Phần 322: Tôi là người có tiếng nói
Anh Đao tức giận, đạp thẳng vào đầu tên giám đốc, tên giám đốc bị đá ngã xuống đất, choáng váng, vẫn còn chưa hoàn hồn.
“Vừa rồi ai ra tay, tất cả đứng ra cho tao!”
“Đánh cho tao, đánh mạnh vào, đánh chết chúng nó đi!”
“Mẹ chứ, dăm ba mấy đứa mắt chó coi thường người khác, đúng là khốn nạn, ngay cả anh em của tao cũng dám ra tay!!”
Những người vừa mới ra tay với tôi, từng người quỳ phịch xuống đất.
“Anh Đao, tha mạng”.
“Anh Đao, tha cho bọn em với”.
“Anh Đao, chúng tôi thật sự không biết người này là bạn của anh”.
Nhìn thấy người của anh Đao sắp ra tay, tôi vội vàng ngăn cản: “Dừng dừng dừng…”
“Anh Đao, anh làm đại ca kiểu gì thế, những người này đều làm việc theo lệnh thôi. Cái tên giám đốc đáng chết kia mới là loại khốn nạn”.
“Đừng động chân động tay lúc này, kinh động những vị khách khác cũng không tốt”.
Anh Đao nói: “Sơn Thành, cậu bị người khác bắt nạt, lại còn bị bắt nạt ngay địa bàn của đại ca Âu Dương. Không đưa ra một lời giải thích cho cậu, làm sao mà được chứ?”
“Nói thật, đa số những người này đều là người của tôi, cả tên giám đốc này nữa, tôi trực tiếp đuổi bọn họ đi!”
“Đừng!”, tôi ngăn anh Đao lại, tôi không muốn làm quá mọi chuyện, nói: “Anh Đao, tôi xin nhận ý tốt của anh, giao cho tôi xử lý đi, tôi đảm bảo sẽ giải quyết ổn thoả”.
Anh Đao thấy tôi nhất quyết muốn tự giải quyết, liền nói: “Sơn Thành, cậu muốn làm gì thì làm. Những người này, những tên khốn kiếp này, cậu muốn xử lý thế nào tùy cậu đấy”.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, đúng lúc này, Âu Dương Bác cùng hai người đàn ông trung niên bước vào.
Tôi đã gặp hai người trung niên đó, lần trước họ đã tới giúp bà Lưu tại bữa tiệc mừng thọ.
Cả ba người họ quan sát tình hình trước mắt, nhìn thấy tôi, trong chốc lát, họ đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
“Chào chú Âu Dương, chào hai chú”, tôi bước tới chào hỏi.
Chúng tôi hỏi han nhau vài câu, Âu Dương Bác tức giận nói: “Kéo hết những người này ra, nghiêm khắc giáo huấn cho tôi, ngày mai không phải đến làm việc nữa!”
“Tên giám đốc này… người đâu, bắt ông ta lại cho tôi, để ông ta quỳ xuống, nhận lỗi với Sơn Thành!”
“Sau đó đánh gãy chân ông ta!”
Lúc này, tên giám đốc hối hận vô cùng, những người khác cũng run lên vì sợ hãi.
“Chú Âu Dương”, tôi vội vàng nói: “Tôi sẽ lo chuyện ở đây, chú cứ bình tĩnh”.
Âu Dương Bác tức điên người, do tôi đã giúp ông ấy nên hôm nay ông ấy mời tôi bữa cơm, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Âu Dương Bác muốn nghiêm trị đám người này và cho tôi một lời giải thích.
Tuy nhiên, tôi kiên quyết tự mình xử lý những người này.
Âu Dương Bác nói: “Được thôi, Sơn Thành, đây là địa bàn của tôi, nhà hàng này cũng là của tôi, cậu muốn xử lý những người này thế nào cũng được”.
Khi tên giám đốc cùng đám người động tay động chân với tôi nghe thấy tôi muốn tự mình xử lý, sợ đến nỗi tim như rơi ra ngoài vì lo rằng tôi sẽ nghĩ ra một cách khủng khiếp để xử lý họ.
Thật ra tôi không làm việc này, đa số những người này đều người là của anh Đao, hơn nữa còn làm việc cho Âu Dương Bác ở đây. Không nể mặt nhà sư thì cũng phải nể mặt Phật chứ, tôi không thể xử lý chuyện này một cách thái quá được.
Nếu thật sự đánh những người này quá thảm, thì có khác nào đánh thẳng vào mặt anh Đao và Âu Dương Bác.
Nếu những người này không phải là người của anh Đao, nhà hàng này cũng không phải của Âu Dương Bác, tôi thực sự muốn làm theo ý mình.
Tôi cười, nói: “Tôi không thích đánh nhau giết chóc. Những người ở đây tôi đều đã dạy cho một bài học, không cần phải dạy nữa, ai làm việc gì thì đi làm việc nấy”.
Mọi người nghe thấy thế đều thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ đều không ngờ tôi lại ăn nói dễ nghe đến vậy.
Ánh mắt tôi rơi trên bảng hiệu của nhà hàng, nói: “Chú Âu Dương, tôi thấy nhà hàng của chú không tồi, sao chú không tặng cho tôi?”
