Phần 320: Bị chặn ngoài cửa
Tôi nói: “Chú, chuyện này đã qua rồi, bây giờ chú đã có tiền vốn, cũng có thể qua được ải khó”.
“Sau này chú có chuyện gì không giải quyết được có thể tìm tôi, vấn đề về tài chính cũng có thể tìm tôi. Mặc dù tôi không có tiền, nhưng tôi có một trăm cách có thể kiếm ra tiền”.
“Chú không cần phải nhún nhường đi cầu xin người khác”.
Âu Dương Bác lại cảm ơn tôi liên hồi. Bây giờ chắc chắn Âu Dương Bác cảm thấy tôi là một người giàu ngầm, lấy hai củ nhân sâm ra là trị giá hai mươi tỷ tệ!
Âu Dương Bác nói: “Sơn Thành, tối nay tôi mời cậu ăn một bữa, thuận tiện giới thiệu một vài người bạn cho cậu làm quen, để họ cảm ơn cậu luôn”.
Tôi nói: “Là những người nào vậy?”
Âu Dương Bác cười đáp: “Một vài người cậu từng gặp, mấy người lần trước đi chúc thọ người của nhà họ Lưu, và còn một vài người bạn khác nữa”.
Tôi đồng ý, tôi và Âu Dương Bác quen biết nhau lâu như vậy, còn chưa cùng nhau ăn cơm được lần nào, cũng nên làm quen một chút với những người tai to mặt lớn trong thành phố này.
Tôi lại nói chuyện với Âu Dương Bác một lúc, sau đó Âu Dương Bác rời đi, nói rằng tối ông ấy sẽ đích thân đến đón tôi, bảo tôi cứ nghỉ ngơi ở khách sạn cho tốt.
Tôi nói không cần, tới lúc đó nói địa chỉ cho tôi là được.
Âu Dương Bác kiên quyết muốn đích thân đi đón tôi, hoặc phái người đến đón, nhưng đều bị tôi từ chối với thái độ cứng rắn.
Tôi đâu phải cậu chủ gì, không phải công chúa hoàng tử, không phải nhân vật lớn, cũng không cần ai bảo vệ. Tôi không phải người kiểu cách như vậy, chút chuyện nhỏ thế này tôi không muốn làm phiền Âu Dương Bác.
Tới lúc đó gọi xe taxi đi là được.
Hơn bảy giờ tối, Âu Dương Bác gọi điện thoại nói địa chỉ cho tôi.
Tôi rời khách sạn, gọi một chiếc taxi đi đến nhà hàng.
Tới nơi, trước mặt là một tòa cao ốc, mỗi một tầng đều có biển hiệu đủ màu, lóe ánh đèn xanh đỏ tím vàng.
Tôi cần phải đi lên tầng sáu, tên của nhà hàng này rất kì lạ, có ba chữ cái STA, không biết nghĩa là gì.
Tầng một của tòa cao ốc là đại sảnh, cách bài trí bên trong rất có phong cách, tôi tìm đến thang máy đi lên tầng sáu.
Ra khỏi thang máy rẽ phải, một biển hiệu màu vàng sậm thu hút sự chú ý của tôi, đó chính là nhà hàng tôi cần tìm.
Biển hiệu có màu vàng sậm, bên trên khắc mấy con rồng, ba chữ cái tiếng Anh tuy xiên xẹo nhưng kết hợp với hình điêu khắc trên biển lại không mất tự nhiên, ngược lại có loại cảm giác thư thái.
Trước cửa có hai người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ Tây giày da, bên miệng có đeo tai nghe, cửa nhà hàng là cửa cảm ứng.
Xem ra nhà hàng này rất sang trọng, là nơi cho người có tiền.
Tôi sải bước về phía trước, vừa đi đến trước cửa thì hai người thanh niên chặn tôi lại.
Tôi hơi ngạc nhiên, thanh niên ở bên trái nói: “Xin hỏi anh có chuyện gì?”
Tôi nói: “Tôi đến nhà hàng đương nhiên là để ăn cơm”.
Thanh niên đáp lại: “Thật ngại quá, nhà hàng của chúng tôi chỉ dành cho hội viên, chỉ có hội viên mới được vào, làm phiền anh cho xem thẻ hội viên”.
Thẻ hội viên? Tôi đến ăn bữa cơm cũng cần thẻ hội viên sao?
Ngay lúc này, từ đằng sau có hai người trung niên đi đến, xem ra họ là một đôi vợ chồng, ăn mặc rất chỉnh tề. Họ lướt qua bên cạnh tôi đi thẳng vào trong.
Tôi thắc mắc: “Hai người họ thì sao? Vì sao không kiểm tra thẻ hội viên?”
Thanh niên bên phải nhìn tôi bằng ánh mắt khinh rẻ, nói: “Không có thẻ hội viên cũng được, cơm ở chỗ chúng tôi chưa chắc anh có thể ăn nổi, chi phí bình quân mỗi người trên mười nghìn tệ, anh trả nổi không?”
Tôi bực mình nói: “Anh dựa vào cái gì mà nói tôi không trả nổi?”
