Phần 292: Cắn bị thương
Ba con chồn này giống với con chồn lúc trước chúng tôi giết, da lông màu đen, đôi mắt màu đỏ sậm, móng vuốt sắc bén, trông cực kì đáng sợ, tốc độ lại nhanh.
Mộc Dịch kinh ngạc biến sắc, hét to: “Sơn Thành, anh mau chạy đi!”
Sao tôi có thể chạy được?
Mộc Dịch cầm đèn pin soi sáng, gậy bạc đánh về phía một con chồn ở trước mặt, hai con chồn ở phía sau đã bổ nhào lên người chúng tôi.
Không gian ở đây quá nhỏ, hành động bị giới hạn, đánh nhau cực kì bất tiện.
Một con chồn đã cắn vào vai Mộc Dịch, con khác thì cắn vào chân tôi.
Chân tôi truyền tới cơn đau nhức, ấy vậy mà con chồn lại đang hút máu!
Tôi vung cây thép tới, con chồn ở dưới chân bị tôi đập trúng, đau đớn kêu lên mấy tiếng và rồi đi đời nhà ma.
Chuyện gì thế này?
Sao tôi có thể đánh chết con chồn trong nháy mắt vậy được chứ?
“Máu của ngươi”, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Máu của ngươi vô cùng đặc biệt, có tác dụng trừ tà, phá giải được cả phong ấn mạnh. Con chồn này là tà vật, nó hút máu ngươi tất nhiên sẽ bị máu của ngươi giết chết”.
Thật không ngờ máu của tôi lại mạnh như vậy.
Mộc Dịch bị hai con chồn dồn ép xoay vòng vòng. Nơi này hành động bị giới hạn, tầm nhìn cũng bị giới hạn, Mộc Dịch chỉ đành dùng đèn pin soi sáng. Ngoài vùng sáng là một mảnh tối đen, cô ta không nhìn thấy gì cả.
Ánh sáng từ đèn pin thì chỉ có một luồng sáng, Mộc Dịch hơi quá tay một chút là sẽ đánh trúng tường.
Ngược lại, con chồn ở trong bóng tối cực kì linh hoạt.
Ở đây, dường như sức chiến đấu của Mộc Dịch bị áp chế hoàn toàn, e là ngay cả một phần sức mạnh cũng không phát huy được.
Tôi lập ức xông lên, quát to: “Mộc Dịch, cô lùi ra sau đi!”
Tôi ở trong hoàn cảnh này cũng giống như ban ngày, tầm nhìn không bị hạn chế.
Tôi túm lấy một con chồn đang bổ về phía Mộc Dịch, đấm thẳng vào đầu nó làm nó bay đi.
Con còn lại nhào về phía tôi, há miệng định cắn vào cổ, tôi cầm cây thép đâm xuyên miệng nó một cách chuẩn xác.
Tôi dùng sức rất mạnh, cây thép xuyên thẳng qua miệng con chồn.
Mấy giây sau, ba con chồn đều đã bị tôi giết chết.
“Sao… Sao anh giỏi vậy?”, Mộc Dịch soi đèn pin đến người tôi, cực kì kinh ngạc kêu lên: “Anh không dùng đến đèn pin mà cũng nắm được vị trí của con chồn?”
“Sao… Sao có thể thế được?”
Nếu tôi không có mắt nhìn được xuyên màn đêm thì e rằng đến bóng của con chồn còn không thấy được, chỉ có thể đứng im chịu trận.
Tôi nói: “Tôi giỏi rất nhiều cái, tôi sinh ra đã có sức mạnh phi phàm, sức lực lớn. Từ nhỏ tôi sống ở trong núi, những thứ này gặp nhiều rồi, có thể nghe tiếng đoán vị trí của nó”.
Tôi chỉ đành nói quàng nói xiên.
Mộc Dịch bực bội nói: “Trương Sơn Thành, anh lại gạt tôi, trên người anh toàn là bí mật! Anh lợi hại như thế mà cứ giả vờ trước mặt tôi!”
“Cái đó…”, tôi cười nói: “Tôi không giả vờ, cô cũng không hỏi tôi có lợi hại hay không, là do cô vẫn cho rằng tôi không lợi hại”.
“Sơn Thành, anh bị thương rồi!”, Mộc Dịch đột nhiên nhìn thấy tôi bị cắn ở chân, vô cùng kinh ngạc.
“Nằm xuống, mau lên!!”
Tôi ngẩn ra. Mộc Dịch bắt tôi nằm xuống, tay chân mau lẹ xắn ống quần tôi lên, đặt miệng vào hai lỗ máu nho nhỏ mà hút mạnh.
Sau khi hút liên tục bảy, tám lần, nhổ ra mấy ngụm máu đen, Mộc Dịch mới thở phào, sau đó lấy một mảnh băng gạc từ trong túi ra băng bó.
Xem ra băng gạc là Mộc Dịch lên bệnh viện thị trấn cầm về.
“Sơn Thành, anh không sao chứ? Có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?”, Mộc Dịch lo lắng hỏi tôi.
Tôi nói: “Tôi không sao, chỉ hơi đau…”
Tôi quả thực không sao, âm độc không làm tôi bị thương được. Nếu là người bình thường, bị cắn một nhát như vậy đã chết từ lâu rồi.