Âu Dương Bác nghe vậy vui mừng khôn xiết: “Sơn Thành, cậu thích nhà hàng này của tôi?”
“Được thôi, chỉ cần cậu thích, tôi đương nhiên sẽ tặng cho cậu, ha ha, tốt quá rồi”.
Tôi đã giúp Âu Dương Bác nhiều như vậy, Âu Dương Bác còn sợ tôi không muốn đồ của ông ấy. Bây giờ tôi chủ động nói muốn thứ gì đó, tình cảm đôi bên tự nhiên sẽ thêm gắn bó, có đi có lại.
Vì vậy, Âu Dương Bác vô cùng vui.
Rất nhiều người đang đứng đó đều ngẩn ra. Tiền đầu tư vào nhà hàng này cũng rất nhiều, tốn mấy triệu tệ, tôi nói một câu mà Âu Dương Bác đã tặng cho tôi rồi.
Họ hiểu rằng, thân phận của tôi không chỉ là quen biết những ông lớn này, mà quan hệ đôi bên còn vô cùng tốt!
“Cậu… qua đây”, tôi gọi thanh niên bên trái kia, thanh niên này vẫn luôn nghĩ cho tôi.
Thanh niên vô cùng căng thẳng, bước qua đám đông, rồi run rẩy bước đến gần tôi.
Tôi hỏi: “Cậu tên gì?”
Thanh niên đáp: “Tôi tên Lý Cương”.
Tôi lấy trong túi ra một trăm tệ, mỉm cười rồi nói: “Tấm lòng của cậu, tôi xin nhận. Một trăm tệ này khiến tôi vô cùng cảm động”.
Những gì tôi nói đều là sự thật, khi tôi còn chưa làm khai quang kiếm tiền, trong túi chỉ có vài trăm tệ, tôi cũng vui vẻ mấy ngày liền.
Khi tôi nghèo, không có tiền, một trăm tệ cũng là một số tiền lớn đối với tôi.
Vừa rồi Lý Cương nghĩ là tôi gặp rắc rối, thậm chí cậu ấy còn nghĩ tôi không có tiền ăn nên đưa cho tôi một trăm tệ rồi để tôi rời đi.
Dù sao tôi cũng mới mười tám tuổi, ở độ tuổi của tôi, nếu không đi học thì chỉ có chơi bời bên ngoài, đến quán Internet, đi bar, v.v., Nên thường không có tiền.
Lăn lộn ngoài đường, không có tiền để ăn là chuyện bình thường.
Lý Cương không dám nhìn vào mắt tôi, nhưng tôi nhìn thấy vẻ mặt cậu ấy rất kinh ngạc.
“Tôi xin nhận tấm lòng của cậu. Bây giờ tôi đã là ông chủ của nhà hàng này, mà cậu… sẽ làm giám đốc của nhà hàng này”.
Lý Cương sững sờ: “Ông… ông chủ… Tôi…”
“Tôi không làm được chức giám đốc đâu. Tôi… tôi mới đến đây được vài tháng”.
Tôi vỗ vai Lý Cương và nói: “Tôi nói cậu làm giám đốc, thì cậu sẽ làm giám đốc, cho dù cậu có không biết làm, cậu cũng chính là giám đốc”.
“Cậu có thể học”.
“Nhưng…”, Lý Cương vừa kích động vừa sợ hãi vì được ưu ái: “Tôi chưa từng làm giám đốc. Hơn nữa… hơn nữa tôi cũng không có nhiều thời gian như vậy. Tôi đang làm ba công việc bán thời gian, còn phải chu cấp cho em gái học đại học, kiếm tiền sinh hoạt cho con bé”.
Tôi hỏi Âu Dương Bác: “Chú ơi, lương đứng gác cửa được bao nhiêu một tháng?”
Âu Dương Bạc hỏi tên giám đốc đang quỳ trên mặt đất: “Nhân viên chủ quản đâu? Nhân viên tài vụ nữa?”
Xem ra Âu Dương Bác không biết mức lương của những người này. Âu Dương Bác là một người bận rộn, chắc chắn sẽ giao việc quản lý nhà hàng cho người khác. Ngày thường ông ấy căn bản không phải quản chút nào, ngay cả khoản mục trong sổ sách cũng không cần nhìn.
Bởi vì Âu Dương Bác rất giàu có, có thể là do ông ấy có hứng thú nên mới mở nhà hàng này, mấy tháng liền mới kiểm tra sổ sách một lần.
Tên giám đốc giọng run run: “Ban đêm nhân viên chủ quản và nhân viên tài vụ không đi làm. Buổi tối… chỉ có một mình tôi phụ trách”.
Lý Cương lúc này mới nói: “Một tháng lương của tôi là hai nghìn năm trăm tệ, một ngày đi làm tám tiếng rưỡi”.
“Lương của giám đốc là bao nhiêu?”, tôi hỏi tên giám đốc.
“Mức lương cơ bản là tám nghìn tệ, cộng với các khoản hoa hồng khác nhau, tổng cộng khoảng ba mươi nghìn tệ…”, tên giám đốc trả lời.
Tôi gật đầu nói: “Lý Cương, ba mươi nghìn tệ một tháng, đủ cho cậu và em gái chi tiêu chưa?”