Phần 200: Tự ảo tưởng
Nghe thế, Lưu Thiến cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, nói: “Sơn Thành, mặc dù như thế thật, nhưng anh đã giúp gia đình tôi quá nhiều lần rồi. Sau này, thái độ của bà tôi, bố tôi, chú hai tôi với anh chắc chắn sẽ khác trước nhiều”.
“Trong mắt họ, anh là người có thể ngồi ngang hàng với Âu Dương Bác. Thân phận của anh, mọi thứ của anh đều đã khác”.
Tôi cười khẽ, đáp: “Tôi không thay đổi gì hết, tôi vẫn là Trương Sơn Thành”.
Thực ra tôi hiểu, địa vị của tôi trong lòng họ chắc chắn sẽ thay đổi.
Vì thân phận của tôi đã khác!
Nhưng cũng không phải việc gì to tát cả.
“Còn nữa, Sơn Thành…”, Lưu Thiến nắm chặt vô lăng, vẻ mặt có chút hoang mang, nói: “Sơn Thành, có một vài việc tôi phải nói rõ ràng với anh. Tôi sợ giữa chúng ta có chút hiểu lầm”.
Hiểu lầm? Hiểu lầm gì cơ?
Tôi thuận miệng đáp: “Lưu Thiến, có việc gì thì cô cứ nói thẳng đi”.
Trong giọng của Lưu Thiến mang đầy sự biết ơn: “Hôm nay anh dẫn tôi đi ngay trước mặt mọi người, còn nói tôi là người phụ nữ của anh”.
“Anh bảo vệ tôi hết lần này đến lần khác, tôi thực sự rất biết ơn. Là một người phụ nữ, tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc…”
“Nhưng mà…”, Lưu Thiến đột nhiên im lặng, mấp máy môi tựa như có gì đó rất khó nói. Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn nói ra: “Sơn Thành, thực ra tôi thích người khác rồi”.
Gì cơ? Tôi ngây cả người ra, hỏi lại: “Cô thích người khác rồi?”
“Phải”, Lưu Thiến quay đầu qua nhìn tôi với vẻ đầy hối lỗi. Từ trong ánh mắt của cô ấy, tôi đọc ra được rất nhiều thông tin, nhưng chủ yếu vẫn là lời xin lỗi.
Lưu Thiến vẫn tiếp tục lái xe, không nhìn được vào mắt cô ấy nên tôi cũng không tìm hiểu thêm được gì.
“Tôi không muốn nói với anh ngay lúc này, nhưng… Tôi càng không muốn anh hiểu lầm…”
“Tôi nghĩ, có những việc càng dây dưa kéo dài thì càng không tốt cho cả hai bên”.
“Nên tôi mới quyết định nói thẳng với anh, mong rằng giữa chúng ta sẽ không có hiểu lầm gì nữa”.
“Hôm nay tôi hôn anh là vì tình huống lúc đó quá cấp bách, tôi chỉ muốn cảm ơn anh, ngoài ra thì không còn gì nữa”.
Tôi có chút ngại ngùng. Hôm nay ngay trước mặt mọi người, tôi đã rất hùng hồn khẳng định Lưu Thiến là người phụ nữ của tôi.
Tôi cứ nghĩ qua việc hôm nay, tôi sẽ chinh phục được trái tim Lưu Thiến.
Bây giờ xem ra, tôi đã nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là tôi tự ảo tưởng.
Lưu Thiến đã thích một người khác rồi.
Hơn nữa, tôi với Lưu Thiến gặp nhau vài lần, sau đó trở thành bạn tốt. Lần trước tôi còn mạo nhận là bạn trai cô ấy.
Còn Lưu Thiến chưa hề thể hiện ra là mình có ý gì với tôi cả.
Trong lòng tôi có chút mất mát. Tôi cứ nghĩ mình làm nhiều việc giúp nhà họ Lưu như thế, ngoài việc chèn ép nhà họ Dương ra, tôi càng muốn có được Lưu Thiến hơn.
Bây giờ nghe Lưu Thiến nói cô ấy đã có người trong lòng, tôi cảm thấy lòng mình rất trống trải.
Nhưng nghĩ lại thì, tôi không thể ích kỷ quá được. Tôi đã có mấy người phụ nữ rồi, chẳng lẽ tôi định chiếm lấy hết những người phụ nữ xuất hiện cạnh mình hay sao?
Lưu Thiến là tuýp phụ nữ cao ngạo. Chúng tôi mới chỉ gặp nhau vài lần, cô ấy không thể thích tôi nhanh thế được.
Hơn nữa lúc tôi quen cô ấy, cô ấy đã thích người khác rồi.
Chỉ có điều cô ấy không nói ra mà thôi.
Sắc mặt Trần Kế Tần tối lại, nói với vẻ bất mãn: “Lưu Thiến, nói thế thì cô sai rồi”.
“Cô đặt tay lên ngực tự hỏi xem, hôm nay đại ca tôi làm bao nhiêu việc như thế là vì ai chứ? Còn không phải vì cô hay sao?”
“Nếu không có anh ấy thì bây giờ cô đã là vợ của Dương Đông rồi!”
… Bạn đang đọc truyện Thầy phá thân tại nguồn: https://tuoinung.link
“Đại ca tôi tìm trăm phương ngàn cách để cứu cô ra khỏi hố lửa, lại còn thừa nhận trước mặt tất cả mọi người cô là người phụ nữ của anh ấy”.