“Sao lại không sao được? Vết thương bị cào và vết thương bị cắn khác nhau, bị tà vật cắn phải, âm độc sẽ phát tán rất nhanh! Khí độc tấn công vào tim có thể sẽ chết!”, Mộc Dịch vẫn rất lo lắng, thậm chí là sốt ruột không thôi.
Tôi hoàn toàn không sợ âm độc, thứ nhất máu của tôi sẽ chống lại âm độc, thứ hai tiên nữ Thanh Thủy cũng sẽ giúp tôi.
“Đều tại tôi, tôi không nên dẫn anh vào đây, nơi này quá nguy hiểm”.
Thấy Mộc Dịch lo lắng cho tôi như vậy, lòng tôi như có dòng nước ấm dâng lên.
Tôi cười nói: “Tôi thật sự không sao, ngược lại là cô, cô có bị gì không?”
Tôi thấy sắc mặt của Mộc Dịch rất khó coi, sắc mặt trắng bệch, trán toát mồ hôi lạnh.
Mộc Dịch bị cào cho bốn chỗ, trên cánh tay, trên lưng, bắp chân, và cả ở trên mông…
“Tôi không sao, Sơn Thành… Chúng ta rút lui ra ngoài trước, chẳng ai biết ở phía trước có nguy hiểm gì”.
“Được”, xem ra Mộc Dịch bị thương không nhẹ.
Mộc Dịch kéo tay tôi, dìu tôi đi, nhưng vừa đi được hai bước thì cơ thể Mộc Dịch bỗng mất hết sức lực, ngã sang một bên.
Tôi vội vàng đỡ lấy Mộc Dịch, hết sức kinh hoảng. Chuyện gì vậy chứ?!
“Mộc Dịch, Mộc Dịch…”
Mộc Dịch đã rơi vào hôn mê. Tôi vội vàng kiểm tra cơ thể Mộc Dịch, ngoại trừ những vết thương tôi vừa nhìn thấy thì ở sau gáy cô ta còn có hai lỗ máu nho nhỏ, là vết cắn của con chồn!
“Mau, lập tức khử độc!”, tiên nữ Thanh Thủy cũng vô cùng sốt ruột, nói: “Cắn ở cổ sẽ nguy hiểm tính mạng đấy!”
Tôi đỡ Mộc Dịch nằm ngửa xuống đất, lập tức bắt mạch cô ta. Tiên nữ Thanh Thủy điều khiển linh khí di chuyển theo kinh mạch, thoát ra khỏi bàn tay tôi, đi vào cơ thể của Mộc Dịch.
Linh khí bắt đầu vận chuyển trong người cô ta, nhanh chóng đi đến phần cổ, từng đợt máu đen và khói đen tuôn ra từ miệng vết thương.
Bây giờ Mộc Dịch đang hôn mê, tôi không lo cô ta sẽ phát hiện ra điều gì.
“Độc tấn công vào tim. Cô nhóc này bị cắn vào cổ, không ngăn chặn được âm độc lan rộng… Thực lực của Mộc Dịch vô cùng yếu…”, tiên nữ Thanh Thủy hơi ngạc nhiên.
“Nghĩa là gì?”, tôi hỏi: “Thực lực rất yếu sao?”
“Ừ”, tiên nữ Thanh Thủy đáp: “Pháp sư cũng phân chia cấp bậc, e là Mộc Dịch… chỉ miễn cưỡng đạt đến pháp sư cấp một, cũng có nghĩa là mạnh hơn Tôn Bán Tiên được một chút”.
“Trong cơ thể cô ta không có chút linh khí nào”.
Tôi cực kì tò mò, hỏi: “Không phải cô từng nói người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí rất lợi hại sao? Trước kia cô còn khen Mộc Dịch”.
Tiên nữ Thanh Thủy đáp: “Mộc Dịch thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, trẻ tuổi như vậy đã trở thành pháp sư cấp một là lợi hại lắm rồi. Cô ta am hiểu sâu sắc về đạo pháp, chỉ có thể chất là bình thường”.
“Pháp sư cấp một đã vô cùng lợi hại rồi, còn lợi hại hơn cả đặc công, có thể xử lý những sự kiện quỷ dị thường thường”.
“Có lẽ Cục điều tra hiện tượng huyền bí cho rằng chuyện ở thôn các ngươi chỉ là một vụ án bình thường”.
Tôi cảm thấy sức chiến đấu của Mộc Dịch không bằng Lãnh Nguyệt, nhưng Mộc Dịch dùng bùa và đạo pháp rất lợi hại.
Một lát sau, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Vấn đề không lớn, Mộc Dịch là người tu đạo, tất nhiên thể chất khác với người bình thường. Ta đã bài trừ độc tố ở tất cả các vết thương trên người Mộc Dịch, không lâu nữa cô ta sẽ tỉnh lại”.
Tôi nghe vậy thì yên tâm được một chút.
“Ngươi hãy mau chóng đưa Mộc Dịch ra ngoài, rửa sạch vết thương, băng bó lại”.
Tôi đang định bế Mộc Dịch ra ngoài thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng sột soạt ở nơi xa xa truyền tới.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Sâu trong hang động có một bầy chồn đang ùa về phía này!”
Hỏng bét!
Sao nơi đây lại có nhiều chồn như vậy?