Phần 298: Chế ngự Lôi Dương
Ánh mắt tôi dữ tợn, lạnh lùng nói: “Lôi Dương, nếu anh giết Mạc Vũ, tôi dám bảo đảm anh không thể sống sót thoát ra khỏi đây đâu”.
“Bây giờ anh giao Mạc Vũ cho chúng tôi!”
Tôi bỗng nổi lên sát ý. Lúc trước, Lôi Dương đã phong ấn nắp đá, anh ta muốn trừ khử tôi và Mộc Dịch, cũng như Mạc Vũ. Lôi Dương muốn giết chúng tôi rồi lấy đi viên đá ngũ hành.
Mà viên đá ngũ hành không thể rơi vào tay Lôi Dương được, tôi cần phải dùng viên đá đó đổi lấy Lâm Ngọc Lam.
Nếu Lôi Dương thật sự dám giết Mạc Vũ, tôi nhất định sẽ giết anh ta!
Lôi Dương cầm đèn pin chiếu sáng qua người tôi và Mộc Dịch, khóe miệng anh ta cong lên, hiện ý giễu cợt: “Hai người ấy mà, tôi còn chả thèm đặt vào mắt”.
Nói xong, Lôi Dương dùng dao găm cắt qua cổ Mạc Vũ.
“Đừng mà…”
Nhưng không kịp nữa rồi!
Thế nhưng, Lôi Dương không giết được Mạc Vũ. Trong bóng tối, một luồng sức mạnh vô hình phóng ra từ tay phải của tôi, trực tiếp đánh văng con dao găm trong tay Lôi Dương!
Ở thời khắc mấu chốt, tiên nữ Thanh Thủy đã ra tay, đây là linh khí!
Linh khí sau khi được tôi luyện lao ra khỏi cơ thể tôi, không hình không màu.
Tiên nữ Thanh Thuỷ đã nhập vào người tôi.
Vì xung quanh tối om nên không ai thấy tôi ra tay cả.
Mạc Vũ nhân cơ hội này chạy như bay về phía cửa hang động.
Còn tiên nữ Thanh Thuỷ chặn đường của Lôi Dương.
Mộc Dịch đuổi theo hướng cửa hang động, quát: “Mạc Vũ, đứng lại!”
Hai người họ đã chạy được một đoạn xa, tôi nhìn thấy Mạc Vũ leo lên thang, Mộc Dịch căn bản không nhanh bằng Mạc Vũ.
Lôi Dương kinh ngạc nhìn tôi, nói: “Vừa rồi, sức mạnh đánh bay dao găm của tôi chính là linh khí!”
“Giải phóng linh khí… Trương Sơn Thành, có phải cậu làm không!”
Tiên nữ Thanh Thủy nhàn nhạt nói: “Phải thì sao, không phải thì sao?”
“Rốt cuộc tu vi của cậu ở bậc nào!”, Lôi Dương nhìn tôi đầy hoài nghi, không dám tin: “Giải phóng linh khí chỉ có pháp sư cấp ba mới có thể làm được!”
Tiên nữ Thanh Thủy không trả lời câu hỏi của Lôi Dương mà cầm lấy thanh thép trong tay lao về phía Lôi Dương.
Lôi Dương phản ứng cực kỳ nhanh, vội vàng nhặt con dao găm trên mặt đất lao tới.
Ngay sau đó, một bóng người lóe lên, tiên nữ Thanh Thủy đã vòng ra sau lưng Lôi Dương, đập mạnh thanh thép vào đầu Lôi Dương.
Đầu Lôi Dương chảy ra máu, anh ta choáng váng, loạng choạng ngã xuống đất, lấy tay phải che đầu, đau đớn hét lên.
Tiên nữ Thanh Thuỷ ra tay rất tàn nhẫn, chỉ một chiêu thôi đã khiến Lôi Dương mất đi sức chiến đấu.
“Nói, ai cử anh đến đây?”, giọng nói của tiên nữ Thanh Thuỷ vô cùng lạnh lùng, không chút cảm xúc.
“Nói mau, không nói tôi giết anh!”
“Sao nào, Trương Sơn Thành, cậu còn có ý định giết tôi, cậu dám à?”, Lôi Dương nghiến răng nghiến lợi, nói: “Cho dù cậu có mạnh cỡ nào, cậu dám giết người sao!
“Chuyện này… đúng là tôi dám đấy”, tiên nữ Thanh Thủy đi tới chỗ Lôi Dương, cầm lấy thanh thép đâm thẳng vào bụng Lôi Dương…
Tôi sững người.
“A!”, Lôi Dương đau đớn hét lên một tiếng, một đầu của thanh thép đã cắm vào bụng của Lôi Dương!
Tiên nữ Thanh Thuỷ nở nụ cười lạnh lùng, ác độc: “Anh tưởng là tôi không dám giết anh sao? Giết anh có khác nào giẫm chết con kiến đâu!”
“Nói, ai cử anh tới!”
Không ngờ tiên nữ Thanh Thuỷ lại tàn nhẫn đến vậy.
Gương mặt Lôi Dương tái đi, vô cùng kinh hãi, không ngờ tôi lại ra tay độc ác như vậy: “Trương Sơn Thành, chúng ta cùng hội cùng thuyền mà. Tôi là người của ông chủ Lữ. Ông chủ Lữ sợ cậu sẽ xảy ra chuyện gì, không giải quyết chuyện này ổn thỏa được nên cử tôi tới trợ giúp cậu”.
Người của Lữ Vô Thiện?
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Tại sao vừa nãy anh lại nói mình là bạn của Tôn Bán Tiên?”