“Bây giờ cô lại bảo cô yêu người khác rồi?”
“Rốt cuộc cô nghĩ kiểu gì vậy? Cô bảo đại ca tôi giải quyết chuyện này thế nào? Giải thích với người khác ra sao?”
Trần Kế Tần vô cùng bất mãn, anh ta thấy bất bình thay tôi.
Tôi vội nói: “Trần Kế Tần, đừng có nói linh tinh. Chuyện ngày hôm nay là kế hoạch của tôi”.
“Giống như lần trước tôi mạo nhận là bạn trai Lưu Thiến thôi”.
“Chắc Lưu Thiến cũng có dự tính của riêng mình, anh đừng có can dự vào”.
Tôi đang kiếm đường lui cho mình.
Trần Kế Tần vội nói: “Nhưng mà đại ca…”
Tôi cắt ngang lời Trần Kế Tần, nói: “Im miệng, anh còn nói nữa thì xuống xe ngay cho tôi”.
Trần Kế Tần cuối cùng cũng không nói gì nữa, nhưng nét mặt vẫn lộ rõ vẻ khó chịu.
Sắc mặt Lưu Thiến cũng hơi khó coi, cô ấy đang cảm thấy mất mát, nói: “Sơn Thành, xin lỗi…”
Tôi cười đáp: “Không cần xin lỗi tôi. Tôi có bạn gái rồi, hơn nữa tôi là một anh chàng rất đa tình”.
“Cô không cần thấy có lỗi với tôi”.
“Còn về bố và bà nội cô, tôi sẽ giải thích với họ. Cứ nói việc lần trước là kế hoạch của tôi, không liên quan gì đến cô hết”.
Việc này nên để tôi giải thích thì tốt hơn, tôi không muốn để Lưu Thiến khó xử trước mặt người nhà cũng như khó xử với tôi.
Vì bà nội Lưu Thiến hi vọng chúng tôi yêu nhau, mà hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, e là chính chủ tịch thị trấn và viện trưởng Lưu cũng sẽ ủng hộ chúng tôi.
Tôi chỉ có thể nói với họ, đây là kế sách nhất thời. Vì tôi muốn chèn ép nhà họ Dương nên mới giả làm bạn trai Lưu Thiến.
Lưu Thiến nói với tôi một lời cảm ơn rất chân thành: “Sơn Thành, cảm ơn anh. Có người bạn như anh thật là tốt”.
“Tôi đã nợ anh quá nhiều”.
Tôi cười đáp: “Đừng nói thế, chúng ta là người một nhà, cùng một chiến tuyến”.
Tôi cực kỳ tò mò, rốt cuộc người đàn ông mà Lưu Thiến thích là người thế nào?
Tại sao anh ta vẫn chưa xuất hiện?
Hôm nay là ngày đính hôn của Lưu Thiến, nhà họ Lưu cũng xảy ra chuyện lớn như thế, vậy mà người đàn ông này vẫn không lộ diện?
Càng ngày tôi càng tò mò, liền hỏi: “Lưu Thiến, rốt cuộc là người đàn ông may mắn nào đã chiếm được trái tim cô thế?”
Tôi cần biết người đàn ông kia là ai.
Tôi đã làm nhiều việc cho Lưu Thiến như thế mà cô ấy vẫn không chọn tôi, khiến tôi có chút không cam lòng.
Lưu Thiến nói: “Anh ấy là bạn đại học của tôi, đang đi du học nước ngoài. Hồi học đại học, Dương Đông làm hại tôi, chính anh ấy đã luôn bảo vệ tôi”.
“Bao nhiêu năm qua, chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau. Năm nào anh ấy cũng về thăm tôi, năm nay anh ấy sẽ về luôn, không đi nữa”.
“Anh ấy đã nói, sang năm sẽ cưới tôi”.
Có thể ra nước ngoài du học, xem ra người đàn ông này rất lợi hại, mà tôi cũng cảm nhận được Lưu Thiến yêu người đàn ông này rất nhiều.
“Tôi cứ nghĩ kiếp này coi như chúng tôi có duyên không phận, nào ngờ… Sơn Thành, cảm ơn anh rất nhiều. Anh đã cho tôi cơ hội hạnh phúc, anh là đại ân nhân của tôi”.
Mọi chuyện đã nói rõ ràng, tôi không hỏi thêm gì nữa. Lưu Thiến đã yêu người khác, tôi cũng không miễn cưỡng làm gì.
Đúng lúc này, điện thoại của tôi reo lên. Âu Dương Bác gọi đến, nói với tôi mọi việc đã xử lý xong, người nhà họ Dương sẽ không bao giờ làm phiền nhà họ Lưu nữa.
Lần này chủ tịch thị trấn tranh cử chức vụ bí thư, tôi cũng yên tâm hơn. Nếu người nhà họ Dương lén lút giở trò, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ.
Lần bầu cử này mọi thứ sẽ được công khai, minh bạch, không có bất cứ âm mưu nào.
Nghe Âu Dương Bác nói xong, cuối cùng tôi cũng yên tâm rồi.
Tôi cảm ơn Âu Dương Bác một lần nữa, sau đó tôi nói: “Chú, lần này chú đã giúp tôi một việc lớn như thế, tôi có một món quà muốn tặng cho chú”.