Phần 213: Sự việc bại lộ
Trả ơn? Tôi ngẩn ra, nói: “Lúc đầu cô chỉ nói cô ở trong cơ thể tôi và thỏa mãn yêu cầu của tôi, chưa bao giờ nhắc tới chuyện gì khác”.
“Tất nhiên, cô muốn tôi làm gì thì cứ nói là được, tôi sẽ cố hết sức hoàn thành”.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Hiện tại ngươi không phải người bình thường, mà là một người tu luyện. Bây giờ ngươi rèn luyện ở trần thế, rồi sẽ có một ngày ngươi bước chân vào thế giới tu luyện, đó mới là nơi ngươi thuộc về”.
“Con đường tu luyện không có điểm dừng, một khi bước chân vào thế giới tu luyện thì sẽ mãi mãi không thể rút chân ra”.
“Đương nhiên bây giờ ngươi dừng lại vẫn còn kịp, ta sẽ tước đi mọi năng lực của ngươi, tước đi tất cả những gì ngươi đang có, ngươi sẽ trở lại làm một con người bình thường. Ngươi có đồng ý không?”
Lấy đi những gì tôi có…
Lòng tôi hoảng hốt, đương nhiên tôi không đồng ý, nghìn vạn lần không đồng ý.
Vất vả lắm tôi mới có được thực lực như bây giờ, có được phụ nữ, có được tiền tài. Nếu mất đi tiền tài và thực lực thì còn người phụ nữ nào theo tôi nữa?
Tôi sẽ trở lại thành một kẻ nghèo mạt như lúc trước!
Đến lúc đó, nhà họ Dương muốn bóp chết tôi sẽ dễ như trở bàn tay!
Nếu không có thực lực, mấy người Âu Dương Bác có còn coi trọng tôi, còn coi tôi là bạn bè không?
Trên thế giới này, chỉ khi nào bản thân mình hùng mạnh, ưu tú thì mới được người khác công nhận.
Từ khi gặp được tiên nữ Thanh Thủy, cuộc đời tôi bắt đầu lên hương. Nếu rời khỏi tiên nữ Thanh Thủy, tôi chẳng là cái gì cả.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, ta cho ngươi sức mạnh cũng không phải cho không”.
“Ta ở trong cơ thể ngươi là đang đợi một cơ hội”.
“Đợi tới khi thời cơ chín muồi, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi”.
“Ta sẽ bồi dưỡng ngươi trở thành cao thủ mạnh nhất thế giới tu luyện!”
Hóa ra là vậy, tiên nữ Thanh Thủy lập khế ước với tôi, ở trong thân thể của tôi, cho tôi sức mạnh to lớn, cho tôi mọi thứ tôi đang có, tất cả đều có mục đích.
Nhưng tôi nghe thấy những từ cuối cùng thì sáng mắt lên, nói: “Ý cô là sẽ giúp tôi trở thành cao thủ mạnh nhất giống như trong tiểu thuyết võ hiệp sao?”
“Không sai!”, tiên nữ Thanh Thủy đáp: “Con đường tu luyện cực kì gian nan, nguy hiểm trùng trùng, cửu tử nhất sinh, bây giờ ngươi vẫn chưa tiếp xúc với thế giới tu luyện chân chính”.
“Sau này ngươi sẽ từ từ bước vào, ngươi phải đánh bại vô số kẻ mạnh mới có thể trở thành kẻ mạnh nhất…”
Tôi và tiên nữ Thanh Thủy nói với nhau rất nhiều, cô ấy cho tôi sự tự tin, cho tôi dũng khí, giúp tôi rèn luyện tâm tính của mình và hút âm khí nâng cao thực lực, nhưng lại không muốn nói nhiều về thế giới tu luyện.
Bây giờ thực lực của tôi còn chưa đủ.
Sáng ngày hôm sau, tôi gọi điện cho Trần Kế Tần và Lâm Ngọc Lam bảo bọn họ tới, tiếp tục kiểm tra sức khỏe, khám bệnh cho người dân.
Trần Kế Tần mang đến một tin tức, hai ngày nay bố con Lưu Đại Bảo không có động tĩnh gì, nhưng hay chạy lên huyện mấy lần.
Sau lần chúng tôi tranh chấp với Lưu Đại Bảo, Trần Mãn Quang cảnh cáo Lưu Đại Bảo không được dùng bột mì, gạo hối lộ người dân trong thôn, bọn họ đã yên phận rồi.
Lần này bọn họ lên huyện để làm gì nhỉ?
Chiếc xe xa hoa mấy triệu tệ của chúng tôi đỗ trong sân nhà tôi, nhưng vẫn có người phát hiện ra nó.
Chiếc xe mấy triệu tệ là một tin cực hot ở thôn của chúng tôi, chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp thôn, ai ai cũng biết.
Mỗi khi có người nhìn thấy tôi, họ sẽ hỏi rằng chiếc xe đó ở đâu ra, rồi là muốn đi xem xe.
Xe là của Lưu Thiến, chúng tôi chỉ mượn tạm mà thôi. Sau sự cố, xe van của Trần Kế Tần vẫn đang bị phía cảnh sát tạm giữ để làm chứng cứ.
Đi xe thể thao quả thực quá phách lối, thế nên tôi bảo Trần Kế Tần lên thành phố mua một chiếc xe về cho tôi.
Trần Kế Tần mang theo mấy trăm nghìn tệ của tôi, vô cùng phấn khởi đi lên thành phố.
Đối với chúng tôi mà nói, xe chỉ là một phương tiện đi lại, vì vậy tôi bảo anh ta mua một chiếc bình thường hàng trong nước là được, ủng hộ hàng nội địa.
