Phần 2: Quá thất bại
“Sao cậu lại chảy máu mũi?”, Lâm Ngọc Lam nhìn thấy tôi chảy máu mũi, kinh ngạc hỏi.
Tôi quá xấu hổ, vội vàng tìm lý do để che giấu đi sự bí bách của mình: “Tối nay tôi ăn đồ quá bổ nên chắc bị nóng trong người, mới chảy máu mũi.”
“Xí, loại người như cậu cũng có thể ăn được đồ quá bổ cơ à, lừa trẻ con chắc”, Lâm Ngọc Lam khinh thường nói.
Tôi càng ngượng hơn, rút hai tờ khăn giấy lau mũi, sau đó nói: “Đừng nói những điều này nữa, chị mau lên lên giường đi!”
Tôi không thể chờ đợi thêm nữa khi đối diện với một Lâm Ngọc Lam xinh đẹp, quyến rũ như vậy.
Lâm Ngọc Lam cũng biết tối nay mình phải trải qua thử thách này nên nằm lên giường theo lời tôi, mắt khẽ nhắm lại, không dám nhìn.
Tôi cũng căng thẳng cởi bỏ quần áo của mình.
Sau khi cởi xong, tôi bèn trèo lên giường với tâm trạng vô cùng kích động.
Lâm Ngọc Lam cảm nhận được tôi đang tiến tới gần, cơ thể cô ta run run, hai chân kẹp chặt. Tôi cũng đã nhìn ra cô gái trên giường đang hết sức căng thẳng, thậm chí có thể nói là sợ hãi.
Không ngờ cô gái trước đây hung dữ với tôi giờ cũng có lúc sợ hãi trước mặt tôi.
“Chị Ngọc Lam, chị hãy thả lỏng, kẹp chặt chân như vậy, tôi làm sao được?”, tôi chẳng có chút kinh nghiệm nào, không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Cậu thích làm sao thì làm nhưng nếu khiến tôi đau thì sẽ biết tay tôi!”, Lâm Ngọc Lam không những không dạng chân ra mà còn hung dữ cảnh cáo tôi.
“…”, tôi cảm thấy mờ mịt, lần đầu tiên làm chuyện như này thì làm gì có chuyện không đau!
Nghe Lâm Ngọc Lam cảnh cáo, tôi càng không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Cậu còn ngẩn người ra đó làm gì? Mau làm cho xong để tôi còn về”, Lâm Ngọc Lam vừa xấu hổ vừa tức giận nói.
“Ồ…Vậy tôi tới đây…”, tôi nói xong thì cố lấy hết can đảm, bắt đầu hành động.
Cơ thể Lâm Ngọc Lam rất thơm, đó là mùi hương đặc biệt mà phái nữ có. Ngửi được hương thơm như vậy, trong tôi bỗng sục sôi nhiệt huyết. Bởi vì làm việc có lý do chính đáng nên tôi càng lúc càng to gan, trong nháy mắt đã dính chặt vào cô ta.
“Cậu cứ dây dưa mãi thế, mau vào thẳng vấn đề đi!”, có lẽ Lâm Ngọc Lam cũng không chịu đựng nổi sự rề rà của tôi, cô ta chỉ muốn nhanh chóng xong việc để rời đi.
Tôi không dám lằng nhằng nữa, đành phục tùng mệnh lệnh, vào thẳng vấn đề.
Có điều, hai chúng tôi đều lần đầu làm chuyện này, chẳng có chút kinh nghiệm nào, hơn nữa Lâm Ngọc Lam cũng không chịu hợp tác nên khiến tôi hành động thất bại.
“Hừ…”, dù cảm ơn nhưng Lâm Ngọc Lam vẫn không khỏi khẽ hừ một tiếng.
Một lát sau, Lâm Ngọc Lam mở mắt ra hỏi: “Như vậy là xong rồi à?”
“Phải!”, tôi bí bách khủng khiếp.
“Mau lấy khăn giấy lau sạch sẽ cho tôi!”, Lâm Ngọc Lam ra lệnh.
Tôi không dám cãi lại người này nên đành lấy khăn giấy lau sạch giúp cô ta.
Lau xong, Lâm Ngọc Lam giựt miếng khăn giấy trong tay tôi nhìn, phát hiện không có máu, sau đó cô ta ngồi dậy, nhìn xuống nệm giường, vẫn không phát hiện ra máu đỏ như trong truyền thuyết, bèn hỏi: “Sao lại không thấy máu?”
“Hình như vừa rồi tôi vẫn chưa thành công trong việc phá thân cho chị”, tôi ngượng ngùng nói.
“Cậu làm cái gì vậy, lâu như vậy mà chưa thành công.”, Lâm Ngọc Lam quở trách.
“Lần đầu tiên tôi làm thầy khai quang, không có kinh nghiệm! Đợt một lát chúng ta làm lại nhé!”, tôi giải thích.
“Giường của cậu toàn mùi hôi thối, khó chịu lắm, tôi không muốn làm với cậu nữa, vừa nãy làm một lần có lẽ cũng coi là đã phá thân rồi, tôi đi đây.”, Lâm Ngọc Lam nói xong bèn xuống giường, mặc quần áo vào.