Ánh mắt Lôi Dương loé lên: “Tôi không muốn tiết lộ thân phận của mình, Sơn Thành, thả tôi ra đi. Sau đó chúng ta sẽ cùng nhau tìm báu vật rồi đưa cho ông chủ Lữ”.
Tiên nữ Thanh Thuỷ cười lạnh, nói: “Lữ Vô Thiện cử anh đến đây là để giết tôi và con yêu quái đó, đúng chứ?”
“Nếu không giết được tôi, nếu không lấy được báu vật, thì dùng Lâm Ngọc lam, người phụ nữ của tôi, để đổi lấy báu vật, đúng không?”
Lôi Dương im lặng, không biết trả lời như thế nào, có vẻ như đã bị tiên nữ Thanh Thủy đoán trúng.
“Nói đi, tôi muốn biết rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện”, tiên nữ Thanh Thuỷ nắm lấy đầu kia của thanh thép rồi đẩy mạnh về phía trước.
“A…”, Lôi Dương lại không nhịn được mà hét lên, đau đớn không thôi: “Trương Sơn Thành, cậu đừng tra tấn tôi nữa, tôi nói mà, tôi sẽ nói cho cậu những gì cậu muốn biết…”
Lôi Dương sợ hãi, toát hết mồ hôi lạnh.
Tiên nữ Thanh Thuỷ rời tay khỏi thanh thép, nói: “Giải thích tất cả các vụ việc ở thôn Lâm Thuỷ một cách trung thực”.
Dưới sự uy hiếp của tiên nữ Thanh Thuỷ, Lôi Dương chỉ có thể thành thật thú nhận. Anh ta chống khuỷu tay phải xuống đất, ngẩng đầu nói: “Tôi đang làm việc cho ông chủ Lữ, tôi chỉ nhận tiền làm việc mà thôi”.
“Từ chín năm trước, ông chủ Lữ đã cử tôi đến thôn Lâm Thuỷ để xử lý chuyện này, nhưng lúc đó đất đai trong thôn không thể thu mua được và cũng không có cách nào xử lý chuyện này”.
“Lần này, ông chủ Lữ yêu cầu tôi đến đây chỉ để lấy báu vật. Ông chủ Lữ đã đưa cho tôi một cuốn sổ. Đó là chữ viết tay của ông nội ông chủ Lữ, cuốn sổ ghi lại mọi chuyện ở thôn Lâm Thuỷ một cách rất chi tiết”.
“Cái hang dẫn đến nghĩa trang đúng là ông nội của ông chủ Lữ đã từng dẫn người đến đào. Họ đã đào gần hết và lấy được một số báu vật có giá trị. Trong hang, họ gặp phải một con chồn và hai người bạn của ông ta đã bị con chồn giết chết”.
Hầu hết hang động vừa rồi là do ông nội của ông chủ Lữ đào, cũng tức là đội trộm mộ đó đào?
“Ông chủ Lữ nói với tôi rằng, lần thứ hai khi ông nội và các bạn ông tiếp tục đào hang, họ không quay về nữa mà chết ở trong đó”.
“Tôi đã điều tra thôn Lâm Thuỷ trong một thời gian dài, cũng đã tìm thấy hang động dưới nghĩa trang cách đây rất lâu. Khi tôi khám phá nó, tôi đã bị nhiều con chồn đã bị yêu ma hoá xua đuổi tôi và tôi cũng suýt bỏ mạng ở đó. Thế nên, tôi không dám khám phá nữa”.
“Hơn nữa, trong nhật ký có ghi rằng cứ chín năm vào đêm trăng tròn, sức mạnh của những tà vật trong mộ sẽ suy yếu, còn những ngày khác thì không dám đi”.
“Năm nay tình cờ là năm thứ chín, ông chủ Lữ đã cử tôi đến lấy báu vật”.
“Tôi đến thôn Lâm Thuỷ vào ba tháng trước, tôi vẫn luôn ẩn náu ở gần nghĩa trang”.
Hoá ra tên Lôi Dương này đã đến đây hơn ba tháng rồi!
Điều đó nói lên rằng, những kẻ trộm mộ trước đây không hề đào hết hang, mà tất cả đều là do bọn chồn. Hang động bị đào theo cách thức nào?
Do bọn chồn đào lên sao?
Nhưng bây giờ hang động đã bị đào lên rồi, tại sao Mạc Vũ lại không chạy trốn ra ngoài?
Tiên nữ Thanh Thuỷ dùng ý thức đáp lại tôi: “Mạc Vũ bị phong ấn trấn áp, nếu không giải được phong ấn, Mạc Vũ không thể đi đâu được”.
“Mạc Vũ vẫn luôn chìm vào giấc ngủ say, căn bản không có khái niệm về thời gian, cho nên khi tỉnh lại, trông cô ta giống như mới ngủ một giấc thôi”.
Hoá ra như vậy.
Tiên nữ Thanh Thuỷ tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao anh lại nói rằng Mạc Vũ có liên quan đến chuyện thầy khai quang?”
“Chuyện thầy khai quang ở thôn Lâm Thủy vô cùng bất thường, tôi cũng đã điều tra”, Lôi Dương suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Khi tôi đi tìm kiếm hang động được viết trong cuốn nhật ký ở nghĩa trang, tôi thấy rất nhiều ngôi mộ không có xác bên trong”.
“Các cỗ quan tài đều bình thường, không ai đào mộ mà xác lại biến mất. Đây hẳn là do yêu quái”.
“Mà sau khi nhìn thấy Mạc Vũ, biết cô ta là yêu quái, vì vậy tôi nhận định việc mất xác là do cô ta làm”.
“Một con yêu quái đã sống ở đây hàng nghìn năm đương nhiên phải hút máu người, chắc chắn là Mạc Vũ”.