Tôi, Lâm Ngọc Lam và Triệu Vũ bận rộn cả ngày, đến tối mà Trần Kế Tần vẫn chưa về. Anh ta nói sẽ đi dạo thêm vài cửa tiệm nữa, mua cái mình thích rồi ngày mai mới quay về.
Anh chàng này, lái xe thể thao đi mua xe chắc chắn là rất sung sướng, muốn đi chơi thêm.
Tôi và Triệu Vũ về nhà, Lâm Ngọc Lam từ phía sau đuổi tới muốn đi cùng tôi.
Tôi và Lâm Ngọc Lam đã lâu không hâm nóng tình cảm, cô nàng này đang rất nhớ tôi, vừa ăn cơm xong là kéo tôi chạy vào phòng.
… Bạn đang đọc truyện Thầy phá thân tại nguồn: https://tuoinung.link
“Sơn Thành, cậu thật đáng ghét, chúng ta không làm với nhau cũng lâu lắm rồi ấy”, Lâm Ngọc Lam vừa nói vừa lần mò xuống phía dưới của tôi.
“Đồ lẳng lơ này”, tôi sờ soạng nơi ngực cô ấy, nói: “Tối nay tôi sẽ cho chị được sung sướng”.
“Mau lên nào, lát nữa tôi còn phải về nhà”, Lâm Ngọc Lam tắt đèn trong phòng, không chờ thêm được nữa mà cởi hết quần áo, kéo tôi chui vào chăn.
Tôi và Lâm Ngọc Lam đã quan hệ mấy lần, lần này Lâm Ngọc Lam rất chủ động, vội vàng tấn công về phía tôi.
Tôi và Lâm Ngọc Lam mây mưa điên cuồng, tìm kiếm khoái cảm từ người kia.
Tôi phát hiện, da dẻ của Lâm Ngọc Lam đã tốt hơn trước, trơn bóng nhẵn mịn, đồi núi còn cao hơn trước kia, thậm chí dục vọng cũng mạnh mẽ hơn.
Đây là lợi ích khi lên giường với tôi, tôi có thể hút âm khí, còn người phụ nữ có thể nhận được lợi ích nhất định. Vóc dáng trở nên đẹp hơn, da dẻ tốt hơn, cơ thể càng ngày càng khỏe mạnh.
Khi tu vi của tôi tăng lên, theo đó tôi có thể mang lại lợi ích càng lớn cho người phụ nữ của mình.
Tôi và Lâm Ngọc Lam điên đảo với nhau hai lần rồi cô ấy mới ra về.
Bố mẹ chồng của cô ấy đang ở nhà, không về không được.
Mười giờ sáng ngày hôm sau, Trần Kế Tần lái một chiếc Geely hàng nội trở về.
Trần Kế Tần đã trả lại xe thể thao cho Lưu Thiến, nhưng anh ta lái chiếc mình mua về trông còn hào hứng hơn cả khi lái xe thể thao.
Chiếc xe này là tôi tặng cho Trần Kế Tần, do anh ta sở hữu.
Trần Kế Tần mua được xe mới, thế là buổi tối mời vài người thân thiết trong thôn ăn cơm, đốt pháo. Trần Mãn Quang thấy con trai mua xe cũng vui lây.
Sau khi khách khứa ăn mừng xong rời khỏi nhà họ Trần, Trần Mãn Quang dặn tôi ở lại.
Hai người chúng tôi ngồi ở phòng khách vừa uống trà vừa trò chuyện. Trần Mãn Quang bảo Trần Kế Tần và Lâm Ngọc Lam ra ngoài, rõ ràng là có lời muốn nói riêng với tôi.
“Sơn Thành à…”, Trần Mãn Quang cười nói: “Tiểu Tần đi theo cậu tôi rất yên tâm, nó mua được xe làm tôi cũng thấy vui”.
“Các cậu cùng nhau khám bệnh, tặng thuốc cho người trong thôn, tôi đều thấy cả. Về phần số tiền để Tiểu Tần mua xe, tôi không hỏi nhiều, tôi tin Sơn Thành tự có chừng mực”.
Tôi cười đáp: “Chú Mãn Quang, tôi xem Trần Kế Tần như anh em, còn thân như ruột thịt. Trần Kế Tần đi theo tôi, tôi nhất định sẽ giúp anh ta học hỏi thật nhiều, sau này anh ta cũng sẽ có thành tựu rất lớn và sự nghiệp của riêng mình”.
Trần Mãn Quang gật đầu nói: “Vậy còn… Lâm Ngọc Lam thì sao?”
Tôi ngẩn người, Trần Mãn Quang nói vậy là có ý gì, tôi hơi không hiểu.
Vẻ mặt của Trần Mãn Quang mang đầy tâm sự, ông ấy nói: “Sơn Thành, Lâm Ngọc Lam là con dâu tôi, mỗi ngày chúng tôi ở cạnh nhau, con bé nấu cơm cho tôi ăn, từng hành động của con bé tôi đều quan sát thấy”.
“Tôi biết cậu và Ngọc Lam quan hệ rất tốt, người trẻ tuổi có chút tình cảm thân thiết cũng là bình thường, chỉ cần không không vượt quá ranh giới, tôi sẽ không để ý nhiều. Người khác có nói gì thì tôi cũng không để trong lòng”.
Tình huống gì đây? Trần Mãn Quang phát hiện ra chuyện giữa tôi và Lâm Ngọc Lam rồi sao?
Lâm Ngọc Lam vẫn luôn ở nhà họ Trần đương nhiên ngày nào cũng gặp mặt Trần Mãn Quang, cùng nhau ăn cơm, xem ra Trần Mãn Quang đã phát hiện điều gì đó.