Tôi luôn sợ Lâm Ngọc Lam, thấy cô ta không để mình làm lại lần nữa thì tôi cũng không dám cưỡng ép, chỉ nói với cô ta: “Chị không để tôi làm nhưng tôi nói trước, nếu có chuyện gì xảy ra với chồng của chị thì đừng trách tôi đấy!’
“Chậc chậc chậc! Câm cái mồm thối của cậu lại, không được nói điều xui xẻo!”, Lâm Ngọc Lam tức giận nói.
Tôi lập tức không dám nói linh tinh gì nữa.
Sau đó, Lâm Ngọc Lam còn bổ sung thêm một câu: “Cậu ít tuổi như vậy đã làm thầy khai quang, có chết cũng là cậu chết, cậu đợi chết quách nhà cậu đi!”
Tôi đổ mồ hôi.
Lâm Ngọc Lam mặc quần áo, ném xuống một cái phong bì đỏ rồi bỏ đi.
Sau khi Lâm Ngọc Lam bỏ đi, tôi mở phong bì của cô ta ra, bên trong là hai trăm tệ, ra tay cũng hào phóng gớm!
Tôi cảm thấy nghề này cũng khá tốt, không những được ngủ với gái mà còn được nhận phong bì. Mặc dù sẽ tổn thọ, nhưng ít nhất có thể sống một cách thoải mái, hưởng thụ. Nếu cả đời không được ngủ với phụ nữ thì sống tới một trăm tuổi cũng có ích gì?
Tôi nằm trên giường, hít hà mùi hương còn vương vấn của Lâm Ngọc Lam, nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, máu trong người lại sôi trào.
Nhưng giờ người đã đi, giường trống không, tôi chỉ có thể than thở một mình, vừa rồi mình uất ức quá, sao mà không nhét được vào vậy chứ! Mối thù bị đánh năm đó vẫn chưa thể báo!
Nghĩ lại, vừa nãy tôi còn chưa hoàn thành được nhiệm vụ mà Lâm Ngọc Lam đã bỏ đi, tôi thật sự lo lắng sẽ xảy ra chuyện với chồng cô ta. Nếu xảy ra thật thì tôi cũng khó thoát khỏi việc bị mọi người chỉ trích.
Nhưng Lâm Ngọc Lam không cho thì tôi cũng hết cách, đành nghe theo mệnh trời.
Đêm đó, tôi ngửi mùi hương còn sót lại của Lâm Ngọc Lam, ngủ ngon lành.
Hôm sau là ngày cưới của Lâm Ngọc Lam và Trần Kế Văn, tiệc rượu được làm khá linh đình, hết sức phô trương. Người giàu có tổ chức chuyện vui đúng là có khác.
Tôi là thầy khai quang giúp Lâm Ngọc Lam phá thân, đương nhiên cũng được mời đi uống rượu mừng, hơn nữa còn là kiểu khách đi ăn không cần đưa phong bì. Nói thẳng ra, là có thể đi ăn miễn phí một bữa, hơn nữa họ còn kính trọng tôi như thượng khách, sắp xếp cho tôi ngồi cùng với toàn khách quý.
Tiệc rượu bắt đầu vào buổi tối, người ngồi cùng bàn ăn với tôi còn có chị họ của tôi là Sở Tuyết Tương.
Chị họ Sở Tuyết Tương cũng là một trong ba hoa khôi của thôn, chị ta bằng tuổi Lâm Ngọc Lam, hơn nữa, họ còn là bạn thân với nhau, Lâm Ngọc Lam kết hôn, đương nhiên chị ta cũng đến chúc mừng.
Mặc dù Sở Tuyết Tương là chị họ của tôi, nhưng chị ta cũng giống Lâm Ngọc Lam, từ nhỏ đã khinh thường thằng em họ là tôi. Khoảng thời gian khi bố mẹ tôi vừa qua đời, bác gái đã từng đưa tôi đến nhà bà ở nhưng chị họ cực kỳ ghét tôi, động tí là nổi cáu, thậm chí còn đánh tôi.
Tôi không chịu nổi bèn rời khỏi nhà bác gái, thà làm ăn mày cũng không muốn để bị chị ta ăn hiếp.
Bây giờ tôi và Sở Tuyết Tương ngồi cùng một bàn, cũng chẳng nói câu nào, giống y như kẻ thù.
Lúc này, bà mối họ Vương nói: “Tiểu Thành à, tháng sau chị họ cậu cũng lấy chồng, tới lúc đó cậu phải giúp chị họ cậu khai quang đấy!”
Nghe thấy tin này, tôi lập tức nghe như sét đánh ngang tai, đôi đũa cầm trong tay rớt xuống. Mẹ kiếp, có cần bỡn cợt người ta như vậy không chứ!
Khai quang cho chị họ, trời ạ, có cho tôi một trăm lá gan thì tôi cũng không dám!
Dù là nghĩ thôi thì tôi cũng không dám tưởng tượng tới cảnh kia!
“Thím Vương, bà đừng nói vội, không chừng người này còn không sống nổi tới tháng sau đấy!”, Sở Tuyết Tương đỏ mặt nói. Mồm miệng của chị ta cũng độc địa như Lâm Ngọc Lam, đúng là một cặp bạn thân trời sinh!
“Tương Tương, ngày vui đừng nói những lời xui xẻo”, thím Vương vội vàng nói.