tôi thì bị dừng lại.
Rõ ràng đã xảy ra rất nhiều chuyện nên mọi người nhất thời quên mất.
Mọi người đều rất tò mò, món quà sinh nhật mà Dương Thành Công dành tặng cho ông cụ là gì.
Dương Quang cười nói: “Lần này là sinh nhật lần thứ bảy mươi của bố tôi, ba anh em chúng tôi đã chuẩn bị từ năm năm trước rồi. Món quà sinh nhật mà anh trai chúng tôi chuẩn bị cho bố tôi là nhân sâm nghìn năm trên núi Trường Bạch!”
Ngay khi dứt lồi, tôi là người đầu tiên phải bối rối!
Nhân sâm nghìn năm trên núi Trường Bạch sao?
Sao có thể trùng hợp đến vậy? Tôi cũng định tặng nhân sâm nghìn năm trên núi Trường Bạch!
Lẽ nào của Dương Thành Công là nhân sâm thật?
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Là nhân sâm thật thì sao? Cho dù của chúng ta là giả thì ta cũng không kém hàng thật là bao. Cho dù của ông ấy là thật, chỉ cần ngươi chạm tay vào, ta ngay lập tức biến nhân sâm của họ thành giả”.
Cuối cùng tôi cũng cảm thấy yên tâm, có tiên nữ Thanh Thuỷ ở đây, tôi không có gì phải lo lắng cả.
Rõ ràng là Dương Thành Công lấy nhân sâm để trấn áp nhà họ Lưu, ông ấy nhìn hai người con trai nhà họ Lưu với ánh mắt đầy khiêu khích, ra vẻ như nói, để tôi xem các ông tặng quà gì.
Dương Thành Công bắt đầu mở hộp quà, trong đó có một viên nhân sâm tinh xảo, được đựng trong một chiếc hộp thủy tinh bọc rất kín để tránh làm mất dược tính.
Những người bên dưới bàng hoàng, xôn xao bàn tán.
“Nhân sâm nghìn năm, đúng là món quà vô giá”.
“Từ xưa đã có tin đồn nhân sâm nghìn năm năm ở núi Trường Bạch đã biến mất từ lâu. Lẽ nào, hôm nay tôi sẽ được nhìn thấy nhân sâm trong truyền thuyết?”
“Người ta đồn rằng nhân sâm nghìn năm ở núi Trường Bạch có thể tăng tuổi thọ của con người lên hai chục năm. Có người nói rằng, nó có thể khiến con người sống lại!”
Những người phía dưới càng nói càng tỏ ra thần bí, nhưng cũng có một số người không tin nhân sâm này là hàng thật.
Dương Thành Công lúc này mới giải thích: “Mọi người đều biết tôi là ai, tôi là giáo sư của bệnh viện Y học cổ truyền Trung Quốc ở thành phố và cũng chính là giáo sư có tiếng tại bệnh viện Nhân dân tỉnh”.
“Nhân sâm nghìn năm trong tay tôi chính là báu vật mà anh em, bạn bè chúng tôi đã nổ lực, dày công tìm hiểu trong nhiều năm qua”.
“Bố tôi sức khỏe kém, ông hút thuốc và rượu chè quanh năm, tính tình ông thì nóng nảy. Những năm gần đây, sức khoẻ của bố tôi ngày càng suy giảm. Tôi đã cố gắng làm mọi thứ có thể, cuối cùng, ông trời cũng không phụ lòng tôi, và ban cho tôi món quà nhân sâm ngàn năm”.
“Nhân sâm này đã được kiểm tra bởi các thiết bị y tế chuyên nghiệp và có tuổi thọ khoảng một nghìn ba trăm năm”.
“Nếu các vị nghi ngờ, tôi có thể xác minh và kiểm tra cho các vị xem ngay tại chỗ”.
“Nhân sâm trước mặt tôi là nhân sâm nghìn năm, huyền thoại trên núi Trường Bạch”.
Nói xong, Dương Thành Công bảo người nhà họ Dương đẩy một thiết bị y tế màu trắng cao hơn một mét rưỡi ra.
Dương Thành Công nói rằng đây là thiết bị để kiểm tra độ tuổi và tác dụng của nhân sâm.
Đến cả thiết bị cũng mang ra luôn rồi!
Tôi nghĩ có điều gì đó không ổn ở đây, con trai của nhà họ Dương có nhân sâm ngàn năm, thế con trai nhà họ Lưu có gì?
Nếu tôi xuất hiện với nhân sâm nghìn năm trong tay, thì khác nào đánh thẳng vào mặt nhà họ Dương, cũng đánh vào mặt nhà họ Lưu.
Chỉ khi người của nhà họ Lưu cầm nhân sâm của tôi và trấn áp nhà họ Dương, mới có tác dụng tốt nhất!
Người nhà họ Lưu có chút lo lắng, chỉ cần nhân sâm của nhà họ Dương là hàng thật, thì nhân sâm này sẽ là bảo vật vô giá, sẽ lấn át tất cả quà tặng của nhà họ Lưu!
Tôi không thể để nhà họ Dương thành công!
Tôi muốn nhà họ Dương thua thảm hại, bởi vì phía sau đây còn có lễ đính hôn của Dương Đông và Lưu Thiến, cho nên tôi không thể để nhà họ Dương có bất cứ lý do gì bắt Lưu Thiến kết hôn với nhà họ Dương!
Tôi lập tức gửi tin nhắn cho Lưu Thiến, Lưu Thiến không xem điện thoại, bây giờ không phải là lúc để xem điện thoại.
Vì vậy, tôi đã gọi điện cho cô ấy.
Tôi thấy Lưu Thiến lấy điện thoại ra nên tôi lại cúp máy.
Lưu Thiến nhìn thấy tin nhắn tôi gửi, cô ấy hỏi tôi có chuyện gì vậy.
Tôi ngay lập tức trả lời: Ra ngoài đi, tôi đợi cô ở ngoài.
Tôi nói với Trần Kế Tần: “Tôi đi vệ sinh, đưa cho tôi chìa khóa xe của anh”.
Trần Kế Tần sửng sốt, đi vệ sinh cần chìa khóa xe làm gì, nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều mà đưa cho tôi.
Tôi đi ra ngoài trước, khi bước ra ngoài, mọi người đều bị thu hút bởi việc kiểm tra nhân sâm, không ai để ý việc tôi rời đi, hơn nữa mọi người cứ ra vào đi vệ sinh liên tục nên không ai nghĩ nhiều về chuyện đó.
Tôi đợi Lưu Thiến bên hòn non bộ không xa bên ngoài.
Sau khi Lưu Thiến đi ra, tôi trực tiếp nắm lấy tay Lưu Thiến và nói: “Lưu Thiến, đi với tôi”.
“Đi đâu vậy?”, Lưu Thiến không hiểu gì, cô ấy cứ thế chạy theo tôi.
“Đi rồi sẽ biết”.
Tôi dắt Lưu Thiến chạy đến xe van của chúng tôi, tôi mở cửa và lấy ra một hộp quà từ ghế sau, nhét nó vào tay Lưu Thiến.
Tôi nói: “Đây là nhân sâm nghìn năm trên núi Trường Bạch thật, sau khi mang về chỉ cần đổi hộp là được”.