Thanh niên bên phải bĩu môi nói: “Anh bạn, cả người anh toàn là hàng vỉa hè, trên tay đeo chiếc nhẫn từ cửa tiệm hai tệ, trên dưới cả người cũng chưa tới hai trăm tệ đâu đúng không? Anh cho rằng anh trả nổi sao?”
“Anh mau đi đi, đừng ở đây để mất mặt nữa, nơi cao sang rộng lớn này không dành cho loại người như anh đâu”.
Tôi lại bị khinh thường rồi, bọn họ lại coi rẻ tôi?
Tôi không tức giận, không cần thiết phải tức giận bởi hai nhân vật nhỏ bé này, hơn nữa, bọn họ cũng chỉ là làm thuê, có thể là họ làm việc theo nguyên tắc.
Tôi nói: “Bạn tôi dùng bữa ở trong đó, tên là Âu Dương Bác, chính ông ấy gọi tôi đến, ở phòng số tám, các anh đi hỏi thử là biết”.
Hai người nghe vậy, vẻ mặt đều có chút không nhịn được cười.
“Ông chủ Âu Dương?”, thanh niên bên trái nói: “Anh này, nhà hàng này là của ông chủ Âu Dương mở, ông chủ Âu Dương là người giàu nhất thành phố, anh đừng đùa nữa”.
“Khách dùng bữa ở nhà hàng chúng tôi không có thẻ hội viên cũng phải để lại thân phận. Hai vị vừa rồi là khách quen ở chỗ chúng tôi”.
“Anh vẫn nên rời đi đi”.
Thanh niên bên trái vẫn rất khách sáo với tôi, mặt luôn mỉm cười, nói năng lịch sự.
Thanh niên bên phải khinh thường nhìn tôi, nói: “Anh nói ông chủ Âu Dương là bạn của anh?”
“Anh đang chọc cười sao?”
“Mau rời khỏi đây đi, đừng làm náo loạn ở đây nữa”.
Tôi vẫn không tức giận, cười đáp: “Tôi thật sự là bạn của Âu Dương Bác…”
“Cút, cút, cút!”, tôi còn chưa nói hết lời, một người đàn ông trung niên đeo kính đã bước từ trong ra, quát to mấy tiếng với tôi, bảo tôi cút.
“Hai tên khốn các anh làm việc thế nào đấy? Thấy loại người này cứ đuổi thẳng đi là được rồi, lãng phí thời gian ở đây làm gì?”
“Tôi ở trong phòng camera quan sát mà thật sự không xem tiếp được nữa!”
“Bình thường tôi dạy các anh làm việc như thế nào?”
Người đàn ông trung niên cũng dạy dỗ hai người thanh niên một trận.
Thanh niên bên trái nói với tôi: “Thật là ngại quá, mời anh rời đi cho”.
Thanh niên bên phải lại quát to: “Cút, lập tức cút đi cho tôi!”
Từ đó tới giờ tôi không tức giận là vì tôi không nhất thiết phải tức giận, chỉ cần vào trong là biết đáp án ngay. Tôi cũng chuẩn bị gọi điện thoại cho Âu Dương Bác, nhưng người đàn ông trông có vẻ là giám đốc này lại xông ra, bảo tôi cút!
Thanh niên bên phải cũng bảo tôi cút!
Còn thanh niên bên trái luôn rất khách sáo với tôi, nói chuyện lịch sự, dáng vẻ cũng rất sốt ruột.
Tôi không đi mà nói: “Các anh vào trong nói với Âu Dương Bác một tiếng, bắt đầu từ bây giờ, nhà hàng này đổi chủ, tôi mua”.
“Phiền các anh chuyển lời giúp”.
“Ha ha”, vị giám đốc kia cười lạnh, nói: “Những kẻ nghèo mạt như cậu tôi gặp nhiều rồi, có phải vào trong gặp những người giàu có đó rồi xin xỏ không? Xin được bố thí?”
“Mấy tên khốn các cậu là sâu mọt của xã hội, nơi này là nơi để những kẻ hạ đẳng như các cậu tới sao?”
“Mau cút đi, đừng cản trở chúng tôi làm ăn!”
Tôi nghe thấy ba chữ kẻ hạ đẳng thì lửa giận thoáng chốc dâng trào, đây đã là lần thứ hai tôi bị chửi là kẻ hạ đẳng trong hôm nay.
Tôi ăn mặc bình thường nhưng vô cùng gọn gàng, kiểu tóc tôi cũng thuộc dạng phổ biến, vẻ ngoài không có gì nổi bật. Nhẫn trên tay tôi đúng là mua ở cửa tiệm hai tệ, là Lâm Ngọc Lam tặng cho tôi, người phụ nữ của tôi tặng cho tôi, đối với tôi mà nói, nó vô cùng quý giá.
Chỉ vì vậy mà xem thường tôi sao?
Có hàng vạn người ăn mặc giống như tôi đều đáng bị người khác mắng là kẻ hạ đẳng, đáng bị người khác sỉ nhục hay sao?